Hắn muốn trở nên mạnh hơn!
Hắn phải không ngừng trở nên mạnh mẽ!
Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền là lựa chọn tăng cường thực lực hàng đầu!
Không chỉ có uy lực phi phàm, chủ yếu hơn chính là thuận tiện tu luyện.
Trên đường từ Bạch Hổ quan trở về, mỗi đến hắn đều sẽ trốn đi, ở bên trong ý thức hải diễn biến quyền pháp mới. Cho tới bây giờ, đã diễn dịch ra năm bộ thánh quyền.
– Quyền thứ hai mươi mốt, Huyễn Điệp Quyền! Quyền thứ hai mươi hai, Thứ Phong Quyền! Quyền thứ hai mươi ba, Kim Thiền Quyền! Quyền thứ hai mươi bốn, Yêu Bức Quyền! Quyền thứ hai mươi lăm, Liệt Hạt Quyền!
Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền bắt đầu từ quyền thứ hai mươi mốt, từ “Tẩu thú” biến thành yêu trùng.
Thiếu đi mấy phần cường thế bá liệt, nhiều hơn mấy phần khống chế quỷ bí, thích hợp với quần chiến.
Ví dụ như Thứ Phong Quyền, tựa như là “Lưu Kim Hỏa Vũ” thăng hoa, có thể trong thời gian rất ngắn ngưng tụ ra hàng trăm Thứ Phong, khởi xướng bạo kích trí mạng.
Ví dụ như Huyễn Điệp Quyền, có thể lợi dụng liệt diễm, phóng xuất ra huyễn ảnh đầy trời, lại bằng vào quỹ tích nó nhẹ nhàng, khiến cho kẻ địch khó phân biệt thật giả.
Khương Phàm đắm chìm tu luyện trong ý thức hải, cẩn thận nghiên cứu mỗi một thánh quyền.
Trong lòng không suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, rất tập trung tinh thần.
– Khương Phàm.
Dạ An Nhiên đi đến sơn cốc, lấy dũng khí muốn cùng Khương Phàm nói chuyện.
Khương Phàm lại cau mày, không hề hay biết.
– Khương Phàm? Ta muốn cùng ngươi nói chuyện, có rảnh không? Khương Phàm?
Dạ An Nhiên nói liên tục mấy lần, đều không có được đáp lại, nàng khẽ mím môi đỏ, yên lặng rời khỏi sơn cốc.
Mười ngày sau, đám người đầy lòng mong đợi tập kết trước thánh điện.
Vô Hồi Thánh Chủ, Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng, cùng hai vị trưởng lão và mười tám đệ tử thân truyền, toàn bộ trình diện.
Còn có Lâm Nam trở về gấp từ Vương Quốc Hắc Ám.
Khuôn mặt nàng xinh đẹp, mang theo nụ cười nhạt, ánh mắt lại hiện ra sự nghiêm nghị.
Dáng người nàng cao gầy, áo váy bó sát ngắn phác hoạ ra tư thái hoàn mỹ, mười chín tuổi chính là giai đoạn ngây ngô lui đi hướng đến thành thục, để toàn thân nàng tản ra mị lực đặc biệt.
Cho dù là đứng trước mặt Dạ An Nhiên, Tịch Nhan như muốn quốc khuynh thành, cũng không thua kém nửa phần.
Hàn Ngạo mặc dù kiêu ngạo tự phụ, nhưng ở trước mặt Lâm Nam lại tự giác yếu đi mấy phần khí thế, ngẫu nhiên liếc nhìn nàng trong ánh mắt mang theo vài phần hâm mộ.
Nhưng, bọn hắn đã đợi lại đợi, từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng Khương Phàm.
– Khương Phàm đâu? Ta đi gọi.
Tiêu Phượng Ngô không đợi nổi, hắn nhanh chóng phóng tới sơn cốc Khương Phàm sống một mình.
– Khương Phàm!
Tiêu Phượng Ngô đã gọi ba tiếng nhưng không có phản ứng, một bàn tay đập vào bờ vai Khương Phàm.
Khương Phàm bỗng nhiên bừng tỉnh, căm tức nhìn Tiêu Phượng Ngô:
– Nổi điên làm gì!
– Đến lúc rồi! Tất cả mọi người đang chờ ngươi!
Tiêu Phượng Ngô chẳng quan tâm hắn buồn bực hay không, cứ nắm lấy cánh tay liền kéo dậy, chạy ra bên ngoài.
– Đã mười ngày?
Khương Phàm đều ngồi nhìn thời gian.
– Thật phục ngươi, chuyện kích thích như thế, ngươi lại còn có thể ổn định tinh thần tu luyện, ta đều đã mười ngày không ngủ.
Tiêu Phượng Ngô hưng phấn hai mắt cũng tỏa ánh sáng, không kịp chờ đợi muốn cùng những thiên tài thánh địa này luận bàn.
– Mọi người đều đã đến đông đủ, xuất phát.
Chờ sau khi Khương Phàm đuổi tới, Thánh Chủ phất tay giơ lên cường quang hừng hực, ù ù điếc tai, lay động dãy núi, một tòa cung điện hùng vĩ ầm vang đứng vững.
Bọn người Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng liên tiếp đi đến bảo điện.
Bên trong vô cùng rộng rãi, ngoại trừ đại điện rộng rãi ra, còn có số lượng lớn gian phòng. Có chút dùng để cất giữ bảo vật, có chút dùng để ở.
– Đến lúc đó gọi ta.
Khương Phàm nói với Tiêu Phượng Ngô, sau đó tìm tới một căn phòng tiếp tục bế quan.
– Hắn làm sao vậy, trạng thái hình như không đúng.
Hàn Ngạo kỳ quái nói thầm.
– Thất tình.
Tiêu Phượng Ngô không để ý.
– Thất tình?
– Chân đứng hai thuyền, giạng thẳng chân chứ sao.
Tiêu Phượng Ngô tràn đầy phấn khởi đánh giá cung điện.
– Mấy ngày nay, ai ở cùng hắn?
Cơ Lăng Huyên giơ lông mày xinh đẹp lên, nhìn Dạ An Nhiên và Tịch Nhan.
– Không có..
– Không có nữ tử bồi tiếp, sao lại mệt mỏi thành như thế này.
Thương Hàn Nguyệt dở khóc dở cười, nha đầu này cái gì cũng đều nói ra như thế cả.
Ánh sáng bảo điện chiếu xa vạn trượng, giống như là mặt trời đang bay lên không, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
– Cung tiễn Thánh Chủ!
Phương Thành Vân và các túc lão, các trưởng lão nhao nhao hành lễ.
– Chỉ mong có thể thuận lợi.
Phương Thành Vân, Giang Thành Tử lắc đầu thở dài.
Mặc dù Ly Hỏa thánh địa nguyện ý xuất ra “Bồ Đề Dương Linh Đan” để bồi thường, nhưng có thể đạt được hay không, vẫn là ẩn số.
Ngay cả chuyện mời Đại Diễn thánh địa đến mở “Vĩnh Hằng Thánh Sơn” cũng tràn đầy biến cố và nguy cơ.
Cho đến bây giờ, những cái gọi là xin lỗi cùng bồi thường này, cũng còn chỉ là trên miệng.
Nhưng cũng không có cách nào khác, dù sao cũng là Vô Hồi thánh địa bọn hắn mạo phạm Ly Hỏa thánh địa trước, Ly Hỏa thánh địa cao ngạo lại tự phụ, không thể nào cúi đầu đơn giản như vậy được.
Cũng may Thánh Chủ đã tranh thủ đến “Hơn ba ngàn viên” đan dược làm bồi thường, đó là thật sự chỗ tốt, nhất là mười viên “Lục phẩm” đan dược.
Tuy nhiên, bọn hắn luôn cảm thấy hai ngày này Thánh Chủ có chút là lạ, giống như đang tính toán cái gì đó.
Chỉ mong lão nhân gia nàng đừng gây sự ở Tây Bộ.
…
Đại Diễn thánh địa!
Đại Diễn sơn mạch kéo dài mấy vạn dặm, như mênh mông vô cương, như một thế giới độc lập.
Núi cao chập trùng, liên miên vô tận, rừng rậm rậm rạp, mây mù tràn ngập, những con sông lao nhanh, giăng khắp nơi.
Nơi này có tông môn san sát, cũng có cổ thành liên miên. Nơi này có hoang nguyên bằng phẳng, cũng có núi lửa bộc phát ngẫu nhiên. Nơi này có liên miên dược viên, cũng có hiểm cảnh bí ẩn. Nơi này giống loài Yêu thú đạt tới mấy chục ức, nơi này có con dân bộ lạc sinh tồn, số lượng cũng có ức vạn.