Đan Đại Chí Tôn

Chương 488-489: 488: Hoàng Đại Bính - 489: Tuân Thủ Nguyên Tắc



488: Hoàng Đại Bính

– Một người có thể tin được, người đồng ý với ta, phải ở lại nơi này đi ngủ. Nếu như ta muốn rời khỏi, sau khi trời tối liền sẽ trở về, nếu như không rời khỏi, người coi như chuyện gì cũng đều không có phát sinh. Được không?

Thường Lăng bắt lấy tay Mẫn Nguyên Hóa, khẩn cầu hắn.

Mẫn Nguyên Hóa chau mày, vùng vẫy một hồi lại thở dài:

– Được rồi, ngươi chú ý an toàn, cậu ở chỗ này chờ ngươi.

Thường Lăng mang theo hơn sáu mươi bộ áo lam mà Mẫn Nguyên Hóa chuẩn bị cho nàng về tới trong rừng cây ở bên ngoài.

Sau khi bọn người Thương Minh thay xong liền đi đường vòng theo khu ba mươi ba, chạy tới quốc đô.

– Tiểu Lăng Lăng, cậu khiến cho ngươi mất mặt rồi, không thể làm ngươi để cho người dựa vào. Nhưng cậu cũng không phải mỗi ngày ngủ ngon như một phế vật, nếu quả thật có gì ngoài ý muốn, cậu sẽ thay ngươi gánh.

Mẫn Nguyên Hóa đứng ở trên khán đài, mắt nhỏ sáng tỏ lại lăng lệ, nhìn bóng lưng Thường Lăng đang đi xa.

– Thống lĩnh, ngài cho gọi chúng ta?

Ba vị đội trưởng khu thứ ba mươi ba đi tới phòng quan sát.

– Tìm cho ta một cái cớ thật hay, đem đội viên của các ngươi đều triệu tập lại, nhưng đừng cho người ngoài nhìn ra.

Cảnh giới và thiên phú của Mẫn Nguyên Hóa đều không cao, nhưng địa vị tại Đan quốc ngược lại rất cao, còn chưa bao giờ có giá đỡ gì, hoàn toàn xem các hộ giả khu thứ ba mươi ba thành huynh đệ.

Mà bình thường không có việc gì thì chính là kết giao, kinh doanh khu ba mươi ba. Tất cả hộ giả nơi này đều đáng để hắn tín nhiệm.

– Xin thống lĩnh yên tâm, trước khi trời tối thì sẽ tập kết toàn bộ.

Đám đội trưởng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy thống lĩnh thận trọng như thế, nhưng không có người nào hỏi nhiều, cũng không có ai phản đối, đều cung kính lĩnh mệnh.

– Gần đây có bằng hữu nào qua khu ba mươi ba chúng ta tiến vào Đan quốc không?

– Thống lĩnh cần dạng bằng hữu gì?

– Người không biết sợ! Tốt nhất là không sợ trời không sợ đất!

Đám đội trưởng đụng đụng ánh mắt, trăm miệng một lời:

– Có!

– Ai?

– Hoàng Đại Bính!

– Ồ? Hắn tới vào lúc nào, vì sao không cho ta biết?

– Hắn cần đan dược rất gấp, hôm trước liền tiến vào Đan quốc, nói làm xong việc thì lại tìm ngài uống rượu.

– Có hắn là đủ! Liên hệ Hoàng Đại Bính cho ta, liền nói, rượu ngon thức ăn ngon chuẩn bị xong, bao no!

– Thống lĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Đám đội trưởng không hiểu, rốt cuộc cũng không chịu nổi.

Bao no? Có thể làm cho Hoàng Đại Bính ăn no cũng không dễ dàng.

– Cứ việc đi liên hệ, trước khi trời tối tới gặp ta.

Mẫn Nguyên Hóa đưa ánh mắt vượt qua núi rừng, nhìn phía ngoài vài trăm dặm.

Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, hắn cược cả cái mạng này cũng phải giết tới nơi đó.

Chờ đợi ba giờ, khi Thường Lăng mang theo bọn người Khương Phàm tới gần quốc đô, thì Hoàng Đại Bính đã bị Mẫn Nguyên Hóa mời đi đến khách đường Mẫn gia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 281: 281: Con Gái Tuy Nặng Tình Nhưng Cũng Rất Tuyệt Tình

Bên trong khách đường rộng rãi có một cái bàn rộng ba mét dài năm mét, phía trên bày tám mươi cái ngọc bàn.

Trong ngọc bàn không phải món ngon mỹ vị gì cả, mà là… Đan dược!

Như Dưỡng Nguyên Đan, Huyết Khí Đan, Xích Huyết Đan, Bách Chuyển Đan các loại, ròng rã tám mươi loại. Mỗi loại ba viên, năm viên đến mười mấy viên không giống nhau, đặt ở trong ngọc bàn lóe ra sáng bóng trong suốt, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập thấm vào ruột gan.

Mẫn Nguyên Hóa ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cởi mở cười nói:

– Hoàng lão đệ, đã lâu không gặp. Tới đây tới đây, nếm thử thức ăn ngon ta chuẩn bị cho ngươi.

Hoàng Đại Bính đứng ở trước bàn, chỉ cười không nói gì.

Đó cũng không phải là người mập mạp gì, ngược lại là một kẻ xanh xao vàng vọt, gầy đến nỗi da bọc xương, giống như ăn mãi không no.

Trên cái cổ gầy gò của hắn treo một cái bánh nướng cứng rắn, ép tới đầu cũng hơi hướng về phía trước.

– Ha ha, đừng hiểu lầm, ta nói bao no thì khẳng định bao no, bàn món ăn này chỉ là điểm tâm.

Mẫn Nguyên Hóa không có bởi vì bề ngoài Hoàng Đại Bính mà coi thường, cũng không dám coi thường.

Đây chính là một kẻ ngoan nhân, thậm chí còn không tính là người.

– Ta biết Mẫn lão ca sẽ không keo kiệt như thế.

Hoàng Đại Bính ngồi vào bên cạnh bàn, nắm đan dược trước mặt lên, nhét vào trong miệng cót ca cót két cắn nát, vừa ăn vừa hỏi.

– Khoảng thời gian này Đan quốc như thế nào rồi, ta vạn dặm xa xôi đến mua đan dược, vậy mà bọn hắn không có hàng. Lão gia hỏa quốc quân kia chỉ lo k1ch thích hoàng thất, không luyện đan nữa sao?

Mẫn Nguyên Hóa nói.

– Loại ngươi muốn kia hẳn là Đan quốc còn chút hàng tồn, nhưng có phải số lượng ngươi muốn quá lớn hay không?

– Gần đây sinh ý không tốt, không kiếm được tiền, ta chỉ có thể tự mình tới tìm. Ta đi đến Ngọc Đỉnh tông, tông chủ đã lâu không luyện đan, chỉ lấy được ba mươi viên. Ta liền chạy đến Đan quốc, kết quả Đan quốc lại không bình tĩnh, chỉ đưa ta hai mươi viên. Không đủ dùng.

Hoàng Đại Bính càng ăn càng mạnh, hai tay tới đâu vồ loạn tới đó, lung tung nhét vào trong miệng, lúc bắt đầu còn nhấm nuốt mấy lần, lúc sau đều chẳng muốn nhai.

Những đan dược này đều là cấp bậc nhị phẩm tam phẩm, dược hiệu mạnh mẽ, ba đến năm viên liền có thể chữa thương bổ khí, hắn lại nắm một nắm thật lớn nhét vào trong miệng, nếu có người ngoài ở đây, khẳng định sẽ kinh hãi đến trợn mắt hốc mồm.

– Lão ca ta chỗ này vừa vặn còn mấy viên.

Mẫn Nguyên Hóa từ trong nhẫn không gian triệu ra một cái hộp gấm, sau khi mở ra bên trong an tĩnh mười viên đan dược đỏ hồng như máu, còn có mười viên đan dược hiện ra ánh sáng màu bạc.

Hoàng Đại Bính lập tức sáng rực mắt lên:

– Chuẩn bị cho ta?

– Ta nói, bao ăn no!

Mẫn Nguyên Hóa đứng dậy, tự mình đưa đến trước mặt Hoàng Đại Bính.

– Mặc dù chủng loại không bằng quốc quân tự mình luyện, tuy nhiên hương vị hẳn là còn có thể.

Tham Khảo Thêm:  Chương 171: Ngoại truyện 2

489: Tuân Thủ Nguyên Tắc

Hoàng Đại Bính tiến đến gần chiếc hộp gấm hít hà, vội vàng xoa xoa hai tay, cầm lấy hộp gấm đem toàn bộ đan dược bên trong đổ hết vào trong miệng, lộc cộc nuốt xuống.

Toàn thân hắn nổi lên nhiều màu loại ánh sáng, thân thể lại kịch liệt phồng lên, tuy nhiên rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

– Thế nào?
Mẫn Nguyên Hóa mong đợi nhìn hắn.

– Ha ha, không tệ không tệ, đã đủ no ba phần.

Hoàng Đại Bính hạ miệng, vẫn chưa thỏa mãn, lại đứng dậy đem ngọc bàn trên bàn đều kéo đến trước mặt, tiếp tục nhét đan dược vào trong miệng:
– Có chuyện gì cứ nói đi, hai huynh đệ chúng ta mười năm giao tình.

– Hoàng huynh sảng khoái, vậy ta liền nói thẳng.

Ta muốn mời Hoàng huynh cứu người.

– Cứu người, chính là cứu mạng.

– Không sai, cứu mạng.

– Tiêu chuẩn thu phí của ta ngươi rất rõ ràng, bất luận cảnh giới gì, không nhìn thân phận tôn ti, một mạng…!Một trăm ngàn tinh tệ! Nhất định phải thanh toán tiền tại chỗ! Nếu như kéo dài thời gian, theo lợi nhuận mà tăng giá.

Bình thường lợi nhuận hàng tháng là ba mươi phần trăm.

Qua một năm không trả tiền sẽ tăng đến năm mươi phần trăm.

Qua hai năm là tám mươi phần trăm, qua ba năm…!là một trăm phần trăm!
Mặc dù Hoàng Đại Bính và Mẫn Nguyên Hóa là bằng hữu, nhưng trên vấn đề làm ăn, tuyệt đối sẽ không để nửa bước.

– Ta trả tiền ngay bây giờ, nơi này là hai trăm ngàn tinh tệ, một viên không thiếu.

Mẫn Nguyên Hóa lấy một cái túi không gian ở bên hông xuống, phóng tới trước mặt Hoàng Đại Bính.

– Giao dịch cùng Mẫn lão ca thật là sảng khoái.

Nói cho ta biết, là ai, ở đâu, lúc nào!
– Quốc quân, Thường Lăng, tại quốc đô, đêm nay!
Hoàng Đại Bính hơi ngây người, ngẩng đầu nhìn Mẫn Nguyên Hóa.

– Hình như ta vừa nghe lầm, ngươi nói chính là…!
– Quốc quân! Thường Lăng!
Hoàng Đại Bính nhìn chằm chằm Mẫn Nguyên Hóa.

– Mẫn lão ca nói quốc quân là quốc quân Đan quốc của Lang Gia hoàng triều?
Mẫn Nguyên Hóa mang theo nụ cười nhìn hắn.

– Nếu như Hoàng lão đệ cảm thấy quá mạo hiểm, ta có thể nâng giá, giá cả tùy huynh đệ ngươi.

Hoàng Đại Bính nhìn lại cái túi trong tay:
– Hoàng Đại Bính ta nói quy củ, một mạng là một trăm ngàn tinh tệ, nếu ta đã nhận thì có thể hoàn chỉnh mang người về cho ngươi.

– Sảng khoái, ha ha, tới tới tới, uống rượu uống rượu! Thời gian còn sớm, chúng ta từ từ uống.

Mẫn Nguyên Hóa cởi mở cười to, tự mình rót đầy rượu cho Hoàng Đại Bính.

Hoàng Đại Bính nhíu mày nhìn Mẫn Nguyên Hóa một chút, khô cằn cười một tiếng, cũng không hỏi nhiều, một tay bưng chén lên, một tay lay lấy đầy bàn đan dược, mặc kệ nghi ngờ mà ăn uống thả cửa.


Quốc đô!
Lục hoàng tử, Thường Ngọc Thư lại tới gian phòng của quốc quân:
– Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, nên làm quyết định rồi.

– Ta đồng ý!
Quốc quân đã tỉnh táo lại.

Thà rằng từ bỏ nguyên tắc cần thiết của mình cũng phải ổn định Đan quốc, tuyệt đối không thể để Thường Ngọc Thư chắp tay giao Đan quốc cho hoàng thất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

Hắn còn muốn bảo vệ nữ nhi của hắn, tuyệt đối không thể rơi xuống trong tay hoàng thất chịu nhục.

Chỉ cần mình còn sống, chỉ cần mình còn là quốc quân thì có thể nghĩ đến biện pháp khác, có thể lại một lần nữa cứu vãn danh dự Đan quốc, thoát khỏi sự khống chế của hoàng thất.

– Chúc mừng quốc quân đã ra quyết định sáng suốt.

Lục hoàng tử cởi mở cười, tâm tình thật tốt.

Đây là chuyện đầu tiên phụ hoàng tự tay giao cho hắn, nếu như làm không được, ngay cả chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình.

– Tuy nhiên ta có ba điều kiện.

Đầu tiên, trả nữ nhi của ta lại cho ta, nhất định phải ngay lập tức, đây là điều kiện tiên quyết để ta thỏa hiệp.

Thứ hai, ta có thể nói với bên ngoài, nguyện ý hợp tác cùng hoàng thất, nhưng các ngươi tuyệt đối không thể hạn chế tự do của ta, cũng như khống chế Đan quốc.

Thứ ba…!
Quốc quân Đan quốc còn chưa nói xong, Lục hoàng tử liền cười đưa tay tay chặn lại.

– Ngươi có ý gì?
Quốc quân bất mãn nhìn hắn, dòng dõi hoàng thất thế hệ này thật không có giáo dưỡng.

– Ngươi muốn tuyệt đối tự do, đó là không thể nào.

Lục hoàng tử lắc đầu, người quá thuần túy thường ngây thơ.

Lão gia hỏa nhìn như cơ trí, kỳ thật nửa đời người cũng chỉ đều luyện đan, ứng phó tình huống đều phải cầu cạnh hắn, cũng không có chân chính trải qua sóng gió nào.

– Các ngươi muốn như thế nào?

Quốc quân quả thật có chút không hiểu cách ứng phó gia hỏa vô sỉ lại hỗn đản như vậy, đây thậm chí còn là lần đầu tiên hắn gặp phải trong đời mình.

– Ngươi không ngại nghe một chút điều kiện của ta trước chứ.

Đầu tiên, an bài Thường Lăng đến La Phù sơn mạch, từ Thiên Sư tông lấy đan dược truyền kỳ về.

– Thiên Sư tông bị đánh, Khương Hồng Võ sống chết chưa biết, làm sao chúng ta có mặt mũi muốn đan dược được nữa?
– Ta mặc kệ Thường Lăng dùng biện pháp gì, dù cởi y phục ra hiến thân cho Khương Phàm cũng phải mang đan dược truyền kỳ trở về cho ta.

Đây là điều kiện tiên quyết của chúng ta, chỉ cần Thường Lăng làm được, ngươi mới có thể tiếp quản Đan quốc một lần nữa.

Quốc quân vừa mới tĩnh tình tâm bình lại bất chợt nổi lên gợn sóng, đây chính là một bầy sói, ăn thịt xong lại còn gặm xương cốt.

Lục hoàng tử tiếp tục nói ra.

– Điều kiện thứ hai, chờ Thường Lăng mang đan dược về, ngươi lại tuyên bố với bên ngoài, ba vị quốc lão Đan quốc, bất hạnh chết tại La Phù.

Nguyên nhân, tốt nhất là nói ngươi hy vọng có thể hòa bình giải quyết ân oán giưa hoàng thất và La Phù liền phái ba vị quốc lão đi bái phỏng Thiên Sư tông, kết quả đều bị bọn hắn xử tử.

– Hoang đường! Tại sao Thiên Sư tông muốn giết bọn hắn, lời này nói ra ngoài ai mà tin?
– Người khác nói, khẳng định không tin, nhưng ngươi là quốc quân, bọn hắn khẳng định sẽ tin.

Ta chỉ nói đơn giản như thế, quá trình cụ thể phải do chính ngươi đi lập, tận lực để cho người ta tin tưởng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.