Kiều Thiên Mạch và mấy vị nam tử Kiều gia nhẹ giọng mặc niệm, lời đơn giản, lại cho bọn hắn một loại lực lượng, mang đến một loại xúc động.
Kiều Vô Song và Kiều Vi Nhi tỏa sáng cả mắt, chỉ mới mười mấy tuổi, làm sao lại không giống như vậy chứ.
– Thân phận của Đông Hoàng Như Ảnh tại Thiên Cung là gì?
Khương Phàm ngồi xuống bên cạnh bàn đá, chỉ vào thân ảnh ưu nhã trong thạch đình nơi xa kia.
– Đông Hoàng Như Ảnh là nữ nhi cung chủ Thiên Cung, dung mạo cực đẹp, khí chất ưu nhã. Chỉ là nàng quá cao quý, tựa như tiên tử trong Thiên Cung để tất cả nam tử ngưỡng mộ chùn bước.
Kiều Linh Vận nói xong, còn cố ý liếc mắt nhìn Phượng Bảo Nam.
Phượng Bảo Nam im lặng, cũng bởi vì năm trước có nói qua Đông Hoàng Như Ảnh xinh đẹp, chuyện này phải nhớ cả đời?
– Linh văn của nàng thì sao?
– Nàng chưa từng biểu hiện ra ở bên ngoài, nhưng dựa vào địa vị của nàng tại Thiên Cung đến xem, tuyệt đối là vô cùng mạnh.
– Mà, linh văn cung chủ Thiên Cung thứ chín là “Hư Thiên” linh văn, có thể khống chế không gian. Rất có thể nàng sẽ truyền thừa linh văn, chỉ là không biết truyền thừa đến trình độ nào.
– Linh văn loại Không Gian, hẳn là linh văn cấp bậc Thiên phẩm.
Khương Phàm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, có thể trấn thủ một Thiên Cung, nhất định phải có năng lực phi phàm, còn phải có linh văn cường đại.
– Thiên phẩm linh văn…
Bọn người Kiều Linh Vận, Kiều Thiên Mạch đều toát ra vẻ mặt hâm mộ, mặc dù có thể thức tỉnh Thánh linh văn đều đã rất kiêu ngạo, nhưng nhớ tới loại linh văn có thể bước lên tới Thánh Nhân kia thì vẫn rất khát vọng từ trong lòng.
Chỉ là, đời này bọn hắn vô duyên.
Tựa như lục phẩm linh văn thì không thể nào lại tiến đến Thánh phẩm. Thánh phẩm linh văn cũng không có hi vọng tiến vào Thiên phẩm.
– Một thế lực muốn bao trùm trên chúng sinh, tôn vị hoàng tộc, có thể tiếp tục bồi dưỡng được Thiên linh văn hay không chính là một trong những tiêu chí quan trọng nhất.
Phượng Bảo Nam cũng rung động, trước đó tại Hoang Mãng nguyên luôn cảm giác Thánh linh văn đã xa không thể chạm vào, đến nơi này mới biết được phía trên Thánh phẩm còn có Thiên phẩm.
– Thiên phẩm linh văn.
Bây giờ Khương Phàm là Chí Tôn thánh văn, sau đó sẽ sẽ trùng kích lên Thiên phẩm linh văn.
Nhưng, từ Đại Thừa đến Chí Tôn đã vô cùng gian nan, muốn thăng hoa đến Thiên phẩm trong mắt người thường chính là “Không thể nào”, không biết cần kinh nghiệm bao lâu, lại cần cơ duyên như thế nào.
Cũng may tình huống của hắn rất đặc biệt, có phương hướng cố gắng.
Đó chính là thức tỉnh càng nhiều huyết mạch, dùng hết khả hướng biến đổi Chu Tước.
– Đại hoàng tử là Thiên phẩm linh văn. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hai mươi năm sau hắn sẽ tiếp nhận vị trí Nhân Hoàng.
Kiều Thiên Mạch kính sợ Đại hoàng tử là có nguyên nhân.
Thay đổi hoàng vị sợ nhất chính là “Trưởng nhược ấu cường” “Chủ nhược bàng cường”, nếu như linh văn hoàng trưởng tử không đủ mạnh, ngược lại là hoàng tử khác, hoặc là chi thứ tử tôn sinh ra linh văn càng mạnh, chắc chắn sẽ dẫn phát ra cạnh tranh thảm liệt.
Đại hoàng tử là đệ nhất đại tân sinh hoàng thất, trực tiếp thức tỉnh Thiên linh văn, tương đương với việc triệt để kết thúc hi vọng của các thành viên hoàng thất khác, cũng kích thích bọn hắn kiên định chen chúc đến bên cạnh hắn.
Cho nên từ khi Đại hoàng tử bắt đầu thức tỉnh linh văn đã được hoàng thất toàn lực ủng hộ cùng bồi dưỡng, thực lực cũng cực kì khủng bố.
Khương Phàm hỏi:
– Hoàng thất có mấy vị Thiên linh văn?
Kiều Linh Vận nói:
– Một, chính là Đại hoàng tử. Cổ Hoa hoàng thành có rất nhiều thánh văn, nhưng Thiên linh văn chỉ có thể miễn cưỡng có thể bảo đảm đời đời đều có, tình huống sinh ra hai vị có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đây cũng là nguyên nhân Cổ Hoa dừng bước tại hoàng tộc, bất lực khiêu chiến hoàng đạo.
Kiều Thiên Mạch lại nói:
– Cổ Hoa hoàng thất có năng lực sinh ra Thiên linh văn, có năng lực bồi dưỡng Thiên linh văn hơn, cái này rất mạnh mẽ. Mà mỗi đời Thiên linh văn cơ bản đều được trưởng thành đi lên, tuổi thọ cũng đều có thể cam đoan, cho nên địa vị hoàng tộc của Cổ Hoa hoàng thành không thể lay động.
Lúc này, hai huynh đệ Mục Vân Phi cùng Mục Vân Hải đi tới.
– Chúng ta không có ác ý.
Mục Vân Phi đi đến trước thạch đình, trước tiên giơ tay lên một cái, lúc này mới mỉm cười đi tới.
– Chúng ta cũng không phải dã thú, mời ngồi.
Ấn tượng của Kiều Thiên Mạch đối với huynh đệ Mục gia coi như không tệ.
– Trước tiên xin chúc mừng Kiều gia, vinh đăng vị trí đầu tiên, còn lấy được Thao Thiết Thánh Pháp.
Mục Vân Phi ngọc thụ lâm phong(*), anh tư bừng bừng phấn chấn.
(*) ‘Cây ngọc đón gió’, nó thường được sử dụng để miêu tả cốt cách, vẻ đẹp của con người và thường là người con trai có cốt cách tao nhã nổi bật như viên ngọc, phong độ nhẹ nhàng, xinh đẹp muôn màu, phong lưu phóng khoáng hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.
Cả người mặc trường sam màu trắng, ở viền áo thêu áng mây vàng, giản lược lại không mất quý khí, vừa vặn hợp khí chất Phong Dật của hắn.
– Thao Thiết Thánh Pháp là bí thuật truyền thừa của Thượng Cổ hung thú, thể chất càng mạnh, thi triển ra uy lực càng bá đạo. Nếu như có thể đạt tới thể chất Yêu thú, uy lực tuyệt đối cường hãn.
Mục Vân Hải cũng đi theo Mục Vân Phi ngồi xuống.
Khương Phàm nói:
– Hai vị tới dưới tình huống này, không sợ bị gia tộc khác xa lánh?
Mục Vân Phi cười nói:
– Mục Vân Phi ta là trưởng tử Mục gia, lại là Thánh linh văn, có hai điều kiện này, ta liền có tư cách làm chuyện ta nghĩ mà không cần để ý tới cái nhìn của người khác. Ta có thể gọi ngươi một tiếng Khương huynh không?
Khương Phàm mỉm cười:
– Không được.
Mục Vân Phi cũng không giận:
– Ngươi chuẩn bị rời khỏi hoàng thành lúc nào?
– Ai nói ta muốn rời khỏi?
– Cách ngươi làm việc cũng không giống như muốn thường ở Cổ Hoa. Đừng hiểu lầm, ta chỉ tùy tiện tâm sự. Yến hội, chính là trò chuyện kết bạn cho hết thời gian.