“Chắc vậy.
Cậu ấy không còn nhỏ, ở tuổi này còn không nỗ lực, cũng xem như là trai ế.”
“Này, nói trai ế thật khó nghe.
Nếu cậu Hạ muốn, có bao nhiêu người phụ nữ xếp hàng chờ cậu ấy cưng chiều đấy.
Cậu ấy không muốn thôi.”
“Tôi còn nghi ngờ cô gái tên Tô Thanh Hà kia chỉ là thủ thuật che mắt, tôi vẫn khẳng định cậu Hạ thích đàn ông.”
“Rầm” một tiếng, Hạ Thiên Tường không thể nghe được nữa, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn, đẩy mạnh cửa ra, cân nhắc sức lực rất thỏa đáng, để cửa đập thẳng vào tường.
Trong phòng họp lập tức im lặng.
Đặc biệt là hai quản lý cao cấp đang thảo luận về tính hướng của Hạ Thiên Tường đúng lúc anh bước vào.
Bọn họ hoảng loạn cúi đầu, giống như làm vậy có thể xóa đi những lời hai người bọn họ vừa nói vậy.
Hạ Thiên Tường chắc chắn không nghe thấy.
Hạ Thiên Tường chắc chắn không nghe thấy.
Hạ Thiên Tường chắc chắn không nghe thấy.
Chuyện quan trọng phải thầm nhắc ba lần.
Nếu không trong lòng hoảng hốt.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn lướt qua hai quản lý cao cấp đang chột dạ trước mặt, sau đó lại lần lượt nhìn qua từng người còn lại, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Phương Tấn: “Anh chủ trì cuộc họp như vậy à?”
Phương Tấn “vù cái” nhảy dựng lên: “Cậu Hạ, lúc trước mọi người vẫn luôn báo cáo công việc, tôi thấy bầu không khí hơi nhạt nhẽo nên bảo mọi người thư giãn, cũng thả lỏng một chút, đúng không?”
Anh ta nói xong, liếc mắt nhìn mọi người.
Mọi người hiểu ý, lập tức đồng thanh nói: “Đúng vậy.”
“Khụ…!Khụ khụ…” Hạ Thiên Tường khẽ ho khan.
Đây là tiết tấu mỗi người đều muốn tạo phản à?
Cũng không biết vì sao, anh nhớ lại bầu không khí đặc biệt thoải mái trong phòng họp vừa rồi.
Từ lúc anh bắt đầu biết nhớ, đây là lần đầu tiên có chuyện này.
Hóa ra lúc anh không ở đây, các quản lý cao cấp cũng buôn chuyện như vậy.
Anh vừa ho khan một tiếng, mặt hai quản lý cao cấp ngồi trước cửa đã xám như tro tàn.
Xong đời, bọn họ thảm rồi.
Nhưng không biết có phải Hạ Thiên Tường đứng trước cửa phòng họp bị bầu không khí thoải mái trong phòng họp vừa rồi ảnh hưởng không, anh không ngờ cúi đầu nhìn đồng hồ nói: “Đến giờ nghỉ rồi, cuộc họp tạm dừng, bao giờ tiếp tục sẽ thông báo sau.”
Bầu không khí thoải mái này làm anh nhớ tới Tô Nhược Hân.
Cũng tới lúc này anh mới phát hiện ra, dường như chỉ bắt đầu từ lúc anh ở cùng với Tô Nhược Hân, thế giới của anh mới trở nên thoải mái, cảm giác có máu có thịt.
Trước khi gặp được Tô Nhược Hân, anh giống như một cỗ máy, thậm chí tự động che giấu vui buồn hờn giận.
Cho nên vừa nhớ tới Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường đã lập tức mất lý trí rồi.
Nếu anh đã tự đề nghị, vậy nhất định phải đi.
“Vâng, chủ tịch.”
“Được, chủ tịch.”
Trong phòng họp, các quản lý cao cấp đứng lên, mỗi người đều thoải mãi chào hỏi Hạ Thiên Tường.
Chỉ có hai người ngồi trước cửa vẫn lộ ra gương mặt xám như tro tàn, ngồi ở đó, nói thế nào cũng không chịu xoay lại đối mặt với Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường đang muốn rời đi, khi thấy một người trong đó căng thẳng tới mức tay dường như cũng run lên thì không khỏi xoay người lại, đôi chân dài chỉ đi một bước đã đến phía sau quản lý cao cấp kia.
Sau đó, anh vỗ nhẹ vào vai anh ta, nói với vẻ trịnh trọng khác thường: “Trưa nay tôi hẹn với một quý cô ăn cơm và đi dạo siêu thị, hai anh có muốn đi cùng không?”
“Không…!Không, cảm ơn chủ tịch.” Quản lý cao cấp này lập tức đứng lên, hoảng hốt tới mức trên trán cũng đầy mồ hôi lạnh.
“Không đi thật à?” Hạ Thiên Tường khẽ cong môi, thản nhiên nhìn người quản lý cao cấp kia.
Người quản lý cao cấp kia sợ tới mức run người, hoảng hốt vội nói: “Chúc mừng cậu Hạ.
Bao giờ cậu Hạ tổ chức tiệc mừng, tôi chắc chắn sẽ dắt già trẻ trong nhà cùng tới tham dự.” Bây giờ xem ra, Hạ Thiên Tường chắc chắn đã nghe được anh ta nói anh thích đàn ông rồi…
Hạ Thiên Tường lại vỗ một cái vào vai anh ta: “Ừ, chờ đầy tháng con tôi, cả nhà anh cũng phải tới tham dự đấy.
Hôm nay xem như tôi mời trước.”
“Vâng…!vâng…”
Cho đến khi Hạ Thiên Tường rời khỏi phòng họp, quản lý cao cấp này vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cho nên, Hạ Thiên Tường bỏ qua cho hai người bọn họ?
Chiếc xe Bugatti rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Hạ Thị, lao thẳng đến trường trung học Khải Mỹ.
Bây giờ Hạ Thiên Tường đã rất quen thuộc với con đường này.
Chiếc xe đi được nửa đường thì định vị được vị trí của Tô Nhược Hân, tốc độ xe cũng đạt đến mức nhanh nhất.
Lúc này, Tô Nhược Hân đã gọi hai món ăn, đang rầu rĩ ăn.
Lúc trước, cô thích nhất hai món ăn này, nhưng giờ phút này lại ăn không ngon.
Không muốn ăn.
Rất không muốn ăn.
“Cô Tô, cô có cần thêm một món canh không?” Tô Nhược Hân chỉ gọi thức ăn mà không gọi canh.
Nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa thấy cô vừa nhíu mày thì lập tức căng thẳng.
Cấp trên yêu cầu phải trọng điểm chiếu cố nữ sinh này.
Cấp trên nói có thể mặc kệ tất cả khách khác trong quán, nhưng duy nhất không thể không chăm sóc tốt cho nữ sinh này.
Nhưng cô chỉ gọi hai món ăn, bọn họ muốn bảo cô gọi thêm vài món cũng ngại.
Không cần tiền còn gọi ít như vậy, nhân viên phục vụ càng có ấn tượng tốt với Tô Nhược Hân hơn.
Đúng là một cô gái tốt biết tiết kiệm.
Tô Nhược Hân cắn đũa, trong đầu đều là Hạ Thiên Tường.
Rốt cuộc anh có tới không?
Nếu anh không tới thì cô tự đi mua.
Một bóng người lặng lẽ đứng bên cạnh.
Trong giây lát, hơi thở mát lạnh quen thuộc lại vấn vít xung quanh cô.
Tô Nhược Hân xoay người: “Sao…!sao anh tới đây?”
Nhân viên phục vụ rất tinh mắt, lại đưa thêm mấy món ăn lên, còn thêm cả món canh cho Tô Nhược Hân nữa.
Canh gà đã vớt hết váng mỡ, đặc biệt chuẩn bị cho Tô Nhược Hân.
Nhưng lúc trước Tô Nhược Hân không gọi, thật làm người ta sốt ruột muốn chết.
“Tôi đã nói sẽ đi mua đồ với em, sẽ không thất hứa.”
“Ơ, anh vì không thất hứa mới tới à?” Tô Nhược Hân càng giận hơn.
Khi nhìn Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường bỗng nhiên mỉm cười, tâm trạng ảm đạm suốt buổi sáng, lúc này bỗng trở nên sáng sủa: “Không phải.”
“Vậy tại sao anh tới đây?” Tô Nhược Hân nghiêm khắc trừng mắt nhìn anh.
“Em muốn tôi tới.” Hạ Thiên Tường cầm đũa lên ăn.
“Tôi mới không muốn anh tới đâu.” Tô Nhược Hân nói xong, cầm lấy đôi đũa sạch chưa dùng qua gõ một cái vào đầu Hạ Thiên Tường.
Động tác nhỏ này của cô khiến đám người từ nhân viên phục vụ đến khách đang si mê nhìn vẻ đẹp trai của Hạ Thiên Tường từ phía xa đều kinh ngạc tới ngây người.
Một người đàn ông đẹp trai, vô cùng cao quý có một không hai đó hình như đang bị Tô Nhược Hân đùa giỡn vậy.
Nhưng Hạ Thiên Tường còn không buồn không giận, chỉ thản nhiên liếc nhìn Tô Nhược Hân rồi tiếp tục ăn cơm: “Được rồi, em không muốn tôi tới, là bản thân tôi muốn tới.”
“Ầm” một cái, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Sao cô cứ cảm thấy Hạ Thiên Tường đang nói mát, nghe như nói cô không muốn anh tới.
Nhưng sao cảm giác như anh đang nói Cô muốn anh tới.
Cô đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn anh và muốn phản bác, nhưng vừa đối diện với gương mặt đẹp trai lần nào cũng có thể làm tim cô đập nhanh hơn này, cô lại ngây ra không nói được một từ nào.
Thôi quên đi, anh tới cũng tới rồi, tùy anh đi.
Cô đang ăn thì cửa Trần Ký lại mở ra.
Tô Nhược Hân không để ý.
Nhưng một bóng dáng nhỏ nhắn đã nhanh chóng chạy tới, một tay nhỏ nắm lấy tay Tô Nhược Hân: “Dì út, chú Hạ, Hứa Hứa tới đón các người.”
Tô Nhược Hân theo cơ thể nhỏ bé của Chúc Hứa nhìn sang, lại thấy một bàn tay nhỏ bé khác của Chúc Hứa đang nắm lấy tay Hạ Thiên Tường..