Liệt diễm lập tức nhận dẫn dắt, không ngừng liên tục lao nhanh về Bảo Bình. Như là trăm con sông đổ về biển cả, cơ hồ khống chế gần phân nửa liệt diễm trên lôi tràng.
– Chịu đựng…
Nhậm Tự Cường cũng khàn giọng hô to, thân hình khổng lồ ba mươi mét run run, khí lãng cường đại sôi trào lên giống như đất rung núi chuyển, nương tựa theo áo giáp cứng rắn, tiến đến phía Khương Phàm.
Ba người khác cũng chật vật lui lại, gian nan chống cự.
Nhưng, đây chỉ là bắt đầu.
Sau khi Khương Phàm ngưng tụ biển lửa, hai trăm bảy mươi sáu loại thú ấn trong ý thức toàn bộ thức tỉnh lại.
Lúc hắn ở Sí Thiên giới cũng không có nhàn rỗi, ngoại trừ nghiên cứu Sơn Hà Đại Táng, Chu Tước truyền thừa, cũng đang tu luyện thú ấn. Đến nay đã tiếp cận ba trăm loại.
Hống hống hống…
Hơn hai trăm loại mãnh thú, tính cả đàn sói, bầy ong các loại, đã có tới ngàn con.
Bọn chúng liên tiếp thành hình, hình thái khác nhau, sinh động như thật, tương thông cùng ý thức Khương Phàm, bao phủ bọn người Tôn Nghĩa Đức.
Xoạt!!
Toàn trường bạo động, vô số người bỗng nhiên biến sắc.
Quá rung động.
Mấy ngàn con Hỏa Thú xuất hiện, giống như là dị độ không gian bị mở ra, chất đầy trên lôi tràng.
Chân thực, nóng nảy.
Dã man, cường thế.
Đây là võ pháp sao?
Đây chính là lực khống chế của Thiên phẩm linh văn sao?
Bọn hắn nhìn mà rung động, càng tê cả da đầu.
Thế nhưng, Khương Phàm cũng dám tùy ý phóng thích linh lực như thế, chẳng lẽ hắn không quan tâm thực lực biến động sao?
Rống!!
Nhậm Tự Cường hét lớn, tiếng long ngâm to rõ, thổ lãng cuồn cuộn, nó dùng thân thể Địa Long hơn ba mươi mét cường thế nghênh chiến.
Liệt Diễm Mãnh Hổ nhanh chóng phóng tới.
Địa Long bỗng nhiên nhấc cái móng vuốt khổng lồ nặng đến mấy chục vạn tấn lên, đánh thẳng đến mãnh hổ đầu.
Ầm ầm!
Mãnh hổ cuồng dã, nổ nát vụn.
Địa Long tràn đầy tự tin, nhưng móng vuốt rơi xuống lại bị hung hăng hấc lên.
Nhậm Tự Cường khó có thể tin!
Hắn là Địa Long cơ mà!
Ngay sau đó, tiếng tượng minh to rõ, cự tượng phóng tới, trâu ọ ngột ngạt, man ngưu điên cuồng tấn công, mười mấy con mãnh thú từ trong liệt diễm lao ra, liên tiếp đánh tới Địa Long vừa mới bị nhấc thân thể lên.
Bọn chúng cũng không phải chỉ có hình thái mãnh thú, mà là có uy thế của riêng mình, còn có linh hồn Chu Tước khống chế.
Ầm ầm…
Cùng với những trận va chạm bạo tạc oanh oanh liệt liệt, Địa Long nặng nề ngửa mặt lộn ra ngoài, bụng be bét máu thịt, máu tươi chảy ngang.
Mấy trăm con Hỏa Phong tràn ngập đất trời bao phủ xuống.
Hỏa Hồ, Hỏa Lang các loại, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, cũng nhào về phía Địa Long đang giãy dụa.
Địa Long bị mãnh thú nuốt hết, bị liệt diễm đốt cháy, hắn điên cuồng giãy dụa, móng vuốt chợt vỗ, thân thể quay cuồng, cái đuôi quét ngang, thổ khí cuồn cuộn càng là hình thành võ pháp mênh mông, nhưng…
Không làm nên chuyện gì.
Khương Phàm bắt đầu dùng tâm quyết, ổn định lại cảnh giới, thi triển uy lực Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên viễn siêu, huống chi lại còn là Chu Tước Yêu Hỏa.
Nhậm Tự Cường rất nhanh đã bị be bét.
– A a a…
Tôn Nghĩa Đức chân đạp phù văn, khống chế ba cái Bảo Bình, gian nan nuốt luyện hỏa diễm cùng Hỏa Thú, nhưng liệt diễm vẫn không ngừng liên tục cuồn cuộn lên.
Hắn lo lắng gào thét, điên cuồng thôi động.
Nhưng…
Ầm ầm!
Bảo Bình liên tiếp nổ nát vụn, Hỏa Thú kéo thành đàn bao phủ lại.
Hai người bọn họ coi như kiên trì được một lát, ba người khác thì rất nhanh đã sụp đổ, đang thê lương giãy dụa ở trong liệt diễm.
Trước mặt Khương Phàm đang thực lực ổn định, bọn hắn yếu ớt đến không chịu nổi một kích.
– Nhận…
Một người muốn nhận thua, lại bị Hỏa Thú đánh bay, máu thịt be bét, ngã xuống đất hôn mê.
– Hắn không phải Sinh Tử cảnh!
– Chúng ta nhận thua!
Các Thánh Chủ thánh địa phương bắc lập tức hô to.
– Nhận thua, nhanh nhận thua.
Các túc lão nhanh chóng hô to.
Nhưng đã chậm, mãnh thú Khương Phàm thả ra đã nuốt hết năm vị thánh văn, lít nha lít nhít bạo tạc, đánh bọn hắn máu me đầm đìa, toàn bộ đều hôn mê.
Máu tươi đang đốt cháy y phục, áo giáp, càng đốt cháy da thịt của bọn hắn.
Thật giống như muốn hoả táng bọn hắn!
– Vô Hồi Thánh Chủ, các ngươi chơi xấu, hắn không phải Sinh Tử cảnh.
Thánh Chủ Thiên Lân thánh địa cũng không còn cách nào giữ vững được vẻ bình tĩnh nho nhã như bình thường nữa, chỉ vào Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ la mắng.
– Đều là tôn chủ, chú ý dáng vẻ. Tuổi rất cao, làm tức chết ta cũng không chịu trách nhiệm.
Vô Hồi Thánh Chủ hừ lạnh một tiếng, nàng nhấc ngón tay trắng nõn tinh tế lên, nhẹ nhàng nhoáng một cái:
– Đầu tiên, hắn có nói mình là Sinh Tử cảnh sao, có nói qua không phải Sinh Tử cảnh sao? Hắn là Sinh Tử cảnh cũng tốt, cửu trọng thiên cũng được, đều có năm người vây công, còn hô to chơi xấu, ngươi muốn chút mặt mo không?
– Thứ hai, cái gì gọi là chúng ta chơi xấu? Hắn đã không phải là đệ tử thánh địa của ta nữa, cũng không phải ta mời hắn đi ra khiêu chiến. Là các ngươi không nên ép đi ra, còn muốn đứng xếp hàng khiêu chiến, một bộ sức lực muốn mà không được thỏa mãn. Ta chỉ nhận lời Tử Vi thánh địa mời, chủ trì lôi đài luận võ, chỉ thế thôi.
Thiên Lân Thánh Chủ há hốc mồm, lại nói không nên được lời phản bác:
– Ngươi… Ngươi… Vậy ngươi làm chuyện nên làm! Lập tức, lập tức!
– Ta nên làm chuyện gì?
– Chủ trì công chính.
– Không công chính sao??
– Bọn hắn đã sắp bị thiêu chết!
– Bọn hắn không hô ngừng, sao ta có thể nhúng tay. Ta, phải chủ trì công chính.
– Vô Hồi Thánh Chủ!! Đừng khinh người quá đáng!! Nếu như ngươi không ngăn cản, đừng trách chúng ta tự mình động thủ, đến lúc đó bị thương ai, chúng ta cũng không chịu trách nhiệm!
– Bị thương ai? Ngươi thử một chút xem!! Đến lúc đó nhìn xem kẻ nào chết ở bên trong!
– Ngươi…
– Đừng ồn ào, nói xin lỗi ta trước?
– Ta nói xin lỗi ngươi cái gì?
– Cùng là tôn chủ, ngươi giống như không tôn trọng ta.
– Ngươi…
– Xin lỗi!
– Ta xin lỗi.
– Thái độ không thành khẩn.
– Ta trịnh trọng… xin lỗi ngươi! Được rồi chứ? Nhanh kết thúc!
– Không cần nôn nóng.
– Ta…
– Ngươi vừa mới nói ta cùng Khương Phàm hãm hại ngươi, cái này có chút xâm phạm danh dự của ta, xin lỗi.
– Ta xin lỗi, ta xin lỗi, ngươi nhanh kết thúc tranh tài.
Bộ dáng Thiên Lân Thánh Chủ tức đến hổn hển lo lắng, để tất cả các Thánh Chủ đều âm thầm nhếch miệng.
Điệu bộ này, là muốn điên rồi.