Thần Đạo Đan Tôn

Chương 742: Ngư gia Thất Tổ



Tiêu Vĩnh Niên chắp hai tay sau lưng nói:

– Ngươi đây là muốn chết sao?

– Ha ha ha ha, những ngày qua lão phu vẫn giấu giếm thực lực, mà ngươi…

Giản Kỳ Chính chỉ vào Tiêu Vĩnh Niên.

– Lão phu đã nhìn thực lực của ngươi rõ ràng, hơn nữa, trận pháp liên thủ này cũng bị lão phu nhìn hết bí mật, ở trong mắt lão phu khắp nơi đều là nhược điểm, muốn phá giải quá dễ dàng!

– Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra công pháp, bằng không, đều đi chết cho lão phu!

Hắn lớn tiếng nói, dáng dấp vô cùng khủng bố.

Hắn chấn Hắc Kiếm trong tay, nhất thời, khí tức đáng sợ lưu chuyển.

Tiêu Vĩnh Niên không khỏi biến sắc, người này là Linh Anh Cảnh đại viên mãn, hơn nữa còn có một Linh khí đáng sợ, sức chiến đấu tuyệt đối vượt qua thập tinh! Mà hắn chỉ là Linh Anh tầng bảy, sức chiến đấu chỉ có tám tinh, tuyệt đối không phải địch thủ.

Quân sĩ của Tử Nguyệt Hoàng Triều cũng không có quá nhiều thiên tài, nhưng ở trong chém giết lâu dài, mỗi người bọn họ đều bồi dưỡng được kỷ luật như sắt thép, phối hợp rất ăn ý, am hiểu là sa trường chém giết, có thể hoàn mỹ chồng chất sức chiến đấu của nhiều người, chiến thắng kẻ địch nguyên bản không thể chiến thắng.

Nhưng sức chiến đấu cá thể… bọn họ rất bình thường, trừ khi đạt đến trình độ như Vương, vậy ít nhất cũng có thể vượt qua năm tinh, sức chiến đấu cực kỳ yêu nghiệt.

Vấn đề là, hiện tại hắn chỉ có một người, mà những lính mới này chỉ vừa tiếp thu huấn luyện, có thể có công dụng sao? Đối phương thậm chí còn biết một ít ảo diệu của trận pháp, rất dễ dàng phá giải.

– Các ngươi lập tức trở về trại huấn luyện!

Hắn quyết định thật nhanh.

– Huấn luyện viên!

Tất cả mọi người kêu lên.

– Nghe mệnh lệnh!

Tiêu Vĩnh Niên lớn tiếng quát.

Giản Kỳ Chính cười gằn nói:

– Muốn đi? Hừ, một cái cũng đi không được!

Hắn cũng không muốn bị cường giả của Tử Nguyệt Hoàng Triều truy sát khắp thiên hạ, bởi vậy hắn phải diệt khẩu tất cả mọi người, như vậy tự nhiên không ai biết chuyện đã xảy ra hôm nay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Đi!

Tiêu Vĩnh Niên nói.

– Ta sẽ ngăn hắn!

– Ngăn được sao?

Giản Kỳ Chính cười gằn, hắn vung Hắc Kiếm, giơ lên cao cao, nhưng không có vung xuống, tựa hồ đang tìm kiếm mục tiêu.

Tất cả mọi người lo sợ bất an, đây chính là một vị Linh Anh Cảnh đỉnh cao, hơn nữa còn có Linh khí, ai có thể địch? Chuyện này quả thật là ai lên người đó chết, người nào không sợ hãi chứ?

Lăng Hàn chuẩn bị ra tay, mọi người cùng nhau huấn luyện hai tháng, làm sao cũng có chút cảm tình.

Vù!

Đúng lúc này, một đạo khí thế đáng sợ cuốn qua, để tất cả mọi người khó chịu, khó chịu đến muốn thổ huyết.

Một ông lão vô thanh vô tức xuất hiện, bề ngoài xấu xí, lạnh nhạt nói:

– Người nào là Lăng Hàn?

Giản Kỳ Chính đang vô cùng đắc ý, đột nhiên bị người đánh gãy, nhất thời trong lòng không vui, lạnh lùng nói:

– Ngươi là người phương nào, nơi này có chỗ ngươi xen mồm sao…

Đùng!

Còn chưa nói xong, cả người hắn đều nổ tung, máu tươi tung toé lên thân mấy người bên cạnh, để mấy người kia kêu rên, sắc mặt khó coi. Đây là huyết nhục của một vị Linh Anh Cảnh, tràn ngập khí tức đáng sợ, để thân thể của bọn họ muốn nổ tung theo.

Tất cả mọi người kinh hãi nhìn lão giả kia, đây cũng quá mạnh đi, một chiêu liền miểu sát Linh Anh Cảnh đỉnh cao, lẽ nào là Hoá Thần Cảnh, thậm chí là Hoá Thần Cảnh cấp cao?

– Tiền bối xưng hô như thế nào?

Tiêu Vĩnh Niên ôm quyền nói, mặc dù đối phương thay bọn họ tiêu trừ một họa lớn, nhưng “Lăng Hàn” là thủ hạ của hắn, mà đối phương hiển nhiên không có ý định tìm Lăng Hàn uống trà.

Làm huấn luyện viên, hắn có trách nhiệm bảo vệ thủ hạ.

Ông lão kia đảo qua Tiêu Vĩnh Niên một chút, lạnh nhạt nói:

– Lão phu họ Ngư, không muốn là địch với Tử Nguyệt Hoàng Triều, vì lẽ đó giao tiểu tử Lăng Hàn ra đây, lão phu lập tức liền đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 169: 169: Sự Nổi Giận Của Một Người Mẹ

Ngư?

Lăng Hàn lập tức bừng tỉnh, đây là Ngư gia Thất Tổ. Trước đó thời điểm ở bí cảnh, hắn làm thịt một người tên Ngư Huyền Anh, nghiêm chỉnh mà nói, là Hổ Nữu giết, nhưng khẳng định tính lên người hắn, bây giờ người ta đến báo thù.

Đây là một cường giả Thiên Nhân Cảnh, tuyệt đối không phải Tiêu Vĩnh Niên có khả năng ngang hàng. Có điều, chính như Ngư gia Thất Tổ nói, hắn không muốn là địch với Tử Nguyệt Hoàng Triều, bởi vậy không dám ra tay giết chết, bằng không Thiên Nhân Cảnh nào dễ nói chuyện như vậy?

Nhưng nếu như Tiêu Vĩnh Niên nói không, Ngư gia Thất Tổ tất sẽ không hạ thủ lưu tình, không muốn đắc tội cũng không có nghĩa là không thể đắc tội, dù sao thiên hạ này còn không phải của Tử Nguyệt Hoàng Triều. Mà ai lại dám coi khinh Ngũ Đại Tông Môn, ai biết gốc gác của bọn họ thâm hậu cỡ nào.

Lăng Hàn quả đoán đứng dậy, họa là hắn trêu, tự nhiên không thể tai vạ tới người khác, lại nói, Tiêu Vĩnh Niên căn bản không ngăn được tai họa, hà tất để hắn không công chết mất?

– Lăng Hàn, trở lại!

Tiêu Vĩnh Niên vừa thấy, lập tức quát lên.

Lăng Hàn khoát tay áo một cái nói:

– Huấn luyện viên, người này là Ngư gia Thất Tổ, tu vi Thiên Nhân Cảnh.

Phốc!

Tất cả mọi người phun ra ngoài, trên đời này có bao nhiêu Phá Hư Cảnh? Dưới Phá Hư Cảnh chính là Thiên Nhân Cảnh, một ngón tay liền có thể giết chết toàn bộ bọn họ.

Tiêu Vĩnh Niên chỉ hơi sững sờ, liền quả quyết nói:

– Nói bậy, Binh dưới tay lão tử đương nhiên là có lão tử bảo vệ, trừ khi lão tử chết, nếu không ai cũng đừng hòng động ngươi một sợi tóc.

– Tuy lão phu không muốn là địch với Tử Nguyệt Hoàng Triều, nhưng nếu ngươi cố ý chặn ngang, vậy thì đi chết đi!

Ngư gia Thất Tổ ra tay, đập tới Tiêu Vĩnh Niên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42: Chương 42:

Oành!

Một chưởng vỗ qua, trên đất hiện ra một cái hố sâu, nhưng Tiêu Vĩnh Niên lại không gặp.

Ánh mắt của Ngư Gia Thất Gia đảo qua, lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ nói:

– Ngươi tự thân khó bảo toàn, còn dám quản việc không đâu?

Lăng Hàn thả Tiêu Vĩnh Niên xuống, vừa nãy nếu không có hắn đúng lúc ra tay, kéo Tiêu Vĩnh Niên qua một bên, lúc này Tiêu Vĩnh Niên tất như Giản Kỳ Chính, trở thành một thi thể mơ hồ không thể tả.

Tiêu Vĩnh Niên khiếp sợ, Lăng Hàn vừa ra tay hắn liền phát hiện thực lực của đối phương vượt xa hắn, bởi vì hắn tuyệt đối không thể tránh được một đòn này.

– Chí ít hiện tại ta còn sống đúng hay không?

Lăng Hàn cười nói, hắn để Tiêu Vĩnh Niên xuống.

– Huấn luyện viên, do ta đến đi.

Ngư Gia Thất Tổ cũng không vội ra tay nói:

– Giết người Ngư gia ta, ngươi nhất định phải chết! Có điều, lão phu cũng là người thông tình đạt lý, liền để ngươi lựa chọn chết như thế nào, được không?

Lăng Hàn cười ha ha nói:

– Vậy ta trước chọn chết già?

– Cái này không hiện thực!

Ngư gia Thất Tổ cười gằn.

– Ngươi nhất định phải chết vào hôm nay!

– Ta lại không nghĩ vậy!

Một thanh âm vang lên.

– Ai!

Ngư gia Thất Tổ lập tức quát lên, lấy thực lực của hắn lại không thể phát hiện vị trí của người nói chuyện.

– Ồ, sao thanh âm này có chút quen thuộc nhỉ?

Lăng Hàn nói nhỏ, đây là thanh âm của một cô gái, anh khí mười phần.

– Đi ra!

Ngư gia Thất Tổ lại quát lên, hắn không ngừng chuyển động thân thể, nhìn quét chung quang.

– Dám ngăn cản lão phu, lại không dám đi ra gặp người sao? Hừ, vậy lão phu cũng không thèm để ý, trực tiếp giết người này là được.

Hắn chỉ vào Lăng Hàn, đằng đằng sát khí.

– Cút ngay lập tức, bằng không… chết!

Thanh âm kia lại vang lên.

– Giả vờ thần bí!

Ngư gia Thất Tổ nhìn chằm chằm Lăng Hàn, tay giơ lên.

—————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.