Trong lòng Diệp Thần chấn động, những lời này của Minh Vũ Đại Đế, có một ít hương vị di ngôn, theo lý thuyết Tây Vũ đế quốc tuy xuống dốc, nhưng trước mắt thoạt nhìn còn không nghiêm trọng như vậy, mấy năm gần đây đều không có diệt quốc chi nguy mới đúng?
– Bệ hạ nói quá lời, bệ hạ tuổi xuân đang độ.
Diệp Thần nói.
Minh Vũ Đại Đế cắt đứt Diệp Thần nói, tiêu sái cười nói:
– Kỳ thật không hẳn vậy, tuy thoạt nhìn mặt ngoài Tây Vũ đế quốc còn có thể duy trì, nhưng kì thực mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, tiếp qua hai tháng chính là cuộc sống Cấm Vực Chi Địa mở ra.
– Cấm Vực Chi Địa mở ra, chỉ cần phái hai mươi thập giai cao thủ trở lên tiến vào là được rồi, trong tay bệ hạ, hẳn là còn có không ít thập giai cao thủ cùng với Địa Tôn cường giả, có thể vượt qua cửa ải khó mới đúng.
Diệp Thần nói, một trận chiến giữa hồ, Diệp Thần chính là kiến thức, thủ hạ của Minh Vũ Đại Đế còn là có không ít cao thủ.
– Xác thực như thế, trong mấy trăm năm này, tại Cấm Vực Chi Địa chết tinh anh yêu nước vô số kể, mỗi hồi đều là toàn quân bị diệt, làm nhân tài Tây Vũ đế quốc điêu linh, nếu tiếp tục không ngừng phái thần tử đi Cấm Vực Chi Địa, chỉ sợ sẽ làm cho tất cả thần tử thất vọng đau khổ, lúc này đây ta chuẩn bị tự mình đi Cấm Vực Chi Địa!
Minh Vũ Đại Đế giọng điệu kiên quyết nói.
– Phụ hoàng…
Ân Tường mang theo khóc nức nở, muốn nói gì, nhưng không biết nên nói như thế nào.
– Bệ hạ làm gì tự mình đi mạo hiểm?
Diệp Thần kinh ngạc nói, không nghĩ tới Minh Vũ Đại Đế lại có tính toán như vậy.
– Cái Tây Vũ đế quốc này, không có ai so với trẫm thích hợp hơn đi Cấm Vực Chi Địa, Tây Vũ đế quốc tại Cấm Vực Chi Địa liên tiếp đánh bại nhiều trường như vậy, phải có một người đến ngăn cơn sóng dữ, hoặc là sinh, hoặc là chết, tuy ta là chí tôn cửu ngũ, nhưng kì thực cũng bất quá là người thường mà thôi, thất phu giận dữ, máu tươi ba thước, quốc gia truyền thừa mấy ngàn năm, cũng không thể mặc cho Man quốc khi dễ!
Minh Vũ Đại Đế tâm tình hơi có chút kích động, nhưng y nguyên trầm ổn tự nhiên.
Diệp Thần hiểu rõ, người như Minh Vũ Đại Đế vậy, một khi làm ra quyết định, là quả quyết sẽ không sửa đổi, Minh Vũ Đại Đế nói làm cho Diệp Thần có chút xúc động, trầm mặc không nói.
– Minh Vũ ta kế vị mấy chục năm, thời điểm đó Tây Vũ đế quốc còn là một mảnh hỗn loạn, loạn quân nổi lên bốn phía, ta tuy thân là hoàng tử, nhưng mà từng du lịch tất cả quận thành, gặp qua rất nhiều dân gian khó khăn, trong loạn thế, nhân mạng giống như chuyện vặt, thậm chí xuất hiện dịch bệnh mà thành nhân gian thảm kịch, loạn quân giống như châu chấu quá cảnh, thậm chí xem người trở thành gia súc đồng dạng ăn hết. tunghoanh.com là 1 lũ chó chuyên đi cắn trộm truyện
– Sau khi kế vị, ta tận tâm chỉnh đốn Tây Vũ đế quốc, trong một năm giết hại loạn quân mấy trăm vạn, phàm là làm loạn giả, đều giết! Rất nhiều Quận Vương bị ta diệt cửu tộc, đánh chết cao thủ vô số kể, không ít người đồng tông, cũng bị ta tự tay giết chết. Không ít người nói ta là một bạo quân, trong tay ta nắm dao mổ cười dài, coi như là một bạo quân thì như thế nào, ta chỉ tin tưởng vững chắc võ đạo của ta! Mặc dù trăm vạn oan hồn quấn thân, ta cũng không thẹn với lương tâm!
Một cổ khí thế từ Minh Vũ Đại Đế phóng thích ra, sát niệm này sắc bén, làm Diệp Thần cũng không nhịn trong lòng chấn động, lúc trước một người độc chiến Thái Ất Kiếm Tông, Thiên Khôi Tinh Tông hai đại tông chủ, Minh Vũ Đại Đế cũng cũng không có dùng ra toàn lực, như Đông Môn Ưng Dương chi lưu, căn bản không cách nào cùng Minh Vũ Đại Đế đánh đồng.
Trước kia Diệp Thần chỉ là nghe nói Minh Vũ Đại Đế giết rất nhiều người, sau khi nhìn thấy bản thân Minh Vũ Đại Đế, lại cảm thấy hắn không hề giống trong truyền thuyết bạo ngược như vậy, hiện tại chính tai nghe được Minh Vũ Đại Đế nói, trong nội tâm lại có một phen cảm xúc khác, loạn thế như vậy, không có thủ đoạn sắc bén, căn bản không cách nào kinh sợ quần hùng, có chút quá kích cũng là khó tránh khỏi.
– Nếu Tây Vũ đế quốc rơi vào trong tay Man quốc, tất nhiên sinh linh đồ thán, so với lúc chiến loạn chỉ có hơn chứ không kém, trận chiến cuối cùng của Tây Vũ đế quốc, tất nhiên do Minh Vũ ta đến chấm dứt, cho dù cả Ân thị hoàng tộc tiêu diệt cũng sẽ không tiếc! Ta duy chỉ có không bỏ xuống được, chính là thê nhi, bọn họ đều nói, hoàng gia vô tình, kì thực không phải, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Minh Vũ ta một khi chết trận, hoàng hậu liền sẽ mang một đám phi tử tuẫn chết, về phần những hài tử kia, chỉ có thể nói bọn họ sinh không gặp thời, có một chút người đã chết, còn lại mới có thể sống, ai cũng chạy không thoát pháp tắc.
Minh Vũ Đại Đế trầm thấp nói, nhìn về những hài tử chơi đùa phía xa xa kia, trong đôi mắt hiện lên một tia ôn nhu.
Trên người Minh Vũ Đại Đế, lộ ra một cổ cô đơn cùng thê lương, nhưng mặc dù là làm quyết định như vậy, hắn y nguyên thập phần quyết tuyệt, không có nửa phần do dự.
– Phụ hoàng, hài nhi nguyện cùng ngài chết trận.
Ân Tường khóc nói, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống đất.
– Ha ha.
Minh Vũ Đại Đế từ ái cười, sờ lên đầu Ân Tường.
– Chết rất dễ dàng, nhưng mà ngươi phải sống, Ân thị nhất định phải giữ lại một tia huyết mạch.
Minh Vũ Đại Đế người này, mặc dù có rất nhiều chỉ trích, Diệp Thần cũng không ủng hộ một ít hành vi của Minh Vũ Đại Đế, nhưng mà lời nói của Minh Vũ Đại Đế, vẫn để cho trong lòng Diệp Thần có chút xúc động, không quản Minh Vũ Đại Đế đã làm gì, có thể khảng khái chịu chết như thế, được cho là một nam tử.
Trong lòng Diệp Thần cũng có một ít quyết định, dù sao Tây Vũ đế quốc tồn vong, cũng là quan hệ đến Diệp gia an nguy, tuy nói Diệp gia có thể tránh ở trong sơn cốc, nhưng phiến sơn cốc này, có thể trốn một thế sao?
– Xin thứ cho ta không cách nào đáp ứng.
Diệp Thần nhìn về phía Minh Vũ Đại Đế nói.
Minh Vũ Đại Đế giọng điệu khẽ dừng, sau nửa ngày, bi thương cười, thở dài:
– Cũng được, kỳ thật ta cũng là tồn một ít tư tâm, sở dĩ muốn đem Tường nhi ủy thác cho ngươi, là cảm thấy Tường nhi đi theo ngươi, khả năng sẽ sáng chế một phen thành tựu, làm Ân thị hoàng tộc nhất mạch ta không đến mức quá mức chán nản, đã như vậy, ta cũng chỉ có thể đem Tường nhi ủy thác cho Hiên Dật dược tôn, mang đến Trung Ương đế quốc phó thác cho một gia đình bình thường. Về phần là sinh là diệt, thì xem vận mệnh của chính hắn.
Sau khi nói xong, Minh Vũ Đại Đế có chút trầm mặc, bưng lên một ly trà trên bàn.
– Ta không có biện pháp giúp bề bộn chiếu cố Ân Tường, chẳng qua nếu như bệ hạ cần mà nói, ta có thể cùng bệ hạ đi Cấm Vực Chi Địa!
Diệp Thần nói, đây là hắn làm quyết định, dùng thực lực của mình, tăng thêm Minh Vũ Đại Đế, chỉ cần bên Man quốc kia không phải Man quốc quốc chủ đích thân đến, hẳn là đều còn có thể sống được đi ra Cấm Vực Chi Địa!