“Rõ ràng là nó sai, là nó bạo lực con tôi.
Ai cũng đều chứng kiến hết, bằng chứng rành rành ra đó.
Bà với nó cãi được sao”
“Nè con mụ kia, bà nói Hạ Hạ của nhà tôi đánh con bà.
Lấy trước lúc đó có ai làm chứng đã xảy ra chuyện gì chưa, làm gì có chuyện trùng hợp đến mức cả mấy nghìn học sinh chạy ùa lên sân thượng cùng một lúc.
Lại còn đúng ngay cái khúc mà con bà bị thương, bà không thấy người đáng bị nghi ngờ nhất là con của bà à”
“Nó trước đây cũng là đứa trẻ do một tay bà nuôi nấng nên người đấy, không lẽ bà lại không tin con bé”
“Vậy Hạ Hạ không phải do bà nuôi nấng sao, cũng phải thôi khát máu thì tanh lòng.
Tôi nuôi con bà không quản công, không tính tháng tính ngày, con bé muốn gì chúng tôi liền không ngần ngại hay chần chừ mà chu cấp.
Nhìn lại Hạ Hạ đi, gia đình bà đã làm gì đứa nhỏ.
Mang danh là thiếu gia lại bị người hầu xem không ra một con người mà đối xử như động vật, tình thương từ nhỏ tới lớn chẳng ai cho.
Nếu hối hận thì tôi hối hận nhất vì đã để người ta đánh tráo thằng bé.
Nhà tôi không nợ gì Cát Oanh của bà cả, ngược lại suốt mười mấy năm nhà bà kà người nợ Hạ Hạ của chúng tôi một tuổi thơ đầy tiếng cười ấm áp và sự yêu thương của gia đình đấy”
“Nó là người kỳ dị, nó không ra một con người.
Nhà tôi cho nó cái ăn, cái mặc, cho nó đi học là may mắn lắm rồi.
Bà thử nuôi một đứa con mà tóc tai, màu mắt không giống người bình thường xem sao.
Bao nhiêu người đàm tiếu”
“Giờ chắc là tui để Hạ Hạ tự nuôi mình ấy nhỉ, bà đừng lôi cái lý do thằng bé thiếu may mắn bị biến đổi gen về tóc và màu mắt ra để làm cái cớ mà kỳ thị.
Cái danh ảo đó của nhà bà có đổi lại được một đứa con trai vừa dễ thương, vừa hiểu chuyện, vừa ngoan ngoãn lại tài giỏi như Hạ Hạ không.
Bà sẽ sớm hối hận vì đã để vụt mất thằng bé, và dù cho nhà bà có làm gì thì nhà tôi cũng không giao thằng bé ra.
Nếu bên nhà bà muốn đụng thì nhà tôi xin phép được tiếp”
Dương Mỹ thất kinh không nói nên lời, bà ta cứ nghĩ với một gia đình chỉ ở mức khá giả như mẹ Đường thì sẽ khúm núm và sợ sệt khi đối mặt với bà ta.
Mọi lời bà ta tuôn ra thì bọn họ đều phải biết im lặng mà nghe vì bọn họ không có quyền bật lại.
Nhưng dường như bà ta đã cảm thấy sợ rồi, bà ta đang cảm thấy dè chừng trước đôi mắt của người trước mặt.
Cát Oanh thấy mọi chuyện không ổn bèn lại lôi ra chiêu trò của một đứa trẻ ngoan mà hoà giải cho hai mẹ.
“Mẹ…hai mẹ dừng lại đi.
Tất cả là lỗi của con, hai người đừng như vậy”
“Cát Oanh cháu dừng được rồi, bác không phải mẹ của cháu.
Trước đây thì phải nhưng bây giờ thì không, ta của bây giờ chỉ là mẹ của một mình Hạ Hạ mà thôi.
Cháu cũng đã về bên vòng tay của gia đình ruột thịt máu mủ của mình nên đừng làm ra mấy hành động ghen ghét rồi nhắm vào con trai của bác nữa.
Coi như nể tình trước đây cháu đã từng là người nhà mà ta bỏ qua.
Nhưng nếu cháu còn tiếp tục quấy rối, đặt điều hay làm hại Hạ Hạ nhà bác thêm một lần nào nữa.
Thì bác không nhẹ nhàng nói chuyện như bây giờ nữa đâu, đây không phải là một lời đe doạ.
Đây chính là hiện thực, mong cháu tiết chế lại hành vi sai lệch đạo đức đó của mình”
Cát Oanh chết lặng mà đờ người đứng đó bên cạnh Dương Mỹ, cô ả chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt vô tình và những lời nói chứa đựng nhiều sát thương như vậy.
Trong trí nhớ của cô ả thì Mẹ Đường chính là người yêu thương ả nhất, bà thương cô ả đến mức mà có thể mù quáng mà dung túng cho ả rất nhiều thói hư tật xấu.
Nhưng giờ đây thật xa lạ, cô ả bắt đầu sợ hãi vị trí của mình trong lòng Hải Đường đã thật sự không còn.
Điều này khiến ả lại càng thêm căm ghét Mộc Hạ, nhìn thấy ánh mắt thù địch kia cậu cũng chỉ biết thở dài.
Kiếp nạn của cậu vẫn chưa qua đâu, Hàn Phong và đám bạn cũng đã để ý thấy ánh mắt kia của ả.
Có vẻ như sau vụ việc này Hàn Phong sẽ không bao giờ nhân nhượng hay để cô ả có thêm bất kỳ cơ hội nào để hại người thương của hắn được nữa.
Mẹ Đường nói xong cũng đeo lại kính râm, sau đó bà lễ phép chào tạm biệt hiệu trưởng rồi dắt tay Mộc Hạ rời khỏi trong chiến thắng áp đảo.
Dù vụ việc vẫn chưa được giải quyết triệt để.
“Thẻ đấy, cầm đi.
Bên trong có 30 triệu, đem con gái bà đi khám đi.
Bye”
Thấy hai người rời đi thì cả đám cúng đi theo, Mộc Hạ và mọi người tiễn mẹ Đường về con bản thân gẫn còn tiết học nên ở lại học nốt.
Nhưng đó là lý thuyết suông còn thực hành thì cả đám chuồn đi chơi luôn..