“Không sao đâu, để lần sau đi cũng được”. Tô Hiểu Mạn biết người dân ở đây đa phần đều họ Chu, lẫn nhau đều có chút quan hệ họ hàng, địa vị của nhà Chu Hiểu Phượng ở trong thôn cũng không tầm thường, nếu nhận được sự yêu thích của cả nhà họ, thì việc học tập làm việc sau này nhất định sẽ thuận lợi hơn.
Chu Hiểu Phượng vui vẻ chạy về nhà, đúng lúc gặp được Dương Trường Quế đang đi đến nhà mình. Dương Trường Quế vừa bị mẹ vợ tương lai khuyên quay trở về làm việc, nhưng trong lòng vẫn lo lắng khó chịu, đang định tìm người mua phiếu vải, ngày mai ngồi xe của chú anh vào huyện mua chút vải đỏ mang về.
Sau khi tan làm, Dương Trương Quế nhớ nhung Chu Hiểu Phượng, mẹ vợ tương lai nói hôm nay cô cắt hỏng vải đỏ nên khóc rất nhiều, dù như thế nào cũng muốn tự mình đến an ủi cô.
Ai biết mới đi đến cổng nhà họ Chu thì đã nhìn thấy Chu Hiểu Phượng tươi cười rạng rỡ chạy về, lập tức bị nụ cười của cô làm cho sững sờ tại chỗ.
“Hiểu Phượng”.
“A”. Chu Hiểu Phượng nhìn thấy Dương Trường Quế, trong lòng cũng rất vui vẻ, còn có chút ngượng ngùng: “Sao anh lại đến đây”.
“Hiểu Phượng, anh đến nói cho em, em không cần lo lắng, ngày mai anh sẽ xin nghỉ để vào trong thành mua vải.”
“Mua vải? Mua vải làm gì?” Đang trong trạng thái vô cùng vui vẻ nên Chu Hiểu Phượng còn không ý thức được rằng anh đã biết chuyện buổi sáng.
“Không phải nói vải bị cắt hỏng rồi sao, em đừng lo lắng, ngày chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ để em mặc thật xinh đẹp….…”
Lúc này Chu Hiểu Phượng mới hiểu ra, nhanh chóng khuyên ngăn: “Anh đừng mua, quần áo cưới của em đang được may rồi, anh đừng lãng phí tiền làm gì, chỉ cần đợi đến ngày kết hôn là được”.
Vừa nhớ tới chiếc váy mình mặc lúc nãy, đáy lòng Chu Hiểu Phượng liền cảm thấy vô cùng vui sướng, tưởng tượng lúc người mình thích nhìn thấy cô mặc chiếc váy đỏ đó, trong lòng càng thấy vui hơn.
“Anh về đi, chuyện này anh không cần lo lắng, anh cứ chờ đi”.
Chu Hiểu Phượng khuyên can mãi thì Dương Trường Quế mới quay về, dặn đi dặn lại anh đừng lãng phí tiền nữa: “Nếu anh dám đi mua vải thì em sẽ không gả cho anh nữa, em đã nói là làm đó”.
“Anh đừng lo, em nhất định sẽ không để bản thân mình chịu thiệt đâu”.
“Tay nghề may vá của chị Hiểu Mạn vô cùng tốt, anh cứ chờ đến ngày đó là được, bây giờ chưa thể cho anh xem”
Lúc Chu Tiên Hùng về đến nhà, thì thấy vợ mình Hứa Cần vừa soi gương vừa ngâm nga hát, nhìn bộ dáng này của cô rõ ràng là đang vô cùng vui vẻ.
“Hôm nay nhà mình có ai đến chơi à”
“Hiểu Phượng đến mượn dùng máy may may áo cưới.”
“Sao?” Chu Tiên Hùng nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô thì nhịn không được trêu ghẹo: “Là em họ anh kết hôn may áo cưới, sao người chị dâu như em cũng vui vẻ như sắp được làm cô dâu vậy”.
Hứa Cần trừng mắt nhìn anh một cái: “Ngày mai em muốn vào trong thành một chuyến”.
“Em vào trong thành làm gì.”
“Em muốn đi mua ít vải về may quần áo”.
“May quần áo làm gì?”
Hứa Cần nhún vai, vui vẻ nói: “Việc này anh không cần biết, đợi nhìn thấy quần áo mới của em đi”.
“Em đã tiết kiệm phiếu vải rất lâu rồi.”
“Tiết kiệm lâu như vậy mà sao không làm cho anh một bộ”.
“Anh tránh sang một bên đi”.
*
Ban ngày Tạ Minh Đồ cũng mấy người đàn ông khác đi theo Chu Hạ Cường học lái máy kéo ở làng, một đám người thử lái xe, trong số đó có Tạ Minh Đồ và Khương Yến Đường học nhanh nhất. Chu Hạ Cường thấy vậy thì cho hai người họ thử lái xe lên núi, giúp người trong thôn chuyển đồ vật.
“Trong làng của chúng ta lại có thêm mấy tài xế mới”. Ông cụ ngồi uống nước bên cạnh mở miệng trêu đùa.
“Tôi cũng muốn lái máy kéo”
Trong suy nghĩ của những người trẻ tuổi trong thôn, biết lái máy kéo chính là công việc nhẹ nhàng lại có thể diện, rất nhiều người muốn lái máy kéo còn không có cơ hội đâu. Bây giờ thấy những người từ bên ngoài đến này đều được lái máy kéo, khiến cho những thanh niên trẻ trong thôn vô cùng ghen ghét.
“Nếu anh muốn thì anh đi lên thử đi, chỉ sợ anh không biết lái thôi.”
Hà Lượng không biết lái máy kéo như thế nào, anh ta còn chê bai cái máy kéo mình được chia kia quá cũ, ngày hôm qua anh ta lái vào vũng bùn, bây giờ trên xe đều dính đầy bùn, bẩn vô cùng.
“Người trẻ tuổi học cái gì cũng nhanh, cùng tôi lái xe lên núi nào”.Bây giờ là vụ nuôi tằm mùa thu, Triệu Thanh Thanh và Trương Lị Lị đi theo mấy người phụ nữ trong thôn lên núi hái lá dâu, những ngọn núi ở đây đều trồng rất nhiều cây dâu, lớn bé đầy đủ cả, những người phụ nữ cùng mấy đứa bé lớn tuổi trong làng đều lên núi hái lá dâu.
Những ruộng dâu xanh màu ngọc bích nối tiếp nhau, người dân nơi đây sử dụng một loại túi chuyên dụng để đựng lá dâu, một túi có thể đựng được 50 cân lá dâu, một túi lại một túi được xếp gọn ở ven đường, để cho những tài xế trong làng chở xuống núi.
“Đây là lá dâu, nhìn xem, đều là những chiếc lá có chất lượng tốt.”
“Cách tính điểm làm việc như này, cứ hái được hai ba túi lá thì tính một điểm làm việc”.
“Mấy đứa trẻ con cũng có thể kiếm được mấy công điểm, bọn chúng đều biết cách ngắt lá dâu”.
Triệu Thanh Thanh và Trương Lị Lị đội mũ vào đi cùng những người phụ nữ trong thôn đi ngắt lá dâu, người phụ nữ hướng dẫn các cô thì vừa ngắt lá dâu vừa nói cho họ những việc chú ý khi nuôi tằm.
“Nhìn cái này, đây là lá non, loại lá này thích hợp cho tằm con ăn”.
“Đối với tằm con, chúng ta phải cắt lá dâu thành mảnh nhỏ, có chút phiền phức”
Trương Lị Lị giơ tay lau mồ hôi trên trán, công việc ở ruộng dâu tằm này so với một số công việc khác ở nông thôn thì đúng là sạch sẽ hơn thật, nhưng vẫn rất mệt mỏi.
Ruộng dâu tằm xanh mát tươi tốt, mỗi khi lao động mệt mỏi thì đứng cạnh nghỉ ngơi, nhìn thấy gió thổi tới lay động từng mảng lá xanh cũng khiến tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
“Tại sao Tô Hiểu Mạn vẫn chưa đến thế?” Trương Lị Lị cau mày.
“Sao cô ấy không đi làm chung với mọi người luôn vậy”
“Không rõ lắm, nói là có chút việc bận nên đến muộn”.
“Không sao đâu, tí nữa đại nương sẽ đưa chúng ta đi tới nhà nuôi tằm, chúng ta học thật tốt là được”.
Trong lòng Trương Lị Lị cười nhạo một tiếng, đúng là Tô Hiểu Mạn vẫn chứng nào tật đấy, biết phải đến ruộng dâu tằm này làm việc là cô ta liền không muốn đến đây.
Lúc mới tới thì luôn miệng nói phải học tập thật tốt, giờ không phải vẫn hiện nguyên hình rồi sao.
…….
Sau khi hẹn với Chu Hiểu Phượng ngày mai đi nhà chị Thuận, buổi tối Tô Hiểu Mạn về nhà thắp đèn để đẩy nhanh tốc độ hoàn thành bộ quần áo cưới cho cô ấy. Tô Hiểu Mạn không quá thích cách gọi “áo cưới đỏ”, hai chữ áo cưới đỏ* này thế nào cũng khiến cô nhớ đến một vài việc khiến người lạnh gáy.
Hỏi rõ thời gian Chu Hiểu Phượng mở tiệc rượu làm lễ cưới và phong tục cụ thể trong lễ cưới của bọn họ, Tô Hiểu Mạn bắt đầu lên kế hoạch cụ thể. Dù sao cũng không thể may áo cưới cho người ta xong trước ngày cưới có một ngày được, mà phải làm xong càng sớm càng tốt.
Hơn nữa còn phải cần sửa chữa một vài chỗ nữa, nên phải làm xong trước vài ngày, ban ngày cô vẫn còn có chuyện khác phải làm, nên phải tranh thủ hết thời gian rảnh rỗi mà giúp cô ấy làm xong quần áo.
Bởi vậy Tô Hiểu Mạn cũng không chọn hoa văn thêu trên áo quá mức phức tạp, dùng nút bọc, bên cạnh thêu một đóa hoa mẫu đơn nở to, cổ tay áo cũng có hoa văn, phía chân váy thêu bướm vờn hoa.
Cô thành thạo việc thêu thùa nên cũng không cảm giác được mệt mỏi, cũng do thời đại này không có hoạt động giải trí nào khác, đối với người thích thêu thùa như Tô Hiểu Mạn mà nói, thêu thùa cũng giống như một trò trơi dùng để giải trí lúc buồn chán vậy.
Tô Hiểu Mạn rất trân quý hai mắt của mình, sau một lúc chơi “trò chơi” liền đứng dậy thả lỏng thân thể và để cho mắt nghỉ ngơi một chút.
Bản thân cô cảm thấy là mình chỉ đang giải trí thôi, nhưng người bên cạnh lại không tránh khỏi đau lòng cho cô.
Tạ Minh Đồ ngồi ở trên ghế, đôi mắt sáng như sao dừng ở áo cưới đỏ rực trong lòng Tô Hiểu Mạn, cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Tô Hiểu Mạn quay đầu nhìn anh, cho rằng đối phương đang tò mò về đồ vật trên tay mình, vì vậy bỏ quần áo xuống, thuận miệng nói: “Anh nhìn thấy chất liệu này đẹp không, đó là loại vải tốt nhất ở trong thành hiện nay đó”.