Ngày thứ hai, Vô Hồi Thánh Chủ từ biệt Giới Chủ Sí Thiên giới, cao điệu lên phía bắc Trung Vực.
Khương Phàm bí mật xâm nhập vào đội ngũ của Vô Hồi thánh địa.
Lý Dần, Khương Bân, Dương Biện đều giấu ở trong thanh đồng tiểu tháp.
Tuy nhiên tặc điểu, Hướng Vãn Tình thì ở lại Sí Thiên giới. Bọn hắn cùng Dạ An Nhiên càng ngày càng phối hợp ăn ý, lấy được cảm ngộ cũng càng ngày càng nhiều, ngay cả Ngũ Hành Thần Long đều đề nghị bọn hắn ở lại.
– Bọn hắn muốn đi đâu?
Diệp Trục Thiên đứng ở trong vùng hoang dã, ngắm nhìn đội ngũ Vô Hồi thánh địa đi xa.
Vốn cho rằng Vô Hồi thánh địa sẽ ở lại chỗ này chờ lâu mấy ngày, cũng coi là chủ nhân Tinh Thần Kiếm trở lại Thánh quốc, Chiến quốc đi dạo trong cửa hàng, hắn vừa vặn tìm cơ hội hấp dẫn Tinh Thần Kiếm rời khỏi, đi ra bên ngoài ra tay.
– Ta phương hướng xem bọn hắn, thật giống như muốn lên phía bắc. Chúng ta còn phải đi theo?
Nam tử làm bạn có chút lo lắng.
Thời gian bọn hắn ra ngoài có hạn chế, Hình Phù Đồ cũng đã nhắc nhở Diệp Trục Thiên mau trở về chuẩn bị Sinh Tử cảnh.
– Đi săn quan trọng nhất chính là kiên nhẫn.
Diệp Trục Thiên chắc chắn phải có được Tinh Thần Kiếm.
Chuẩn bị Sinh Tử cảnh?
Đây chính là chuẩn bị của hắn!
Chỉ cần có thể có được Tinh Thần Kiếm, hắn có thể tuỳ tiện vượt qua Sinh Tử cảnh.
Sau khi Hình Phù Đồ nhận được tin tức, hắn cũng cảm thấy kì quái.
– Vô Hồi Thánh Chủ lên phía bắc rồi? Bọn hắn chẳng lẽ muốn đi Trung Vực?
Lão giả làm bạn nói:
– Lực ảnh hưởng của Vô Hồi Thánh Chủ tại Nam Bộ, không tại Trung Vực. Hẳn không phải là đi trợ giúp Kiều gia, chỉ có thể là… ừm… Tiếp Tử Vi thánh địa.
– Vô Hồi Thánh Chủ muốn xin mời Tử Vi thánh địa nhúng tay trận chiến tại Trung Vực Nam Bộ, áp chế Nhân Gian Ngục sao?
– Có khả năng này.
– Vô Hồi Thánh Chủ thật coi Khương Phàm là nhi tử nuôi rồi sao.
Hình Phù Đồ lắc đầu, tiếp tục minh tưởng.
Hắn chính là chờ Khương Phàm, chính là chờ Thái m Thái Dương đồ đằng, những cái khác không có liên quan gì với hắn.
Về phần biện pháp, hắn chuẩn bị hai cái.
Một cái là Tinh Không Hắc Kim.
Một loại vật liệu kim loại cực kỳ quý giá, bên trong ẩn chứa năng lượng đặc biệt, là một trong những vật liệu chủ yếu để luyện chế Thiên đan, Đạo Nguyên Đan.
Mục đích là mượn Tinh Không Hắc Kim tiếp Giới Chủ. Sau đó do Giới Chủ ra mặt, để hắn có thể mượn dùng Thái m Thái Dương đồ đằng của Khương Phàm để nhìn, xác định tình huống hai cái đồ đằng này, nhìn xem có đáng để hắn tranh thủ hay không.
Thứ hai là Hoàng Tuyền U Hồn Thư.
Vũ khí nguyền rủa trân tàng của Thái Cổ Thần Miếu.
Giọt máu của người nào đó rơi trên Hoàng Tuyền U Hồn Thư liền có thể tạm thời khống chế hồn phách của hắn, biến thành con rối.
Mục đích là sau khi xác định Thái m Thái Dương đồ đằng xác thực đáng giá, tranh thủ tìm cơ hội dùng Hoàng Tuyền U Hồn Thư mệnh lệnh Khương Phàm, giao ra đồ đằng.
Hai món đồ này đều tại Thái Cổ Thần Miếu, hắn đã sai người đi lấy.
Lấy thân phận và địa vị của hắn, thần miếu nơi đó sẽ không cự tuyệt. Tính toán thời gian, lại chừng ba đến năm ngày nữa liền có thể đưa tới.
– A, loại cảm giác này…
Hình Phù Đồ đột nhiên đã nhận ra một loại cảm giác rất vi diệu, khiến cho Minh Hồn hắn ba động.
Hắn rời khỏi sân nhỏ, truy tìm cảm giác đi đến cửa thành Bắc của Chiến quốc.
Bá Vương, Hung Linh Hầu thay mặt Giới Chủ Sí Thiên giới, tự mình tiễn biệt Vô Hồi Thánh Chủ.
Trong đội ngũ tiễn biệt có hai vị nữ tử mỹ lệ làm rung động lòng người đứng đấy.
Một trười trong đó, dáng người thướt tha, tóc dài phiêu dật, chỉ là bóng lưng đã liền cho người ta cảm giác mê người huyết mạch căng phồng.
Nàng mặc vô cùng hoa lệ, có loại khí chất tôn quý, lại bởi vì lộ ra ngoài da thịt trắng tuyết, mà mang thêm mấy phần mị hoặc.
Thân ảnh kia một mực hấp dẫn Hình Phù Đồ lực chú ý.
Không phải là bởi vì dáng người, mà là năng lượng đặc biệt.
– Nàng là ai?
Hình Phù Đồ là Minh Hồn, là ác hồn không chết của U Minh Địa Ngục, đối với khí tức cực âm vô cùng mẫn cảm.
Nữ tử trong đám người kia, giống như trong thân thể chiếm cứ một loại khí âm hàn mênh mông nào đó không cách nào nói rõ được, mà lại còn vô cùng thuần túy.
Tại thời điểm Hình Phù Đồ chú ý tới nàng, thân ảnh kia tựa hồ có cảm giác, cũng quay đầu nhìn phía cửa thành náo nhiệt.
Chính là Hướng Vãn Tình, mang theo mặt nạ che giấu thân phận.
– Nhìn cái gì vậy?
Dạ An Nhiên hỏi Hướng Vãn Tình bên cạnh.
Đối với nữ tử vũ mị đến trong lòng này, nàng có hảo cảm hơn.
Bởi vì Hướng Vãn Tình hoàn toàn có thể đi theo Khương Phàm rời khỏi, lấy mị lực của nàng, có lẽ thật có thể tranh thủ được thứ gì.
Nhưng Hướng Vãn Tình chủ động ở lại, cố ý giữ vững khoảng cách cùng Khương Phàm.
Đây là tôn trọng đối với nàng.
Hướng Vãn Tình cách rất xa, quét đến một thân ảnh, tuy nhiên nàng làm bộ không có phát hiện, rất tự nhiên quay người lại.
– Bọn người Dương Biện bồi tiếp Khương Phàm, ngươi không cần quá lo lắng. Hỗn Thiên Linh Bảo dưới tình huống đặc thù đều có thể bộc phát ra lực lượng cường đại mạnh hơn cảnh giới.
– Ta kỳ thật hi vọng có ngươi bồi tiếp đi qua.
– Muội muội quá để mắt ta. Tính cách của hắn, ngươi hẳn là hiểu rõ nhất, nếu thật là làm quyết định gì, ta có thể ngăn được sao?
Hướng Vãn Tình cũng nghĩ sẽ đi theo, nhưng cân nhắc đến Dạ An Nhiên, cho nên nhịn được.
Mà, nàng không biết Khương Phàm có chú ý đến hay không, nữ tử trong quan tài thủy tinh kia giống như đang muốn thức tỉnh.
– Ta thật phục các ngươi, vậy mà lại lo lắng hắn? Nếu là hắn dễ dàng chết như vậy, đã sớm chết rồi, còn có thể làm ầm ĩ đến bây giờ?
Tặc điểu biến thành hồ ly bộ dáng, uốn ở trên vai Hướng Vãn Tình, ánh mắt mê say nhìn cổ áo có chút rộng mở.
Cái khe rãnh thâm thúy kia, giống như muốn kéo linh hồn của nó đi đến.
– Chúng ta cần phải trở về.
Khi đội ngũ Vô Hồi thánh địa biến mất ở chân trời, Bá Vương, Hung Linh Hầu các loại đều lần lượt trở lại Chiến quốc.