Những người khác thấy Vương Diễm khó chịu thì không dám nhiều lời, thay nhau khuyên giải.
Hân Nghiên đưa mắt nhìn về phía núi Mai Kiếm ở bên dưới, trầm tư suy nghĩ.
Mặc Thành ở bên cạnh thì cảm thấy đau lòng, các trưởng lão được phép lấy lại tiền cược, nhưng đệ tử bọn họ đều thua sạch tiền đặt cược.
Nhà cái lấy hết, không ai cược thắng nên tên đệ tử mở cược đã ăn hết linh ngọc do các liên minh đặt cược.
Đáng tiếc năm mươi nghìn viên linh ngọc của sư tỷ cứ thế đã thua sạch, nghĩ lại cũng thấy hơi bực.
Thấy Hân Nghiên im lặng, hắn ta cho rằng cô ta cũng tiếc, bèn nhỏ giọng an ủi: “Sư tỷ, thật ra năm mươi nghìn viên linh ngọc cũng không phải một con số lớn, tỷ không cần phải tự trách mình”.
“Mặc Thành, ngươi có cảm thấy cái tên Chung Vân Tiêu này hơi lạ không?”
Nào ngờ Hân Nghiên không hề để bụng, cô ta chỉ xoay người lại, cười xoa cằm hỏi.
“Chung Vân Tiêu, cái tên này có gì lạ đâu ạ? Chẳng qua chúng ta chưa nghe nói mà thôi, ngoại môn có mấy chục nghìn người, còn có rất nhiều đệ tử chưa nghe nói tới”.
Mặc Thành gãi đầu, khó hiểu trả lời.
“Vậy ư?”
Ý cười hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Hân Nghiên, dáng vẻ suy tư chau mày làm cho người ta tưởng tượng xa vời.
Trên bục quan vân ai cũng nghi hoặc, bàn tán xôn xao.
Trong núi Mai Kiếm, đám người Lâm Thu Sam trên hòn đảo giữa hồ lại khiếp sợ, im lặng như tờ.
Không tiếng gió thổi, cũng không ai lên tiếng.
Mọi người đều không ngờ Chung Vân Tiêu lại mạnh đến thế, hắn chịu đựng cơn gió kiếm như thú dữ, từng bước đến gần nhổ cây cỏ Kiếm Hoàng này lên.
Đám người Cố Vân Phi và Tiêu Phong bị Lâm Nhất đánh ngã nằm dưới đất không dậy nổi, trong mắt họ tràn đầy kinh ngạc.
Họ còn ảo tưởng rằng sau khi Lâm Nhất bị gió kiếm làm bị thương nặng, có lẽ họ vẫn có cơ hội lật ngược tình thế, lấy lại những gì đã mất trước đó.
Suy cho cùng, khi bị một kẻ vô danh áp đảo bằng một cú đấm ngay trước mặt nhiều người như vậy, bất kể là ai cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Lâm Nhất, sâu kiến còn tham sống, câu nói uy hiếp đầy trắng trợn này làm cho mấy người vô cùng xấu hổ.
Nhưng bây giờ mọi ảo tưởng đều đã tan vỡ.
Lâm Nhất không chỉ dễ dàng lấy được cỏ Kiếm Hoàng, thậm chí từ mười bước cuối cùng, cứ mỗi bước đi thì tu vi của hắn lại tăng lên một phần. Sau mười bước, chân nguyên hùng hậu và mênh mông trong cơ thể hắn không ngừng xao động, rõ ràng hắn đã đột phá bình cảnh, có thể đả thông sợi huyền mạch thứ năm bất cứ lúc nào.
Chung Vân Tiêu… Rốt cuộc hắn là quái vật từ đâu xuất hiện?
Cố Vân Phi nằm rạp dưới đất, không cam lòng siết chặt nắm đấm nện mạnh xuống đất.
“Tỷ tỷ, Chung Vân Tiêu lấy được rồi!”
Sau một lúc ngạc nhiên, Lâm Yên dẫn đầu lên tiếng hoan hô, so với những người khác kinh ngạc, nàng ta cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng.
Lâm Thu Sam tỏ ra bình tĩnh, tia khác thường loé qua trong mắt nàng ta. Thấy Lâm Yên nhìn về phía mình, nàng ta mới gượng gạo nở nụ cười.
Cố Bắc Huyền và Trần Lăng cười miễn cưỡng nhìn nhau.