*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ấy ông không tới cứu ông đây thì cũng thôi đi, thế mà sau đó còn không hạ lệnh hỏi han một câu, từ đầu đến cuối cứ làm như bản thân hoàn toàn không biết gì cả
Kết quả là ngày hôm nay ông lại nói lỡ miệng đây này!
Ông không chỉ biết là ngày hôm đó con trai ông bị bắt cóc, mà thậm chí ông còn biết tường tận chi tiết, ngay cả những người lên núi là ai ông cũng biết luôn! Mẹ nó chứ!
Quả nhiên, Lạc Tử Dạ vừa dứt lời, trên gương mặt Lạc Túc Phong lập tức lộ vẻ lúng túng do bị nàng chế nhạo! Suy cho cùng, bất kể ông ở địa vị là một người cha hay là một Hoàng đế, vào lúc con trai mình xảy ra chuyện lớn như thể mà ông3lại không hề tỏ thái độ một chút nào.
Thậm chí ông còn không hỏi han một lời, ngay cả một lời an ủi ngoài mặt cũng không có
Vả lại, ông biết cặn kẽ như thể dễ khiến người ta nghi ngờ liệu rằng chuyện này có liên quan tới ông hay không
Lạc Túc Phong hơi xấu hổ nhưng vẫn cứ bình tĩnh lại, đồng thời lên tiếng: “Vốn dĩ ban đầu trẫm cũng không biết đâu, về sau mới nghe tin từ người khác! Thái tử không cần băn khoăn về vấn này nữa, chỉ cần trả lời câu hỏi của trẫm là được rồi!”
Lạc Tử Dạ gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó mới nói: “Nhi thần hiểu rồi! Thật ra nhi thần cũng không rõ rốt cuộc là hôm đó ở trên núi Võ Tu Hoàng có phát hiện ra thứ0này hay không
Khi ấy ông ta ném nhi thần trên đỉnh núi, lúc nhi thần ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy hình như trong bụi cỏ có giấu thứ gì đó
Nhưng sau khi nhìn thấy thì con không hề nhắc tới chuyện này! Sau đó Nhiếp chính vương điện hạ tới
Trong lúc Nhiếp chính vương điện hạ và Võ Tu Hoàng giao đấu, ông ta chạy mất tiêu, vậy nên cho dù ông ta có nhìn thấy mấy thứ này và muốn mang đi thì có lẽ cũng chẳng kịp đâu
Còn Nhiếp chính vương điện hạ thấy Nhi thần bị thương nặng thì không để ý tới những thứ này mà lập tức đưa Nhi thần xuống núi!”
Nói đến đây, nàng lại hỏi tiếp, giọng điệu hoảng sợ vô cùng: “Phụ hoàng, lẽ nào thật ra thứ kia không phải là đồ của người5khác đặt ở đó mà là đồ của Võ Tu Hoàng? Võ Tu Hoàng để đồ ở đó, nhưng vì Phượng Vô Trù nên không thể lấy đồ mang đi, kết quả là cuối cùng thứ đồ đó bị nhi thần nhặt về?”
Lúc nàng nói những lời này, ánh mắt đong đầy sợ hãi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Nàng đổ hết mọi chuyện lên đầu Võ Tu Hoàng, dù sao thì bây giờ nàng cũng cực kỳ ghét lão già vô sỉ kia
Lần trước ông ta còn đánh nàng ra nông nỗi ấy, khiến Phượng Vô Trù phải dẫn nàng đi ngầm hồ nước nóng vào lúc nửa đêm
Vì vậy, nếu lúc này có ánh mắt nghi ngờ nào, hoặc là có cơ hội trở thành đối tượng và cái đích khiến mọi người đề phòng, nàng sẽ chuyển hết lên người Võ4Tu Hoàng mà không chút do dự!
Vẻ mặt hoảng hốt của nàng cực kỳ chân thật, cho nên sau một hồi Lạc Túc Phong và nàng bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng ông ta cũng có vẻ tin! Đồng thời, vẻ mặt ông ta cũng trở nên khó coi hơn vài phần
Ông ta và Võ Tu Hoàng là tình địch cả đời, mặc dù hai người hiểm khi giao đấu, thế nhưng ai cũng chướng mắt đối phương, chỉ ước gì đối phương sớm biến mất khỏi thế gian này
Chuyện duy nhất không thay đổi trong suốt mấy chục năm qua là ở Đại Lục, Võ Tu Hoàng đạt được thành tựu cao hơn mình
Nếu thứ này cũng là của ông ta…
Lạc Túc Phong vừa nghĩ đến điều này, sắc mặt lập tức xanh mét
Thật ra lòng đố kỵ của đàn ông cũng rất9mạnh đấy! Tuy sắc mặt Lạc Túc Phong đã xanh mét nhưng ông ta vẫn không nói gì, cũng không đề cập thêm tới chuyện này mà chỉ nhìn Lạc Tử Dạ: “Ừ, nếu thử đồ này là do Thái tử phát hiện ra, vậy thì con thân là Thái tử Thiên Diệu, hiển nhiên phải có trách nhiệm với đất nước này
Chắc hẳn Thái tử cũng biết nếu vật này được dùng cho quân đội Thiên
Diệu chúng ta, chắc chắn sẽ giúp cho phụ hoàng như hổ thêm cánh
Như vậy Thái tử có bằng lòng…”
Ông ta nói đến đây thì ngừng lại, thế nhưng đã tỏ ý vô cùng rõ ràng rồi, chỉ thiểu điều hỏi thẳng ra Lạc Tử Dạ có đồng ý giao nộp cho ông ta hay không mà thôi.
Tuy nhiên, ông ta chỉ nhắc tới chuyện súng ống chứ hoàn toàn không nhắc tới Thiên Tử lệnh, rõ ràng là muốn hoàn tách hai chuyện này ra
Nếu Lạc Tử Dạ thật sự để cho ông ta làm thế, vậy thì nàng đừng hòng đòi được Thiên Tử lệnh.
Nàng cười khẽ, cúi người đáp lời: “Bẩm Phụ hoàng, thật ra ban đầu lúc nhi thần biết được sự lợi hại của thứ đồ này, nhi thần đã nghĩ tới chuyện trực tiếp giao nộp toàn bộ cho phụ hoàng để phụ hoàng trang bị vũ khí cho quân đội Thiên Diệu
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ càng, nhi thần lại cảm thấy khắp dưới gầm trời, đâu chẳng là đất của vua; trên mọi bến bờ, ai chẳng là thần dân của vua
Thật ra quân đội của nhi thần cũng là quân đội của phụ hoàng, cũng tức là nhi thần cầm những thứ này kỳ thực cũng không có gì khác biệt, phải không ạ? Dù sao Thần Cơ doanh cũng là quân đội của phụ hoàng! Toàn quân đội Thiên Diệu đều là của phụ hoàng!”
Nàng nói những lời này một cách cực kỳ đàng hoàng đứng đắn
Hoàng để định lấy trách nhiệm của Thái tử để lừa gạt nàng, vậy thì nàng sẽ nâng vấn đề lên một tầm cao mới, nói rằng thật ra người của mình cũng là người của Hoàng đế
Nàng nói đến đây, dường như trong lòng hơi lo lắng, hơi nhát gan, hơi sợ hãi, lại hơi kinh ngạc mà lén lút ngẩng đầu nhìn trộm Lạc Túc Phong, rồi rụt rè hỏi: “Hay là phụ hoàng cảm thấy Thần Cơ doanh là của riêng nhi thần chứ bọn họ không phải là con dân của phụ hoàng, cũng không phải là quân đội của phụ hoàng? Cho nên phụ hoàng định phân chia rõ ràng, bắt nhi thần giao hết súng ống cho người chứ không cho bọn họ sử dụng, có phải không?”
Nàng vừa dứt lời, Lạc Túc Phong suýt chút nữa đã bị chọc tức tới nỗi phun ra một ngụm máu tươi!
Ông ta lập tức đập mạnh tay lên mặt bàn, quát ầm lên: “Láo xược!”
Lạc Tử Dạ sợ run người, vội vàng quỳ sụp xuống, đồng thời mở miệng nhận sai: “Nhi thần lỡ lời!” Tuy nhiên câu nói buột miệng kia là do nàng cố ý thốt ra
Nàng đã nói tới mức này, hiển nhiên Lạc Túc Phong không thể trắng trợn bắt nàng giao nộp súng ống, trừ khi ông ta định thừa nhận Thần Cơ doanh không phải quân đội của mình
Không một Hoàng đế nào hoặc là người cầm quyền nào sẽ thừa nhận những lời như thế
Sắc mặt Lạc Túc Phong tái mét hồi lâu, ông ta cúi đầu nhìn Lạc Tử Dạ chòng chọc, lên tiếng hỏi: “Cho nên ý của Thái tử là Trẫm nhất định phải giao Thiên Tử lệnh ra có đúng không?” Ông ta thẳng thừng nói trắng ra câu này, ngoài ra còn muốn tỏ rõ quan điểm: nếu Lạc Tử Dạ đáp “đúng”, vậy thì sau này hai người bọn họ hoàn toàn không cần phải giả vờ duy trì mối quan hệ giữa Hoàng đế – Thái tử và cả quan hệ cha con nữa.
Có thể nói là bọn họ sẽ lập tức trở mặt!
Nếu đổi lại là một hoàng tử bình thường, e là người đó không dám nói ra lời này! Nhưng hiển nhiên Lạc Tử Dạ không phải là một kẻ tầm thường, hơn nữa hôm nay nàng nhất định phải lấy được đồ vật kia
Vì vậy nàng cúi đầu đáp lời: “Cũng không hẳn là nhi thần muốn có nó, mà là có người muốn lấy lại! Phụ hoàng có thể không đồng ý, nhi thần cũng không có ý kiến!”