Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 91



Biên Lê nghe thấy Hạ Vân Tỉnh nói như thế thì tim cô cũng đập thình thịch, nhỏ giọng nói: “Phải làm thế nào mới đầu tư cổ phần được…”

Hạ Vân Tỉnh nhìn thấy cô gẩy gẩy cơm trong bát, hạt cơm cũng bị cô đảo lộn xộn hết cả lên. Cô cũng không ăn nữa, đôi mắt cứ cụp xuống như thế, hai hàng lông mi đen dài run rẩy, rõ ràng là đang rất căng thẳng.

Rõ ràng đã ở bên anh lâu như thế rồi nhưng khi nghe được thông báo thế này, cô vẫn không nhịn được mà có chút lo lắng.

“Rất đơn giản, em vào hộ khẩu của nhà anh, như vậy là đầu tư cổ phần rồi đấy.” Hạ Vân Tỉnh nói xong, lại nhéo nhéo hai má của cô gái nhỏ.

Lúc này, Biên Lê bật cười: “Anh đừng nói nhiều như thế, chắc chắn sổ hộ khẩu của anh ở chỗ bố mẹ anh, anh cũng không lấy được.”

“Anh đã trưởng thành từ lâu rồi.” Đôi mắt đen thăm thẳm của anh nhìn cô chăm chú, dừng một chút, anh lại bổ sung thêm một câu: “Cũng đến tuổi được pháp luật cho phép kết hôn rồi.”

Biên Lê cắn môi, chiếc đũa trong tay vẫn còn đang đảo mấy hạt cơm trong bát một cách vô thức: “Anh có ý gì thế…”

Nếu nói tới tuổi được pháp luật cho phép kết hôn thì cô cũng như thế mà.

Nếu như là cầu hôn… hay đại loại như thế, tuy cô thật sự sẽ đồng ý mà chẳng cần chớp mắt, nhưng cô vẫn hi vọng có thể trang trọng một chút.

Chắc là Hạ Vân Tỉnh đã nhìn ra được sự rối rắm trong mắt của Biên Lê, anh vươn tay ra, sau đó lại sờ sờ đầu cô: “Không có ý gì hết, em ăn cơm trước đi.”

Biên Lê kéo góc áo của anh: “Ăn cùng với em đi.”

Hai người cùng nhau ăn cơm, sau khi dọn dẹp đơn giản một chút thì lại bắt đầu tận hưởng cuộc sống buổi chiều.

Biên Lê đã ngủ suốt một ngày trời, suốt từ ngang chiều hôm qua đến tối hôm nay. Sau khi ăn xong bữa cơm mà Hạ Vân Tỉnh đã dốc lòng chuẩn bị, Biên Lê đi dạo mấy lượt, cảm thấy rất có tinh thần. Sau khi ăn no, thể lực cũng được khôi phục, cô quả thực là rất có động lực, không thể nhìn ra một chút ủ rũ nào nữa.

Hạ Vân Tỉnh đang rửa bát ở bên cạnh chỗ nấu ăn, cô thấy thế thì khom lưng bước từng bước qua đó như con mèo nhỏ, ôm lấy eo anh từ phía sau lưng.

“Em nghỉ ngơi khỏe rồi chứ?”

Tiếng nói du dương vang lên từ đằng trước, sau khi Biên Lê lên tiếng thì cọ cọ vào người anh như con mèo nhỏ: “Ừ…”

“Còn mệt à?”

“…”

Biên Lê đáp lại bằng sự im lặng, dùng cái mũi vô cùng thanh tú của mình ra sức cọ cọ, oán giận ở sau lưng anh.

Hạ Vân Tỉnh cười khẽ, lồng ngực cũng rung lên, dư âm này còn trực tiếp truyền đến người của Biên Lê.

Cô có thể cảm nhận được vô cùng chân thật rằng giờ phút này, anh đang rất sung sướng.

“Anh Vân Tỉnh.” Hạ Vân Tỉnh vẫn còn đang dọn dẹp, tiếng nước chảy ào ào trên bồn rửa bát và tiếng rửa bát ầm ĩ hỗn loạn đan xen cùng nhau, mang theo chút mùi khói lửa của việc nhà. Biên Lê nghe xong, trong lòng dần bình tĩnh trở lại, mở miệng khẽ gọi tên anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 588: Ai nham hiểm hơn ai (2)

“Ừm.”

“Sau này anh nấu cơm cho em ăn đi.”

“Hửm?” Hạ Vân Tỉnh hỏi lại, kiên nhẫn chờ đợi Biên Lê tiến thêm một bước nữa để trả lời và giải thích.

Anh có dự cảm, đa phần là mấy lời kiểu yêu anh muốn chết gì gì đó, càng nói trắng ra thì anh càng thích.

“Anh nấu cơm thật sự là rất… rất rất ngon!!”

“…”

“Nếu em thích thì sau này sẽ làm nhiều hơn cho em ăn.” Hạ Vân Tỉnh chịu sự ảnh hưởng to lớn của bầu không khí trong gia đình mình, ở nhà họ Hạ, cho dù là ông nội anh hay là bố anh thì tài nấu nướng đều rất tốt. Tuy rằng tới thế hệ của anh, yêu cầu của người lớn đối với thế hệ trẻ không cao như vậy nữa, nhưng trong chuyện này, kẻ gà mờ như anh mà cũng học được không ít kỹ năng, không nói là xuất sắc, nhưng bây giờ có thể khiến Biên Lê gào khóc khen ngon thì chính là một loại bằng chứng.

Sau khi Biên Lê cười ha ha hai tiếng thì lại cảm thấy không đúng lắm.

Cái này không đúng mà… Trước kia, sao từ trước đến nay! Hạ Vân Tỉnh chưa từng!! Để lộ tay nghề nhỉ?!!!

“Ơ, đột nhiên em phát hiện ra, trước đây anh chưa bao giờ nói cho em biết chuyện anh biết nấu cơm! Anh cũng chưa từng nấu cơm cho em luôn!!” Biên Lê nói xong, trong lòng cô bắt đầu xuất hiện rất nhiều suy tính, tựa như bọt khí trong nước soda vậy, trách móc một chút thì cảm thấy hơi chua xót.

Trong vô thức, cô đã bổ não ra cả một vở kịch.

Hạ Vân Tỉnh đã dọn dẹp gần xong, sau khi dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, anh mới lộ ra vẻ mặt thả lỏng, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau đôi bàn tay có khớp xương rõ ràng của mình. Sau đó, anh mới xoay người lại, nhéo gương mặt có hơi giận dỗi của Biên Lê. Anh hơi cúi người xuống, nheo mắt nhìn cô: “Em không hỏi mà, trước đây cũng không rảnh như này.”   

Biên Lê lầm bầm mấy tiếng, đối với lời giải thích này của anh, tuy rằng không nghi ngờ nhưng cũng không tin hoàn toàn.

Dù sao… Nếu nói về thời gian rảnh thì cũng có mà.

Trước kia hai người dính lấy nhau, có rất nhiều lúc rảnh rỗi. Thì ra ở chỗ Hạ Vân Tỉnh này, là không xứng nhắc tới đúng không?:)

“Đã cân nhắc một chút về lời đề nghị lúc trước của anh chưa?” Hai chân Hạ Vân Tỉnh tùy ý bắt chéo nhau, anh mở miệng hỏi.

“Đầu tư cổ phần à?” Biên Lê nghĩ tới nghĩ lui, lúc trước anh chỉ nói qua chuyện này.

“Đúng, sau khi đầu tư cổ phần, ngày nào anh cũng làm cơm cho em ăn.” Anh tạm dừng trong chớp mắt, lại bổ sung thêm một câu, âm cuối lên cao, ôm lấy cô: “Em muốn ăn gì cũng được hết.”

Biên Lê véo nhẹ lên cánh tay anh, kết quả là anh lại quá săn chắc, chẳng véo được chút thịt thừa nào hết.

“Anh tưởng mình đang chơi bài đấy à, còn gạt người như thế nữa?” Cô vô cùng tức giận, cuối cùng lại cảm thấy buồn cười.

Tham Khảo Thêm:  Chương 125

“Đây không phải lừa gạt, đây là dỗ dành, dỗ dành vợ của anh không được sao?” Hạ Vân Tỉnh nhíu mày.

“… Ai là vợ của anh chứ?” Giọng của Biên Lê càng nói càng nhỏ, ánh mắt cũng bắt đầu đảo láo liêng.

“Không phải của anh, em còn muốn của ai nữa hả?” Hạ Vân Tỉnh giữ chặt lấy cô, không cho cô chạy loạn: “Em lấy hết tất cả các lần đầu tiên của anh, đừng chơi xấu thế.”

“Em xấu chỗ nào chứ…” Biên Lê giận dỗi liếc mắt nhìn anh, cuối cùng cũng đi sâu vào vấn đề chính: “Tất cả á? Ý là sau này em đều phải nhận tất cả à?”

“…”

Biên Lê lên cao giọng, rõ ràng là giọng vô cùng thích thú: “Vậy anh mặc đồ nữ cho em xem đi!!”

Hạ Vân Tỉnh ngừng một chút, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Cái này không tính.”

Anh nói xong, nhìn thấy mặt Biên Lê nhăn lại, nói tiếp: “Đừng giận, ngày nào cũng cáu kỉnh ra mặt như vậy, không sợ người khác thấy à?”

“Em đẹp em không sợ không được sao!!” Biên Lê lê dép đi, đâm đầu vào bụng anh.

Gần đây cũng không có người khác trong ký túc xá, phòng khách to như thế lại trở thành nơi hai người đùa giỡn nhau, cũng không sợ có ai đó cắt ngang.

Vốn dĩ Biên Lê đề nghị đi đến đi phòng khách của ACE xem tivi, chỗ này có máy chiếu lớn. Nhưng Hạ Vân Tỉnh lại không muốn đổi chỗ nên đề nghị xem ngay tại đây luôn. Biên Lê nghĩ một chút, rồi làm theo mong muốn của anh.

Phim thần tượng mà hai người đóng chung sắp được lên sóng, Biên Lê canh chuẩn thời gian, lôi kéo Hạ Vân Tỉnh cùng ngồi lên ghế sofa để xem ti-vi, ngồi canh phát sóng trực tiếp.

Phim thần tượng “Nụ hôn của giây tiếp theo” đã chiếu được hơn một nửa, độ nổi tiếng không ngừng tăng lên, nội dung bộ phim cũng gần đến cảnh gây cấn, nam nữ chính chia tay nhau một thời gian ngắn, lúc này lại gặp lại ở Praha, mà hiện tại, mối quan hệ của nam nữ chính cũng bước sang một giai đoạn mới.

Biên Lê không phải chưa từng xem mình đóng phim, nhưng cùng xem với Hạ Vân Tỉnh như thế này thì vẫn thấy rất mới lạ.

Cô nằm trên ghế sofa, gối đầu lên đùi Hạ Vân Tỉnh, nghiêng đầu nhìn màn hình lớn, thỉnh thoảng lại được anh đút cho mấy quả dâu tây, đúng là sướng như tiên.

“Có phải hôm nay anh đã bớt chút thời gian đến siêu thị một chuyến không?” Biên Lê đã sớm muốn hỏi anh như thế, phòng bếp và tủ lạnh của Gemini không có rau củ quả tươi, càng đừng nói đến loại hoa quả như dâu tây này.

“Ừ, trong khu chung cư đấy.” Hạ Vân Tỉnh ngồi trên sofa, khẽ nhích chân một chút, lười biếng dựa lưng vào ghế sofa.

“Quả nhiên, siêu thị này bán dâu tây ngon thật, ngon lắm, rất ngọt.” Mùi thơm của dâu tây lan tỏa trong miệng, Biên Lê nhai nhai nhai, mỗi quả một miếng, hệt như chú sóc con tham ăn.

Hạ Vân Tỉnh cúi người, giọng nói có chút mê hoặc: “Ngọt thế à? Để cho anh nếm thử chút nào.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 407: Chương 407

Vừa dứt lời, Hạ Vân Tỉnh đã hôn cô.

Vừa hôn xong, anh vừa cười khẽ vừa đứng lên, giọng nói còn có chút tiếc nuối, vô cùng mãn nguyện: “Dâu tây đúng là ngọt thật.”

Tại sao người này lại ngứa đòn thế nhỉ?

Biết rõ còn cố hỏi, Biên Lê hung dữ lườm anh một cái.

Trên màn hình lớn của ti-vi, màn hình đang dừng lại ở mấy cảnh đẹp của Praha, Biên Lê không hề bỏ qua một cảnh nào, chăm chú nhìn chằm chằm: “Ui ui, đúng là siêu đẹp luôn, nhớ lúc đó ghê.”

Vừa chơi vừa làm việc, không chỉ có hiệu suất cao mà còn có sắc đẹp chào đón, thật sự giống hệt nơi sống của thần tiên.

“Em vẫn muốn đi nữa à?” Đầu nhỏ của cô gối lên đùi anh, ngón tay thon dài của anh tỉ mỉ giúp cô vén tóc ra sau tai.

“Đương nhiên là muốn rồi.” Biên Lê trả lời mà không cần suy nghĩ.

Bỗng nhiên, đương như cô nhớ lại điều gì, kích động nói: “Đúng rồi đúng rồi, lúc đó hai đứa mình cũng đã hứa là sẽ quay lại đó xem khóa tình yêu ở trên cầu, anh không thể đổi ý đâu nhé.”

“Anh là người dễ đổi ý thế sao?” Hạ Vân Tỉnh bình tĩnh ném vấn đề quay ngược lại cho cô.

“Nhưng mà lúc đó, anh đã viết gì trên ổ khóa thế, có thể nói cho Tiểu Phì Phì thân yêu của anh nghe không?” Biên Lê chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp, giọng vô cùng chờ mong.

“Không thể.” Hạ Vân Tỉnh từ chối vô cùng dứt khoát.

Biên Lê bĩu môi: “Quỷ hẹp hòi, keo kiệt. Dù sao em cũng sẽ không nói cho anh biết đâu.”

“Được, vậy thì anh sẽ chờ đến ngày em nói cho anh biết.” Hạ Vân Tỉnh cười nói: “Nhưng mà, chắc là em sẽ biết ngay thôi.”

Biên Lê nhích tới nhích lui, cọ cọ: “Nhanh lắm à?”

Cô rất nghi ngờ, có phải hai người họ có chuyến đi ngắn hạn đến Praha không? Hình như lịch trình cũng không cho phép mà…

“Ừ.” Hạ Vân Tỉnh khẽ nói: “Ngày mai anh đưa em đến một nơi.”

Biên Lê gật đầu, sau đó cái đầu nhỏ của cô vặn qua vặn lại, còn táo bạo hơn lúc trước.

“Đừng lộn xộn.” Giọng của Hạ Vân Tỉnh có chút ý không thể nói rõ nên lời.

“Làm gì…” Biên Lê không hiểu ra sao, sau đó cô còn chưa kịp phòng bị thì đã cảm nhận được sự thay đổi trạng thái của chỗ nào đó, cồm cộm ở dưới đầu của cô, dán sát vô cùng, sát đến mức cứ như thể cô chạm vào trực tiếp vậy.

“A a a a a, Hạ Vân Tỉnh, anh là đồ siêu! Biến!!! Thái!!! *Khóc*”

Biên Lê cảm thấy bầu không khí lúc này không chỉ nóng bỏng tay! Mà còn nóng luôn cả đầu!!

Mà người nào đó bị nói đến vẫn đang thản nhiên tựa vào ghế sofa, mặt mày lười nhác, tràn ngập vẻ tùy tiện bừa bãi, nhìn thấy nào cũng thấy giống hệt như cậu ấm cao qúy tự phụ thời kì trước, chỉ có điều, lời nói ra lại khác một trời một vực.

Anh hờ hững đáp lại: “Anh thì làm sao, bây giờ lập tức biế.n thái cho em xem nhé?”

“…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.