Trang Hiểu Sanh từ trên sofa đứng dậy, nói: “Ba, mẹ, hai người nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ, con đến căn hộ kế bên một chút.”
Trần Vũ cũng đứng dậy theo, nói với Trang Phú Khánh và Thái Phân: “Chú Trang, dì Thái, con còn có chút việc xin phép đi trước ạ.”
Thái Phân giữ lại: “Con xem con kìa, vừa mới đến đã muốn đi rồi, khó có dịp hôm nay Nhị Nha cũng về đây, ngồi lại chơi thêm chút nữa đi.”
Trần Vũ cười nói: “Không được dì ơi, hôm nào con sẽ lại ghé ạ.”
Thái Phân thấy Trần Vũ kiên trì nên không giữ lại nữa, quay sang nói với Trang Hiểu Sanh: “Con tiễn Trần Vũ về đi.” sau đó lại dặn dò Trần vũ có dịp thì ghé chơi, cứ xem đây như là nhà của chính mình.
Trang Hiểu Sanh nói: “Mẹ, tụi con đi ra ngoài trước.
Ba và mẹ ngủ sớm một chút nha.” Nàng nói xong liền đi lấy chìa khóa bước ra cửa.
Nàng đợi Trần Vũ cũng bước ra cửa mới lên tiếng: “Để tôi tiễn anh nhé?”
Trần Vũ cười cười, gật đầu.
Trang Hiểu Sanh đưa Trần Vũ đến trước thang máy liền đứng lại, nói: “Ngủ ngon.”
Trần Vũ sửng sốt, nhìn thang máy rồi nhìn Trang Hiểu Sanh, hỏi: “Tiễn đến cửa thang máy thôi sao?”
Trang Hiểu Sanh đáp: “Chứ sao nữa à?”
Trần Vũ: “Tiễn đến thang máy thì tiễn đến thang máy vậy, vẫn còn tốt hơn so với chỉ tiễn đến trước cửa nhà.” Hắn ngập ngừng nói: “Ừm vậy thôi….em ngủ ngon nha.” thấy cửa thang máy sắp đóng lại, hắn vội vàng đưa tay ngăn lại, nói: “Tả Tiểu Thứ….”
Trang Hiểu Sanh nhướn mày, cười như không cười nhìn Trần Vũ.
Trần Vũ chột dạ ho khan mấy cái rồi vội vàng nói: “Cách xa cô ấy một chút.” Hắn giống như có chút bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, thở dài chúc Trang Hiểu Sanh ngủ ngon, bước vào thang máy đi về.
Trang Hiểu Sanh tiễn Trần Vũ xong liền đi đến gõ cửa căn hộ của Du Thanh Vi.
Sau khi Du Thanh Vi ra mở cửa, nàng liền bắt đầu dùng ánh mắt đánh giá Du Thanh Vi một lượt.
Du Thanh Vi nói: “Mời vào.” rồi tránh sang một bên để Trang Hiểu Sanh bước vào nhà.
Trang Hiểu Sanh vào nhà liền đi thẳng đến sofa đơn trong phòng khách ngồi xuống, hỏi Du Thanh Vi: “Em và Nhị Nha là cố ý….đến đây?”
Du Thanh Vi đi đến tủ lạnh lấy một bình nước khoáng đưa cho Trang Hiểu Sanh rồi đáp: “Vâng.
Có chút lo lắng.”
Trang Hiểu Sanh hỏi: “Lo lắng Trần Vũ rắp tâm bất lương mưu đồ gây rối, lo lắng anh ta hại Nhị Nha?”
Du Thanh Vi gật đầu.
Lộ Vô Quy tò mò nhìn Trang Hiểu Sanh, sao cô lại có cảm giác rằng Trang Hiểu Sanh đối với Du Thanh Vi có địch ý và bất mãn vậy nhỉ?
Trang Hiểu Sanh nói: “Nhị Nha đi theo các người, đã chết hai lần.”
Du Thanh Vi bị Trang Hiểu Sanh nói cho một câu á khẩu không trả lời được.
Tả Tiểu Thứ tính ra bên ngoài đối mặt với Trang Hiểu Sanh đang phả khí lạnh đầy người, nhưng khi nghe Trang Hiểu Sanh nói đến việc Lộ Vô Quy xảy ra chuyện, cô lại thấy túng.
Lòng cô thiệt là ủy khuất mà, Trang Hiểu Sanh bắt cô cõng nồi cho việc Lộ Vô Quy xảy ra chuyện, cô ủy khuất nha.
Lộ Vô Quy nhìn Trang Hiểu Sanh, Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ, hỏi: “Không phải nói là buồn ngủ sao?”
Trang Hiểu Sanh, Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ cùng nhìn về phía Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy mạc danh cảm thấy không khí có vẻ không đúng cho lắm, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trang Hiểu Sanh nói: “Nhị Nha, em đi về với chị đi.”
Lộ Vô Quy lắc đầu, đáp: “Em muốn ngủ với Du Thanh Vi cơ, em không ngủ với chị đâu, dương khí trên người của chị rất nặng, không thoải mái.”
Trang Hiểu Sanh nhẹ giọng nói: “Chị có chuyện muốn nói với em, nói xong chị sẽ đưa em về đây nha.”
Lộ Vô Quy do dự nhìn về phía Tả Tiểu Thứ, lầm bầm: “Tả Tiểu Thứ không ngủ cùng chị sao?”
Trang Hiểu Sanh nói: “Phòng khách còn có sofa, để cô ấy ngủ ở đó là được rồi.” Nàng đứng dậy kéo Lộ Vô Quy, nói: “Đi thôi.”
Lộ Vô Quy “dạ” một tiếng rồi nhìn về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi nói: “Em đi đi.”
Lúc này Lộ Vô Quy mới đi theo Trang Hiểu Sanh về phòng của chị ấy.
Trang Hiểu Sanh đem cửa phòng đóng lại, khóa trái.
Nàng kêu Lộ Vô Quy ngồi xuống ghế, còn mình thì ngồi trên mép giường nhìn Lộ Vô Quy, nói: “Nhị Nha, chị nghĩ là em biết chuyện Tả Tiểu Thứ đang theo đuổi chị.”
Lộ Vô Quy “dạ” một tiếng, gật gật đầu: “Tả Tiểu Thứ khá tốt nha.”
Trang Hiểu Sanh nặng nề thở dài: “Mỗi lần nhìn thấy cô ấy chị sẽ nhớ đến lúc em xảy ra chuyện.
Từ lúc em chết ở bên dưới chùa Bảo An, đến tận bây giờ chị vẫn chưa dám nói cho ba mẹ biết.
Còn lần gần đây nữa, lúc chị nghe Du Thanh Vi nói em bị ngũ lôi oanh đỉnh đánh tan, hồn phi phách tán….! Nhị Nha, chị….chị lúc đó cũng không dám về nhà, chị sợ bản thân không khống chế được cảm xúc sẽ để lộ ra khiến ba mẹ biết được, chị sợ bọn họ biết em xảy ra chuyện…..!Chị thậm chí không biết liệu em cứ đi theo Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ như vậy sẽ còn gặp phải chuyện gì nữa hay không.
Em muốn đi theo Du Thanh Vi, chị không cản em được, nhưng chị không muốn có liên lụy gì đến Tả Tiểu Thứ hết, chị không muốn vừa lo lắng cho em vừa phải hãi hùng vì cô ấy.”
Lộ Vô Quy chu mỏ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhưng là chị cũng đâu có thật sự thích Trần Vũ đâu.” Cô hỏi tiếp: “Trần Vũ thật sự là bạn trai của chị sao?”
Trang Hiểu Sanh nói: “Chỉ là thử tìm hiểu nhau mà thôi.
Chị và anh ta ở bên nhau rất nhẹ nhàng không có chút áp lực nào, cũng không cảm thấy bài xích.
Nhưng có thể tiến được đến bước nào thì tùy duyên đi.” Nàng hỏi: “Em không thích anh ta sao?”
Lộ Vô Quy đáp: “Không biết nữa, chỉ là em không thích ánh mắt anh ta nhìn chị.”
Trang Hiểu Sanh kinh ngạc hỏi: “Ánh mắt như thế nào?”
Lộ Vô Quy nói: “Anh ta nhìn chằm chằm chị, hai mắt đều không thèm chớp lấy một cái, trong ánh mắt tất cả đều là chị, có chút, ừm, nói như thế nào nhỉ, chính là….!Tóm lại chính là có điểm làm người nhìn thấy không thoải mái, em cảm thấy anh ta muốn cướp chị đi.”
Trang Hiểu Sanh mỉm cười, hỏi: “Cái gì gọi là muốn cướp chị đi nha?”
Lộ Vô Quy không biết nên nói gì nữa.
Trang Hiểu Sanh đứng dậy xoa xoa đầu Lộ Vô Quy, nói: “Được rồi, đừng bận tâm nữa.
Chị có công việc và sinh hoạt riêng của bản thân mình, tìm đối tượng yêu đương cũng chỉ là một phần nhỏ trong sinh hoạt cuộc sống mà thôi, không ảnh hưởng gì lớn hết.
Em cũng không cần phải lo lắng việc anh ta vì em mới theo đuổi chị, chuyện công việc của anh ta và em đều không liên quan gì đến chị hết, giống như chị cũng sẽ không để anh ta làm ảnh hưởng đến công việc của chị vậy, em có hiểu không?”
Lộ Vô Quy nói: “Không hiểu à.”
Trang Hiểu Sanh có chút bất đắc dĩ mà thở dài: “Ví dụ như công việc của Trần Vũ là bắt quỷ đi.
Nếu ngày nào đó anh ta đánh không thắng được quỷ, chị cũng sẽ tuyệt đối không tìm em đến giúp anh ta.”
Lộ Vô Quy “ờm” một tiếng, nói: “Đã hiểu, chị đối với anh ta là thấy chết mà không cứu, bởi vì chị không thích anh ta.
Nhưng mà lỡ như một ngày nào đó chị có em bé với anh ta, nếu anh ta chết mất thì em bé sẽ thành cô nhi nha.”
Trang Hiểu Sanh: “…..” Nàng thật sự bị nghẹn họng đến ná thở, cả giận nói: “Em nghĩ chi mà xa dữ vậy.”
Lộ Vô Quy chống cằm, nói: “Cũng có khả năng mà.
Chị xem, Du Thanh Vi bị thương thì em sẽ đau lòng.
Chị ấy đi Âm làm tổn thương đến cơ thể, em sợ chị ấy lo lắng nên không dám nói cho chị ấy biết, chỉ có buổi tối đợi chị ấy ngủ rồi em mới trộm giúp chị ấy hành khí lưu thông máu.
Khi chị ấy ở trong tình huống nguy hiểm thì em cũng không dám rời đi chị ấy, vì sợ lỡ như nguy hiểm thật sự xảy đến thì em sẽ không có ở bên để bảo vệ chị ấy.
Du Thanh Vi chỉ cần ngã nhào một cái thôi là em đã hận không thể chạy đến ngay lập tức làm cái nệm lót cho chị ấy rồi.
Thế mà Trần Vũ sắp chết chị cũng không thèm cứu.”
Trang Hiểu Sanh lại một lần nữa bị Lộ Vô Quy dùng ngôn ngữ đấm cho nghẹn họng.
Nhị Nha nhà nàng tại sao nói lời nào ra cũng có thể xuyên thấu tim đen người khác thế nhỉ! Nàng bỏ cuộc không muốn đàm luận về đề tài này với Lộ Vô Quy thêm nữa, nàng đổi giọng, hỏi: “Vậy em và Du Thanh Vi bây giờ là?”
Lộ Vô Quy đáp: “Du Thanh Vi là của em.
Chị ấy còn sống thì tụi em sẽ sống cùng với nhau, chị ấy chết rồi thì tụi em sẽ chôn cùng….!A, không đúng, không phải chôn, mà là cũng vẫn sẽ sống tiếp với nhau.”
Trang Hiểu Sanh nghiêm trọng hoài nghi Tả Tiểu Thứ đã dạy hư Nhị Nha nhà nàng.
Nàng không muốn tám chuyện với Lộ Vô Quy thêm nữa nên nói: “Được rồi, chị đã biết.
Trời cũng tối rồi, em ngủ phòng của chị đi, chị ra phòng khách ngủ.”
Lộ Vô Quy đứng dậy đi đến cửa, nói: “Em muốn ngủ với Du Thanh Vi cơ, để Tả Tiểu Thứ ngủ phòng khách đi.”
Trang Hiểu Sanh nhớ tới lúc nãy Lộ Vô Quy có nói Du Thanh Vi đi Âm bị tổn thương đến cơ thể, mà mỗi lần Du Thanh Vi đi Âm thì Tả Tiểu Thứ đều đi theo.
Nàng hỏi: “Tả Tiểu Thứ đi Âm cũng bị tổn thương đến cơ thể sao?”
Lộ Vô Quy đáp: “Có nha! Tình huống của chị ấy còn nghiêm trọng hơn Du Thanh Vi nữa, Du Thanh Vi dù sao cũng có long khí của Đại Bạch bảo vệ.
Còn Tả Tiểu Thứ thì chỉ có thể ráng gồng.
Nếu không điều trị cho tốt thì chị ấy sống không quá 40 tuổi đâu.”
Trang Hiểu Sanh “ừm” một tiếng, nói: “Vậy em nhắc nhở cô ấy đi.”
Lộ Vô Quy nói: “Nếu em nói cho Tả Tiểu Thứ thì Du Thanh Vi sẽ biết, Du Thanh Vi nếu biết sẽ khó chịu đau lòng.
Không nói đâu.”
Trang Hiểu Sanh tức giận mắng: “Khó chịu quan trọng hay mạng sống quan trọng hả? Bây giờ còn có thể chữa được thì cố gắng chữa chứ.”
Lộ Vô Quy nói: “Tả Tiểu Thứ không có đối tượng, không có người giúp chị ấy hành khí lưu thông máu nha.” Cô nói xong liền bồi thêm một câu: “Chị Hiểu Sanh ngủ ngon.” rồi nhảy nhót ra khỏi cửa.
Trang Hiểu Sanh nhìn thân ảnh nhảy nhót đi ra khỏi nhà của Lộ Vô Quy, cạn lời hết nửa ngày.
Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy nhanh như vậy đã trở về, có chút ngoài ý muốn.
Nàng hỏi: “Em nói chuyện với Trang Hiểu Sanh nhanh như vậy liền xong rồi à?”
Lộ Vô Quy đáp: “Đúng rồi! Khó trách tại sao cung nhân duyên của chị ấy lại lúc sáng lúc tối nha.”
Hai mắt Tả Tiểu Thứ sáng lên, hỏi: “Cung nhân duyên của chị ấy không sáng à? Ý của em là chị ấy và Trần Vũ sẽ không thành sao?”
Lộ Vô Quy đáp: “Chị Hiểu Sanh nói là đang thử tìm hiểu anh ta.” Cô nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Du Thanh Vi: “Chúng ta đi ngủ được chưa?”
Du Thanh Vi giương mắt nhìn đồng hồ, mới có 9 giờ mà đòi đi ngủ là sao?
Tả Tiểu Thứ gọi: “Tiểu Quy Quy, nói tốt tối nay sẽ để tôi và Trang Hiểu Sanh ngủ chung mà?”
Lộ Vô Quy nói: “Chị Hiểu Sanh nói sẽ cho chị ngủ sofa.” Hai mắt cô có chút láo liên, bổ sung thêm: “Chị đi tìm chị Hiểu Sanh đi, chị ấy có chuyện quan trọng muốn nói với chị, rất quan trọng à nha, là về chị.
Nhưng mà chuyện chị ấy nói cho chị nghe chị không được nói ra đâu đó.”
Tả Tiểu Thứ có chút hoài nghi nhìn Lộ Vô Quy: “Em giúp tôi chế tạo cơ hội à?”
Lộ Vô Quy đáp: “Không đi thì thôi.”
Tả Tiểu Thứ cắn răng một cái, ôm lấy con gấu bông của Du Thanh Vi lấy thêm can đảm, đi qua nhà Trang Hiểu Sanh ấn chuông cửa.
Thực nhanh cửa liền mở ra.
Trang Hiểu Sanh nhìn thấy Tả Tiểu Thứ mặc áo thun quần đùi ôm gấu bông, bộ dáng giống như đi xin ngủ nhờ, kinh ngạc hỏi: “Có việc à?” Tay nàng siết chặt nắm đấm cửa, rất muốn “phanh” một cái đóng sầm cửa lại.
Tả Tiểu Thứ nói: “Tiểu Quy Quy nói chị có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, còn nói rằng chuyện chị nói ra tôi không được phép nói cho người khác biết.
Có bí mật gì sao?”
Trang Hiểu Sanh hơi do dự một chút rồi mới gật đầu, nói: “Vào đi.”
Tả Tiểu Thứ thuận lợi vào nhà.
Cửa nhà bên Du Thanh Vi không có đóng lại nên nàng có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện ở nhà kế bên, đợi đến khi nàng nghe thấy nhà bên kia đóng cửa lại mới đi đến trước cửa nhà mình, kinh ngạc nhìn sang nhà bên cạnh rồi nhìn Lộ Vô Quy, hỏi: “Có bí mật gì mà chị không biết sao?”
Lộ Vô Quy dùng vẻ mặt vô tội nhìn lại Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi đóng cửa nhà lại, đứng dựa vào cửa không chớp mắt nhìn chằm chằm Lộ Vô Quy, nói: “Nếu không có chuyện gì thì Trang Hiểu Sanh nhất định sẽ không để cho Tả Tiểu Thứ bước vào nhà.”
Lộ Vô Quy đáp: “Thôi được rồi, thái độ của chị Hiểu Sanh đối với Trần Vũ chính là thấy chết mà không cứu, thái độ đối với Tả Tiểu Thứ thì còn có thể vớt vát một chút.
Bởi vậy nên em mới cảm thấy nên để cho Tả Tiểu Thứ qua bên đó cứu cứu một chút nha.”
Du Thanh Vi: “…..” Đây là ý gì vậy chèn?
Lộ Vô Quy ngồi thụp vào trong sofa, không lên tiếng nữa.
Du Thanh Vi thấy không hỏi thêm được gì nữa nên đi về phòng ngủ của mình, tìm áo ngủ rồi đi tắm thay quần áo.
Nàng tắm rửa xong bước ra ngoài thì nghe Lộ Vô Quy nói: “Cung nhân duyên của chị Hiểu Sanh không sáng.
Em cảm thấy hình như Trần Vũ và Tả Tiểu Thứ….!đều không phải là nhân duyên của chị Hiểu Sanh.”
Du Thanh Vi cảm thấy chuyện của Trang Hiểu Sanh không đến phiên nàng nhọc lòng nên không tỏ ý kiến gì hết, nhún nhún vai rồi đi vào phòng ngủ lấy ra một cái gối đầu và tấm chăn mỏng, nằm lên sofa chờ Tả Tiểu Thứ trở về..