Lộ Vô Quy vừa mới nhảy đến cửa phòng Trang Hiểu Sanh thì thấy chị ấy từ trong phòng bước ra, trên tay còn cầm một cái túi giấy vô cùng tinh xảo.
Trang Hiểu Sanh nắm lấy tay của Lộ Vô Quy, nói: “Lại đây!” rồi kéo cô đi vào phòng khách, ngồi xổm bên cạnh ghế sofa rồi từ trong túi giấy lấy ra một cái hộp.
Lộ Vô Quy lo lắng Trang Hiểu Sanh ngồi xổm lâu quá chân sẽ bị tê, cô vội vàng kéo một cái ghế sofa đơn đến, nói: “Chị Hiểu Sanh, ngồi đi nè.”
Trang Hiểu Sanh cười cười, xoa xoa đầu Lộ Vô Quy rồi ngồi xuống ghế.
Lộ Vô Quy thấy Trang Hiểu Sanh cười thật xinh đẹp, toàn thân lộ ra một cỗ khí phách hăng hái, đặc biệt là cung tiền tài và cung sự nghiệp vô cùng thịnh vượng, vượng đến nỗi khí thế hiển hiện ra hết bên ngoài, thuộc về loại mà quỷ thấy được đều phải tránh xa cả chục mét.
Nhưng cung nhân duyên lại lúc sáng lúc tối, như ẩn như hiện.
Lộ Vô Quy cảm thấy rất kỳ quái.
Không phải Trang Hiểu Sanh và Trần Vũ đang yêu đương sao? Cung nhân duyên của chị ấy hẳn phải sáng lên mới đúng nha! Cô nhìn sang Trần Vũ, chỉ thấy Trần Vũ đang nhìn chị Hiểu Sanh của cô, ánh mắt sáng ngời.
Cô cách khá xa cũng có thể nhìn thấy trong mắt của Trần Vũ hiện liên thân ảnh của Trang Hiểu Sanh.
Cô rất muốn duỗi tay che hai mắt Trần Vũ lại, đem chị Hiểu Sanh giấu đi.
Cô bất mãn nói với Trần Vũ: “Trần Vũ, anh nhìn chị Hiểu Sanh nhà tôi làm cái gì hả?” Cô cảm thấy ánh mắt kia của Trần Vũ giống như muốn đem chị Hiểu Sanh nuốt vào bụng vậy.
Cô rút thước phép Lượng Thiên ra đặt ở trên bàn, nói: “Anh mà còn nhìn chị Hiểu Sanh của tôi như vậy nữa, tôi đập anh à.”
Trang Hiểu Sanh khẽ quát một tiếng: “Nhị Nha, đừng có quậy.” rồi nhẹ giọng nói tiếp: “Lại đây, nhìn xem có thích không nè? Có biết sử dụng hay không? Du Thanh Vi có dạy em cái này chưa?”
Lộ Vô Quy khó hiểu hỏi: “Cái gì vậy?”
Trang Hiểu Sanh đem laptop trên bàn đẩy đến trước mặt Lộ Vô Quy, nói: “Ngày hôm qua chị đi dạo phố mua cho em đó, vốn dĩ tính đem lên công ty gửi cho Tả tổng đem về cho em.” Nàng thấy Lộ Vô Quy có vẻ như không biết cách dùng, liền nói: “Đây là con chuột, em nhìn mũi tên hiện lên trên màn hình nè, đó là dùng con chuột để thao tác.” Nàng vừa nói vừa cầm tay chỉ dẫn cho Lộ Vô Quy: “Đây là phần mềm để nói chuyện, nếu em có thời gian rảnh thì dùng cái này để lên mạng nói chuyện với chị.” Nàng nói xong liền tạo một tài khoản cho Lộ Vô Quy, dạy cho cô cách sử dụng video call và gửi voice chat.”
Lộ Vô Quy nghiêm túc lắng nghe, sau đó dựa theo lời chỉ dẫn của Trang Hiểu Sanh thực hiện lại một lần rồi hỏi: “Có đúng không ạ?”
Trang Hiểu Sanh sờ sờ tay Lộ Vô Quy, đáp: “Đúng rồi.” Nàng sờ xong thì để ý thấy tóc mái của Lộ Vô Quy đã sắp che khuất hai mắt, nàng đem tóc mái đẩy ra, tính vén ra phía sau tai thì phát hiện tóc mái tuy dài che mất đôi mắt nhưng lại không đủ dài để vén ra phía sau.
Nàng nói: “Đã bao lâu em không đi cắt tóc rồi hả? Du tổng không rảnh dắt em đi sao?” Nàng hơi trầm ngâm một chút rồi nói: “Hai ngày này chị có thời gian rảnh, để ngày mai chị dắt em đi cắt tóc nha.”
Lộ Vô Quy kinh tủng nhìn Trang Hiểu Sanh, tâm nói: “Quỷ đâu có cần cắt tóc đâu trời.” Tóc của quỷ là do quỷ khí biến ra, là một bộ phận của quỷ thể.
Cô lắc đầu liên tục, nói: “Không cắt đâu, cứ để vậy đi.”
Trang Hiểu Sanh xoa xoa đầu tóc của Lộ Vô Quy, nói: “Sắp mọc thành đám cỏ dại rồi kìa.”
Lộ Vô Quy dùng tay đè lại mớ tóc bị Trang Hiểu Sanh xoa loạn, đáp: “Không cắt mà.”
Trang Hiểu Sanh nghiêng đầu đánh giá Lộ Vô Quy, hỏi: “Em tính để tóc dài hả?”
Lộ Vô Quy nói thầm trong bụng: “Người ta là quỷ mà trời, tóc là do quỷ khí biến thành chứ đâu phải tự mọc ra đâu.” Nhưng lời này cô không biết phải nói với chị Hiểu Sanh như thế nào, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Chị Hiểu Sanh, em…!em sẽ đem tóc cột lên.”
Trang Hiểu Sanh nói: “Cũng được.” Nàng đứng dậy đi về phòng tìm mấy sợi dây cột tóc đưa cho Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nhận lấy dây cột tóc, đem tóc mái trên trán cột thành một chùm dựng đứng, nói: “Như vậy liền không che hai mắt được nữa.”
Trang Hiểu Sanh: “….” Nàng dùng vẻ mặt sắp hỏng mất nhìn Lộ Vô Quy đã hai mươi tuổi đầu mà còn cột một chỏm tóc trên đỉnh đầu,nói: “Em nghĩ em mới có ba tuổi hả!”
Lộ Vô Quy đáp: “Lúc trước em cũng cột như vậy mà.
Kiểu này vẫn là do chị dạy cho em, bộ chị quên rồi sao?”
Trang Hiểu Sanh cạn lời: “Khi đó em còn nhỏ, bây giờ em hai mươi tuổi rồi mà còn cột kiểu đó ra vẻ đáng yêu thì sẽ rất xấu hổ có biết không hả?”
Lộ Vô Quy chu mỏ, nhìn Trang Hiểu Sanh: “Em mới có mười chín hà.”
Trang Hiểu Sanh nói: “Hơn một tháng nữa là hai mươi tuổi rồi.”
Lộ Vô Quy trả treo: “Vẫn còn là mười chín mà.”
Trang Hiểu Sanh đáp lại: “Mười chín tuổi mà ra vẻ đáng yêu cũng rất xấu hổ.
Yên tâm đi, chị không bắt em phải cắt ngắn, chỉ tỉa cho gọn lại không giống như cỏ dại mọc lan tràn là được rồi.”
Lộ Vô Quy buồn bực nói: “Quỷ không có cắt tóc mà.”
Trang Hiểu Sanh sửng sốt, sau đó hai mắt đỏ lên, xoa xoa đầu Lộ Vô Quy không nói gì nữa.
Lộ Vô Quy không thể hiểu được nhìn Trang Hiểu Sanh, không biết chị ấy vì cái gì mà tâm tình đang tốt đẹp lại nhanh chóng chuyển sang thương tâm.
Trang Phú Khánh nghe Lộ Vô Quy nói “quỷ quỷ” gì đó liền lên tiếng: “Nhị Nha, tối rồi không được nói bậy! Con xem con kìa, dễ dàng dụ tới mấy thứ đồ vật không sạch sẽ, đã vậy còn hay nói bậy nữa!” Ông nói xong trừng mắt nhìn Lộ Vô Quy một cái.
Lộ Vô Quy không thèm để ý đến Trang Phú Khánh.
Thái Phân bưng một chén chè hột gà, đặt trên bàn cơm rồi gọi: “Nhị Nha, tới đây ăn chè hột gà nè.”
Lộ Vô Quy nhìn chén chè hột gà nóng hầm hập, nói: “Nóng lắm.” Lúc trước khi chưa chết cô thường hay đến nhà Thái Phân ăn chè hột gà, nhưng bây giờ cô đã thành quỷ, không thể ăn được đồ ăn nóng nữa.
Trang Hiểu Sanh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lộ Vô Quy: “Đi ăn chè hột gà đi nè.
Tối nay cũng đừng về bên kia, ở lại ngủ với chị.”
Lộ Vô Quy: “….” Cô nhìn Trang Hiểu Sanh, nói thầm trong lòng: “Chị dương khí quá nặng, vận khí lại vượng, em mới không thèm ngủ với chị đâu.” Nếu cô không phải là đại quỷ, không phải là Càn Khôn chân linh thai thì cô cũng không dám tới gần Trang Hiểu Sanh nha.
Cô nói: “Em chỉ ngủ với Du Thanh Vi thôi.” Cô nói xong liền chạy tới bàn ăn, nhìn chén chè hột gà nóng hầm hập, nói: “Để nguội rồi ăn.”
Thái Phân đem bát mì sợ vừa nấu xong bưng lên, đáp: “Để nguội ăn sẽ bị tanh, tranh thủ lúc còn nóng ăn đi con.
Mẹ đem mì qua cho Tiểu Thứ đây.”
Lộ Vô Quy thò lại gần nhìn bát mì mà Thái Phân đang bưng, bên trong có mì, có thịt xá xíu, còn có một cái trứng chần cùng với hành lá thái nhuyễn và rau thơm.
Thái Phân hỏi: “Muốn ăn mì à?”
Lộ Vô Quy vội vàng lắc đầu.
Thái Phân bưng bát mì đi ra cửa, sang căn hộ bên cạnh đưa cho Tả Tiểu Thứ.
Lộ Vô Quy cảm giác được cảm xúc của Trang Hiểu Sanh trở nên quái quái, tựa hồ rất không thoải mái, còn có chút bực mình.
Cô thấy chị HIểu Sanh hình như đang giận Tả Tiểu Thứ thì phải.
Trang Phú Khánh vẫy tay với Lộ Vô Quy, nói: “Nhị Nha, đứng ngốc ở đó làm gì? Tới đây đi! Lại đây làm quen nè.”
Lộ Vô Quy mang theo nghi hoặc đi đến bên cạnh Trang Phú Khánh, hỏi: “Làm quen gì ạ?”
Trang Phú Khánh giới thiệu Trần Vũ cho Lộ Vô Quy, nói: “Đây là bạn trai của chị Hiểu Sanh của con, Trần Vũ, con gọi là anh Trần đi.”
Lộ Vô Quy ngơ ngác chớp chớp mắt.
Bạn trai? Anh Trần? Sao cô lại muốn cầm thước phép Lượng Thiên đập lên đầu hắn vậy nè!
Trần Vũ đứng lên, hô thanh: “Tiểu Lộ đại sư.” rồi quay sang nói với Trang Phú Khánh: “Chú Trang, con và Tiểu Lộ đại sư đã quen biết nhau rất lâu rồi, cô ấy còn cứu mạng của con, là ân nhân của con đấy ạ.”
Mạch não của Trang Phú Khánh chưa chạy theo kịp, qua một hồi lâu ông mới vỗ đùi nói: “Thì ra là vậy a.” Trang Phú Khánh vốn dĩ là người ăn nói vụng về, phải mất một lúc ông mới nói được câu tiếp theo: “Kêu Tiểu Lộ đại sư làm gì, quá khách sáo rồi, con bé chỉ là một đứa nhỏ làm sao đảm đương nổi hai chữ đại sư, con cứ gọi con bé là Nhị Nha đi.”
Từ tư thế đứng cùng với vẻ căng thẳng của Trần Vũ, Trang Hiểu Sanh có thể nhìn ra được Trần Vũ đối với Lộ Vô Quy có chút khẩn trương cùng cung kính.
Nàng đi qua, nói: “Nhị Nha, ăn chè hột gà đi nè.” rồi mời Trần Vũ ngồi xuống, chính mình cũng ngồi bên cạnh, sau đó trêu ghẹo Trần Vũ: “Anh gặp ba mẹ tôi cũng không thấy anh khẩn trương như gặp Nhị Nha a.”
Trần Vũ thấy Trang Hiểu Sanh đã nhận ra, cũng hào phóng gật đầu thừa nhận.
Lộ Vô Quy canh me không có Thái Phân ở đây liền nhảy đến bàn ăn cầm chén chè hột gà nóng hổi đi đến bên cạnh Trang Hiểu Sanh, nói: “Chị Hiểu Sanh ăn giúp em đi.” Cô nói xong liền múc một muỗng đưa đến bên miệng của Trang Hiểu Sanh.
Trang Hiểu Sanh nói thầm: “Chị còn cần em phải đút sao?” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt trông mong của Lộ Vô Quy, đôi mắt nhỏ tràn ngập ý tứ xin giúp đỡ, nàng đành phải há miệng ra ăn muỗng chè hột gà vừa được đưa đến bên miệng.
Lộ Vô Quy nhìn thấy chén chè hột gà nóng hổi này rốt cuộc cũng có người ăn, cao hứng hỏng rồi.
Cô vui vẻ ngồi bên cạnh Trang Hiểu Sanh, đút từng muỗng từng muỗng giống như đang mớm canh cho chị ấy.
Trang Hiểu Sanh lớn như vậy còn không có bị người khác đút cho ăn qua, ăn được hai muỗng liền ngượng ngùng nói: “Để chị tự ăn.”
Lộ Vô Quy cho rằng Trang Hiểu Sanh đang nói có lệ, lỡ như chị ấy chỉ ăn vài muỗng rồi thôi thì sao, chờ Thái Phân trở về thì sẽ lại ép cô ăn tiếp mất thôi.
Cô nói: “Để em đút cho chị, chị phải giúp em ăn hết mới được.”
Trần Vũ ngồi ở bên cạnh sâu kín nhìn Lộ Vô Quy, có loại u oán giống như bị đoạt vợ mà không thể lên tiếng.
Hắn nhìn ra được tình cảm giữa Lộ Vô Quy và Trang Hiểu Sanh vô cùng thân thiết, việc này làm cho hắn có chút thấp thỏm.
Hắn và Du gia quan hệ cũng không tính là tốt, mối quan hệ giữa Lộ Vô Quy, Du Thanh Vi và Trang Hiểu Sanh sẽ dễ dàng làm cho Du Thanh Vi suy nghĩ nhiều.
Nếu Lộ Vô Quy cảm thấy hắn đối với Trang Hiểu Sanh không có ý tốt, nhất định sẽ một thước đánh chết hắn ngay.
Lộ Vô Quy cầm chén chè hột gà tính cả nước đều đút cho Trang Hiểu Sanh ăn hết, lúc này mới mỹ mãn cười híp cả mắt, nói: “Tốt rồi.” Cô cầm chén đi đến phòng bếp, liếc mắt thấy bên trong nồi vẫn còn khoảng một chén nhỏ nữa, vội vàng múc ra tới.
Trang Hiểu Sanh thấy thế liền nói: “Chị no rồi.” Buổi tối ăn nhiều đường như vậy, có còn muốn để cho người khác sống hay không? Ăn kiểu đó cho béo thành thùng phuy hay gì!
Lộ Vô Quy nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng thất thố của Trang Hiểu Sanh, hồ nghi duỗi tay sờ sờ bụng chị ấy, thấy chị ấy xác thật no rồi mới đem chén chè đặt trước mặt Trang Phú Khánh, nói: “Trang Phú Khánh, chú ăn đi.”
Trang Hiểu Sanh hỏi: “Nhị Nha, em đã đổi chén và muỗng khác chưa vậy? Sao lại để ba ăn qua chén chị đã dùng chứ?”
Trần Vũ thấy Trang Phú Khánh có chút xấu hổ bèn nói: “Để tôi.” rồi bưng chén chè lên bắt đầu ăn.
Lộ Vô Quy: “…..”
Trang Hiểu Sanh nhìn Trần Vũ ăn chè trong cái chén mà nàng đã dùng qua, có chút không được tự nhiên xen lẫn ngượng ngùng mà vỗ vỗ trán.
Lộ Vô Quy nói thầm: “Cư nhiên dám giành đồ ăn với Trang Phú Khánh!” Cô nói xong liền cầm lấy thước phép Lượng Thiên đang đặt trên sofa.
Trần Vũ thấy Lộ Vô Quy cầm lên thước phép Lượng Thiên, tưởng là Lộ Vô Quy muốn đánh mình, hắn khiếp sợ vội vàng nuốt cái trứng gà trong miệng xuống, đang muốn lên tiếng nói chuyện thì phát hiện mình bị nghẹn, vội vàng giơ tay lên đấm đấm ngực.
Nghẹn họng! Theo đúng nghĩa đen!
Lộ Vô Quy đối với bộ dáng ăn ngấu nghiến như sắp chết đói của Trần Vũ có chút hết chỗ nói.
Cô nói trong bụng: “Nhà của anh không có đồ ăn sao? Bộ bị bỏ đói chưa ăn qua cơm chiều à?” Cô cầm thước phép Lượng Thiên đứng đó nhìn nhìn Trần Vũ, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
Trang Hiểu Sanh vội vàng lấy nước cho Trần Vũ uống.
Trần Vũ tàn nhẫn rót một ngụm nước lớn, dùng sức đấm đấm ngực mấy cái mới đem cái trứng gà nghẹn trong cổ họng nuốt xuống, hắn nhìn Lộ Vô Quy rồi nói: “Tiểu Lộ đại sư, tôi chỉ muốn ăn giúp chén chè hột gà mà thôi, ngài….ngài buông thước phép ra đi.”
Lộ Vô Quy nhìn thước phép Lượng Thiên trong tay, khó hiểu hỏi: “Tại sao tôi phải buông thước phép của tôi ra?”
Trần Vũ đáp: “Ngài cầm thước phép Lượng Thiên khiến cho tôi cảm thấy rất áp lực a.” Hắn còn nhớ rất rõ mấy người thần nỏ thủ của Yến gia chết như thế nào! Một thước đập chết một cái, “bạch bạch bạch bạch” mấy cái, đầu đều nát bét.
Hắn vội vàng giải thích: “Ngài yên tâm, tình cảm tôi dành cho Hiểu Sanh tuyệt đối chân thành, chỉ thích duy nhất cô ấy, không hề có ý đồ khác.
Ngài buông thước xuống đi.”
Trang Hiểu Sanh lên tiếng: “Nhị Nha, em buông thước xuống trước đi.”
Lộ Vô Quy “ờm” một tiếng, cất đi thước phép Lượng Thiên.
Trang Hiểu Sanh nhìn thước phép Lượng Thiên trong tay Lộ Vô Quy đột nhiên biến mất, tò mò trừng lớn hai mắt.
Lộ Vô Quy nghe thấy tiếng mở cửa của căn hộ kế bên cùng với giọng nói của Thái Phân, lại nhìn chén chè trong tay Trần Vũ còn hơn phân nửa bèn nói: “Trần Vũ, ăn nhanh lên, Thái Phân sắp về tới rồi.”
Trần Vũ bưng chén chè uống một hơi sạch sẽ.
Lộ Vô Quy vừa lòng lấy lại chén chè đem vào phòng bếp, sau đó nhảy ra ngoài cửa nói với Thái Phân vừa trở về: “Thái Phân, con ăn hết chè hột gà rồi.
Đi về đây.”
Thái Phân hỏi: “Trở về làm gì? Tối nay ở lại ngủ với chị Hiểu Sanh của con đi.
Mẹ đã nói với Thanh Vi và Tiểu Thứ rồi, tối nay Thanh Vi cũng ngủ lại ở căn hộ kế bên không có về nhà.”
Lộ Vô Quy mới không muốn ngủ chung cùng Trang Hiểu Sanh, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Con đi kêu Tả Tiểu Thứ đến ngủ cùng chị Hiểu Sanh, còn con ngủ với Du Thanh Vi.” nói xong liền nhảy ra khỏi cửa.
Trần Vũ: “….” Hắn thật muốn hỏi một câu: “Tiểu Lộ đại sư, tôi đã làm chuyện gì có lỗi với ngài sao?”
Trang Hiểu Sanh: “…..”
Thái Phân nhớ lúc trước ở thôn Liễu Bình Lộ Vô Quy cũng hay ngủ cùng Du Thanh Vi nên nói: “Tùy con vậy!” sau đó quay sang nói với Trang Hiểu Sanh: “Hiểu Sanh, con và Tiểu Thứ ngủ tạm với nhau một đêm đi, dù sao hai con lúc trước cũng từng ngủ chung một phòng mà, đừng để Nhị Nha và Thanh Vi trời tối mà còn phải lái xe thật xa về nhà.”
Trang Hiểu Sanh vỗ vỗ trán, tâm nói: “Mẹ thiệt đúng là mẹ ruột của con mà.”
Trần Vũ cảm thấy cả người đều ngứa ngáy!.