– Các tộc đều lom lom mắt nhìn chằm chằm ta, nếu như ta rời khỏi hoàng thành, chỉ sợ cũng phải chết tại núi hoang rừng hoang nào đó. Ta còn muốn sống thêm mấy năm.
– Ngươi còn sợ chết?
– Ta sống lớn như vậy không dễ dàng, đương nhiên sợ chết.
Mục Vân Phi cười nói:
– Nếu quả thật các gia tộc Cổ Hoa muốn ám hại ngươi, trong thành hay ngoài thành cũng không có gì khác biệt.
Mục Vân Hải cũng nói:
– Rừng rậm trong Cổ Hoa hoàng thành so với bên ngoài còn nhiều hơn, bọn hắn lại quen thuộc hoàn cảnh. Tin tưởng ta, chỉ cần bọn hắn muốn động thủ, ở trong thành lại càng dễ.
Khương Phàm đụng đụng phía trước:
– Ta thỉnh giáo một vấn đề.
Mục Vân Phi cười nói:
– Đừng có khách khí như vậy, tùy tiện nói chuyện phiếm, giết thời gian mà thôi.
Khương Phàm cũng lộ ra mấy phần cười:
– Nếu như ngươi là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, hoặc là Tô Nhã, lại hoặc là Đường Tư Đồ những người kia, muốn trả thù ta, sẽ làm như thế nào?
– Cái này sao…
– Chớ khẩn trương, tùy tiện nói chuyện phiếm mà thôi.
– Ta ngẫm lại xem.
Mục Vân Phi chần chờ một lát, cũng nhích lại gần về phía trước, hạ giọng:
– Nếu như ta là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, ngươi giế.t chết anh ruột ta, cướp đi trượng phu ta, còn suýt chút nữa hại ta chết trên lôi đài, ta tuyệt đối không tha cho ngươi, không có bất kỳ chỗ trống lượn vòng nào. Vì sao? Bởi vì ta là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, ta là trưởng nữ đầu tiên của các đại gia tộc Cổ Hoa, ca ca ta là Chí Tôn thánh văn, nam tử của ta là Đại Thừa thánh văn, ta lại là thánh văn, ta hẳn là tôn quý như một công chúa, được vạn người kính sợ, làm sao có thể chịu loại nhục nhã này. Khương Phàm ngươi làm ra mọi chuyện tương đương với hủy hết thảy mọi thứ của ta!
– Cho nên mặc kệ gia tộc làm quyết định ra sao, ta đều sẽ dùng phương pháp tàn nhẫn nhất, hung hăng trả thù ngươi, thậm chí trả thù người bên cạnh ngươi. Thủ đoạn nha, biện pháp bảo đảm nhất là liên hệ Ác Nhân cốc. Trực tiếp tìm tới Ác Nhân Vương, mở ra giá trên trời, xin mời đỉnh cấp sát thủ nơi đó, để cho ngươi biến mất không còn bóng dáng.
– Ngoại trừ Ác Nhân cốc, còn có thủ đoạn gì nữa?
– Thi đấu bài vị vừa kết thúc, nếu như các gia tộc phải xử lý ngươi, chẳng khác nào mạo phạm hoàng thất, cho nên Hoàng Phủ Nguyệt Thiền không dám dùng lực lượng gia tộc. Ác Nhân cốc chính là lựa chọn tốt nhất. Mà bên trong Ác Nhân cốc có rất nhiều sát thủ quỷ dị, coi như ngươi có ở tại Kiều gia cũng có thể giế.t chết ngươi.
– Hoàng Phủ gia tộc không có lực lượng bí ẩn khác?
Khương Phàm không sợ Ác Nhân cốc, kiêng kỵ là biết lực lượng bí ẩn mà ai cũng không.
Bởi vì trước khi yến hội bắt đầu, Kiều Vạn Niên đã phái người đi đưa tin tức cho Ác Nhân cốc.
Nếu có người mở ra điều kiện săn giết người Kiều gia, không nên gấp gáp nhận, trước tiên chào hỏi cùng Kiều gia, Kiều gia nguyện ý ra giá cả gấp hai.
Ác Nhân cốc nhận tiền không nhận người, hẳn là sẽ thận trọng cân nhắc, huống chi đây là ân oán giữa các đại gia tộc, nếu quả thật Ác Nhân cốc muốn nhúng tay, rất dễ dàng tự rước lấy họa.
Mục Vân Phi ý vị sâu xa cười nói:
– Cái này ngươi phải hỏi Kiều gia có lực lượng bí ẩn hay không, Kiều gia có, Hoàng Phủ gia tộc đương nhiên có, Kiều gia không có, Hoàng Phủ gia tộc cũng sẽ không có.
Khương Phàm nhìn bọn người Kiều Linh Vận bên cạnh nói:
– Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Đây chính là người đứng xem thái độ, Đường gia và Chung Ly gia hẳn sẽ nhịn mấy ngày trước, nhưng Hoàng Phủ Nguyệt Thiền và Tô Nhã thì sẽ không nhịn được, nhất là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, mấy ngày nay sẽ động thủ.
Bọn người Kiều Thiên Mạch gật đầu, trước đó cảm giác các gia tộc hẳn là sẽ ước thúc những người Hoàng Phủ Nguyệt Thiền kia, nhưng Mục Vân Phi phân tích cũng không sai, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền chưa từng nhận qua loại khuất nhục này, rất dễ dàng mất lý trí.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng(*), bọn hắn phải cẩn thận.
(*) Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng.
Tựa như thời điểm tới đây Khương Phàm đã an bài, đêm nay sau khi trở lại Kiều gia toàn bộ đều theo hắn ở đến phía sau núi, trước tiên bế quan nửa tháng.
Lúc này, số lượng lớn thị nữ hoàng cung bưng rượu trái cây cùng linh quả, từ sâu trong vườn ngự uyển đi tới, xen kẽ trong đám người, bắt đầu điểm tâm cho tân khách trước trong tiệc tối.
Trong đó một vị thị nữ không để lại dấu vết đã liếc mắt nhìn bọn người Khương Phàm ở nơi này.
Mục Vân Phi nói:
– Ngươi đã nhắc đến nơi này, vậy ta nhiều lời một chút. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, câu này tục ngữ ai cũng hiểu, nhưng đụng phải liền thật muốn mệnh. Nếu quả thật Hoàng Phủ Nguyệt Thiền muốn tránh khỏi gia tộc, trả thù ngươi trong âm thầm, khẳng định sẽ dùng chút thủ đoạn âm u lại cực đoan.
– Nếu như ngươi không muốn mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, tốt nhất là làm chút thỏa hiệp thích hợp, ví dụ như… giao Lý Tịch cho nàng. Dù sao Lý Tịch cũng là sư đệ của ngươi, sau khi khôi phục ký ức, cũng phải về Hoàng Phủ gia tộc nhận thân.
Khương Phàm nói:
– Đối đãi người hiểu chuyện, khả năng nhượng bộ sẽ được tôn trọng. Nhưng đối đãi một số người, nhượng bộ sẽ chỉ mang tới là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Mục Vân Phi chậm rãi gật đầu:
– Ta rất đồng ý câu nói này. Nhưng, tình huống bây giờ là ngươi đã chọc phải tứ đại gia, ngươi giao Lý Tịch về đi, không chỉ trấn an Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, cũng sẽ để Tô gia, Chung Ly gia, Đường gia, đều biết ngươi nguyện ý hoà giải, tránh cho bọn hắn ám hại ngươi.
Khương Phàm cười nhạt:
– Các ngươi tới là làm thuyết khách cho Hoàng Phủ gia?
– Nếu quả thật Mục Vân Phi ta bị người khác nhờ vả, không đến mức che giấu. Ta chỉ cảm giác ngươi rất có ý tứ, không hy vọng ngươi là phù dung sớm nở tối tàn trong Cổ Hoa hoàng thành này.
– Ngươi cảm thấy… Ta đáng chết sao?
– Sao?
Mục Vân Phi khẽ giật mình, ngay cả bọn người Kiều Thiên Mạch đều từ bên cạnh nhìn Khương Phàm.