Khương Phàm càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Mặc dù còn chưa gặp mặt, nhưng Khương Phàm hoàn toàn có thể phán đoán, bọn hắn sẽ là tử địch.
Lãnh Văn Thanh này sắp mang tới uy hiếp, rất có thể sẽ vượt qua Diệp Trục Thiên, vượt qua Thiệu Thanh Hoa!
Đan Hoàng trầm ngâm nói:
– Trên lý luận thì kỳ thật có thể. Nhưng, ngươi là người thừa kế của Chư Thiên Lục Táng, muốn kế thừa lực lượng Vĩnh Hằng Lục Đạo, cần phải có điểm phù hợp.
– Ta có! Ta đương nhiên có! Sư phụ ngài quên rồi sao, kiếp trước sau khi ta chết, Thiên Hậu suất lĩnh chư tướng thần triều liên hợp tế thiên, ngưng tụ lời cầu nguyện của hàng trăm triệu vạn con dân, phong ấn quốc vận thần triều! Nguồn năng lượng kia, chính là điểm phù hợp!
– Cái này đúng là điểm phù hợp, nhưng nàng là truyền nhân Tử Vi, sắp trở thành người canh giữ tổ sơn. Nếu như ngươi cưỡng ép cướp đoạt, chẳng khác nào triệt để đắc tội thánh địa.
– Đắc tội thánh địa dù sao cũng tốt hơn đắc tội dân chúng. Ta không thể để cho Lãnh Văn Thanh chủ đạo dân chúng cầu nguyện, không thể để cho Thánh Địa liên minh bởi vì nàng mà trở thành tử địch của ta.
Khương Phàm hạ quyết tâm, nói với Vô Hồi Thánh Chủ:
– Ta đi chiếu cố nàng.
Vô Hồi Thánh Chủ không biết Khương Phàm đã động sát ý, nói:
– Nếu như nàng thật là đứa con của trời, chính là người canh giữ tổ sơn. Dựa theo truyền thuyết xa xưa kia, nàng thậm chí còn có thể hiệu lệnh thánh địa Thương Huyền, thậm chí thánh địa đại lục khác.
– Một lần nữa liên minh Thánh Địa Thương Huyền sẽ khiến cho thiên hạ chú ý tới, địa vị thánh địa, cũng sẽ được tăng lên. Nếu như ngươi không nôn nóng, có thể tới đó nhìn. Lý do, liền lấy danh nghĩa Sí Thiên giới, nói các ngươi trả lại Ly Hỏa Lô, chém Tác Ngọc Đường, muốn vì chuyện mạo phạm Tử Vi thánh địa trước đó nói lời xin lỗi.
– Nếu như ta còn gây thêm phiền toái cho ngài, ngài biết sẽ không…
– Ngươi đi đến đâu mà không gây phiền toái, ta gánh vác được.
– Nếu như phiền phức trêu đến có chút lớn thì sao?
– Ngươi sẽ không kiềm chế một chút? Dẫn đầu lợn rừng qua tay nghiện là được rồi, còn không phải hàng còn rồng bắt con hổ?
Sau khi Vô Hồi Thánh Chủ cao điệu tiến vào Sí Thiên giới, Diệp Trục Thiên một đường theo dõi bọn họ cũng đã tới đến Chiến quốc.
Lúc trước hắn một mực tiềm phục tại La Phù, chờ đợi Tinh Thần Kiếm đi ra ngoài lịch luyện, muốn tìm cơ hội cướp đoạt.
Không nghĩ tới đã đợi lại đợi, vậy mà lại chờ đến khi Vô Hồi Thánh Chủ cao điệu xuất hành, Tinh Thần Kiếm đang ở trong đó. Hắn chỉ có thể lặng lẽ đi theo, không nghĩ tới lại là cùng đến Chiến quốc.
Về tới điểm xuất phát.
– A? Trong Thần Miếu lại có ai tới Chiến quốc?
Diệp Trục Thiên vừa tới Chiến quốc, ngọc bội bên hông liền nổi lên sáng rực.
Đây là ngọc thạch đặc biệt của Thái Cổ Thần Miếu, thời điểm mỗi nhân vật quan trọng hành động ở bên ngoài đều sẽ treo một cái bên hông. Nếu như gặp phải nguy hiểm, ngọc thạch sẽ tự động vỡ vụn, ghi chép hình ảnh cuối cùng, truyền về tế đàn Thái Cổ Thần Miếu.
Nếu như hai ngọc bội ở khoảng cách rất gần, cũng có thể cảm ứng được lẫn nhau.
– Đi qua nhìn một chút.
Diệp Trục Thiên cảm thấy rất kỳ quái, nếu hắn phái tới, làm sao còn phái người khác?
Người của Thái Cổ Thần Miếu vẫn luôn thưa thớt, bộ phận lớn cũng đều tại Thiên Khải chiến trường, một sự kiện ở Hạ giới nhờ một người là được, giống như không cần thiết phải nhờ người thứ hai.
– Thái Tuế? Sao ngài lại tới đây.
Diệp Trục Thiên lần theo ngọc bội đuổi tới mục tiêu, sau khi kinh ngạc thì liền vội vàng hành lễ.
Mặc dù Hình Phù Đồ nhỏ hơn hắn hai tuổi, nhưng sinh ra chính là Thánh Vương linh văn, bây giờ đã là Niết Bàn cảnh. Mà, thân phận Hình Phù Đồ quá đặc biệt, ngay cả miếu chủ đều phải xưng hô thành Thượng tổ.
Có thể nói Hình Phù Đồ là có địa vị cao nhất, thân phận đặc biệt nhất tại Thái Cổ Thần Miếu.
– Ngươi đi đâu?
Hình Phù Đồ xếp bằng ở trong phòng, yên lặng minh tưởng.
– Xử lý một việc tư.
Diệp Trục Thiên rất kiêng kị Hình Phù Đồ.
Sở dĩ không có công bố Đại Táng truyền thừa của hắn, chính là lo lắng bị Hình Phù Đồ cưỡng ép cướp đi.
– An bài ngươi qua đây, là quan sát Giới Chủ Sí Thiên giới, ứng phó hoàng đạo uy hiếp. Ngươi lại đi xử lý việc tư?
Hình Phù Đồ mở hai mắt ra, đen như mực, không hề có tròng trắng.
Đây là ma nhãn, ma nhãn đáng sợ đến từ Ma Thai thai nghén.
– Chuyện đột nhiên xảy ra.
Diệp Trục Thiên biểu hiện rất tôn trọng.
Trước khi không có thật sự cường đại lên, hắn là không thể nào nổi xung đột cùng Hình Phù Đồ.
– Xử lý xong?
– Còn cần một thời gian.
– Cho ngươi thêm một thời gian, xử lý xong mau chóng về Thần Miếu. Thời gian ngươi đã dừng lại tại cửu trọng thiên đủ lâu, là thời điểm tiến Sinh Tử cảnh.
Diệp Trục Thiên hành lễ đồng ý, hỏi:
– Thái Tuế, sao ngài lại đích thân đến?
– Vạn Đạo Thần Giáo tìm chúng ta, hi vọng điều giải mâu thuẫn, bảo đảm người mà Sí Thiên giới giam thuận lợi rời khỏi Nam Bộ.
– Bọn hắn đều đi rồi?
– Xảy ra chút ngoài ý muốn, tuy nhiên đều đã đi.
– Ngài ở lại nơi này là…
– Khương Phàm tuyên chiến cùng Nhân Gian Ngục, Sí Thiên giới lại lựa chọn dung túng. Ta muốn đích thân xác định ý đồ của Giới Chủ Sí Thiên giới, nàng là muốn bảo hộ Khương Phàm, hay là phải bồi dưỡng Khương Phàm.
Ba ngàn năm trước, Hình Phù Đồ chứng kiến qua Giới Chủ tranh giành hoàng đạo, đáng tiếc cuối cùng lại thất bại.
Lần này luân hồi trở về, khẳng định không chịu cô đơn, sẽ còn mang theo Sí Thiên giới trùng kích hoàng đạo.
Khương Phàm xuất hiện rất có thể sẽ kích thích nàng lựa chọn một con đường tranh giành không giống với tiền thế.
Đương nhiên, hắn ở lại nơi này ngoại trừ quan sát Giới Chủ, còn muốn chờ đợi Thái m Thái Dương đồ đằng của Khương Phàm.
– Khương Phàm tuyên chiến Nhân Gian Ngục?
Diệp Trục Thiên chỉ lo truy tung đi đường, còn chưa kịp tìm hiểu tình huống.
– Ngươi đi xử lý chuyện của ngươi đi, sau khi xong việc thì mau chóng về Thần Miếu.
– Vâng.
Diệp Trục Thiên cáo từ rời khỏi.
– Chờ một chút. Trước đây ngươi đã từng có tiếp xúc cùng Khương Phàm sao?
– Đơn giản gặp qua một lần. Vốn định gặp thêm vài lần, tiếp xúc một chút, nhưng đã bị hắn cự tuyệt.
– Ngươi thôi diễn qua số mệnh hắn chưa?
Hình Phù Đồ không biết vì sao, thời điểm mấy ngày nay minh tưởng, luôn luôn nhớ tới Khương Phàm.
Ngoại trừ đồ đằng, còn có cảm giác quen thuộc không hiểu thấu.
Thật giống như đã từng thấy qua ở nơi nào đó.
Loại cảm giác này rất kỳ quái.
– Đã thôi diễn qua, nhưng không thấy rõ.
Diệp Trục Thiên xác thực đã thôi diễn qua, nhưng tinh tượng phức tạp, mông lung hay thay đổi, là tinh tượng tối nghĩa khó hiểu nhất trong tất cả những tinh tượng hắn thôi diễn qua.
Hắn không có cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì Khương Phàm đã tiếp nhận táng diệt truyền thừa, vận mệnh chỉ có thể do trời định, do hắn định.