*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
So với Lâm Yên đơn thuần, tâm trạng ba người đều khá nặng nề, cả ba người họ đều không ngờ tới cục diện trước mắt.
Nếu kế hoạch không có gì ngoài ý muốn, dù Lâm Nhất không bị gió kiếm làm bị thương nặng thì ít nhất cũng phải tiêu hao rất nhiều chân nguyên.
Nhưng Lâm Nhất chẳng những không bị thương mà tu vi còn tăng mạnh.
Trong tình huống này có ai dám ngăn cản hắn?
Không ai cả!
Lâm Nhất hoàn toàn không cần nhờ vào ba liên minh bọn họ cũng có thể dễ dàng rời đi.
Nếu đã như vậy, Lâm Nhất sẽ chia cỏ Kiếm Hoàng cho họ sao? Một thứ quý hiếm như thế, chỉ có kẻ ngu mới chia cho người khác.
Lâm Yên kéo tay Lâm Thu Sam, cười bảo: “Tỷ tỷ, mau nhìn kìa, Chung Vân Tiêu đang lại gần chúng ta”.
Nhưng sau khi kéo, nàng ta lại phát hiện Lâm Thu Sam không nhúc nhích, quay đầu nhìn sang thì bất ngờ phát hiện không chỉ Lâm Thu Sam, mà Cố Bắc Huyền và Trần Lăng cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng Lâm Yên cũng nhận thấy có gì đó không đúng, nhíu mày hỏi: “Mọi người làm sao vậy?”
Trần Lăng cười gượng: “Tiểu nha đầu như cô thì biết gì, không thấy rõ tình hình à? Bây giờ Chung Vân Tiêu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ai có thể cản được? Nếu chúng ta chủ động đi qua, hắn sẽ cho rằng chúng ta đòi chia cỏ Kiếm Hoàng…”
Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền đều im lặng.
Lâm Yên tức giận: “Không đâu, Chung đại ca nhất định sẽ chia cho mọi người, huynh ấy không phải loại người này”.
Ba người cười gượng lắc đầu, không phản bác lại.
Cỏ Kiếm Hoàng là một món địa bảo thiên tài khiến người ta có thể đánh đổi tính mạng để mạo hiểm có được.
Làm sao Lâm Yên có thể biết được những lợi ích to lớn mà nó mang lại?
Trong lúc họ nói chuyện, Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ, nháy mắt đã đi tới trước mặt mấy người: “Hiện tại người đông phức tạp, các vị đi theo ta trước, đến nơi vắng người ta sẽ phân phát cỏ Kiếm Hoàng cho mọi người”.
Hắn luôn sòng phẳng, không thích dông dài, thái độ thẳng thừng như thế khiến ba người Lâm Thu Sam sửng sốt, tự hỏi mình có nghe lầm hay không?
Nhìn thấy vẻ mặt của họ, dưới mặt nạ, Lâm Nhất tỏ ra hơi khó hiểu.
“Ta đã nói rồi, Chung đại ca nhất định sẽ chia cỏ Kiếm Hoàng cho mọi người, vậy mà mọi người không tin ta”.
Trên mặt Lâm Yên lại tràn đầy ý cười, nụ cười ấy rất rạng rỡ.
Nghe vậy, Lâm Nhất không nhịn được bật cười, lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Ở vị trí của họ, quả thật sẽ có những lo lắng như thế.
Nhưng mọi người đã đi cùng nhau suốt chặng đường, đối đãi tử tế với nhau, Lâm Nhất đã hứa thì sao có thể thất hứa?