Nhu Nhu bắt lấy cánh tay của nương, tò mò nghiêng đầu trước sau nhìn mọi người nói chuyện: “Nương! Trở về!”
Người lớn nói chuyện nhanh, con bé chưa thể nghe hiểu hết hoàn toàn, chỉ có thể lặp lại lời của nương.
Nhu Nhu đã lớn hơn hai tuổi, đang là thời điểm dáng vẻ khả ái như cục bông tuyết. Hôm nay đến phủ Dũng Nghị Công, Phó Nguyệt đã chuẩn bị cho con bé một chiếc váy nhỏ xinh xắn, trên đầu thắt hai bím tóc cao ngất, bóng mượt khiến người khác nghĩ ngay đến quả mật đào mọng nước, hận không thể cắn đứa nhỏ bụ bẫm này một ngụm.
Diệp Thiên Linh không nhịn được mà vân vê hai bím tóc, cười đùa với con bé: “Nào, cữu gia gia và phụ thân Nhu Nhu sắp về đấy, Nhu Nhu có vui không nào?”
“Cha! Bức tranh!” Nhu Nhu quay đầu nhìn về phía Phó Nguyệt, kêu lên phấn khích.
Cha! Nó biết chứ! Bức tranh treo trong thư phòng chính là cha. Mỗi ngày nương và tiểu thúc thúc đều sẽ dẫn nó tới nhìn.
“Không phải bức tranh, là phụ thân của Nhu Nhu.” Phó Nguyệt buồn cười, đứa nhỏ chỉ được thấy cha qua bức tranh, chứ không nhìn thấy người thật, cho nên nhất thời nàng cũng không thể giải thích được.
“Trở về, có ăn!” Nhu Nhu vui vẻ vỗ hai bàn tay múp míp.
Mỗi lần Thạch Dương thúc thúc hay Tình Tước di di đi ra phủ, sau khi trở về đều sẽ mang theo đồ ăn ngon về cho con bé. Trong mắt tiểu hài tử như nàng, trở về chính là mang theo đồ ăn mới lạ cho nàng.
Mọi người trong phòng đều bị lời của tiểu bảo bối làm cho bật cười. Tiểu cô nương lớn rồi, lại không kén chọn việc ăn uống, bây giờ trông như một quả cầu nhỏ ngọt ngào khiến ai cũng phải yêu thương.
Nhu Nhu không biết mọi người đang cười con bé, vậy nên con bé cũng cười rộ lên theo.
Phó Nguyệt bất đắc dĩ chọc chọc chiếc mũi nhỏ của khuê nữ, ăn tốt uống tốt như thế, cũng không biết là giống ai nữa!
“Đúng đúng đúng, nhất định phụ thân sẽ mang đồ ăn về cho Nhu Nhu của chúng ta.”
“Muốn phụ thân!” Nhu Nhu vui vẻ kêu lên.
“Ha ha ha ha…”
Tuy nói chỉ cần đợi hai, ba tháng nữa, nhưng đột nhiên Phó Nguyệt cảm thấy thời gian trôi qua chậm hơn rất nhiều.
Sau khi Nhu Nhu ngủ, nàng thường lấy mấy phong thư lúc trước Tiêu Thái gửi ra để đọc cho nguôi ngoai nỗi lòng.
Cũng may việc kinh doanh của các cửa hàng đều vô cùng náo nhiệt, lúc nào Phó Nguyệt cũng phải trông coi. Có chuyện để bận rộn nên thời gian cũng trôi qua nhanh hơn.
Xuân qua hạ đến.
Hiện tại Thạch Dương đã dẫn theo đồ đệ ra ngoài để mở một quán cơm riêng. Rượu thơm không sợ chốn ngõ hẻm.
Những người đã từng thưởng thức qua tay nghề của Thạch Dương đều biết trù nghệ của hắn rất cao, mặc dù ở tửu lâu này có nhiều quy củ không giống những nơi bình thường khác, nhưng ngược lại khiến nhiều người phải đổ xô tới.
Tửu lâu nằm trong nội thành ở nơi nhà cao cửa rộng nhưng yên tĩnh, mỗi bước vào trong là một khung cảnh khác mà chủ đã hao phí tâm tư để bố trí. Chỗ tửu lâu này vô cùng kỳ quái, quy định mỗi ngày chỉ phục vụ bao nhiên bàn, ăn món gì cũng là do chủ nhân quyết định, cam đoan nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.
Vì thái độ kiêu ngạo cùng với những món ăn mỹ vị đa dạng phong phú mà không ít quan lại quý nhân đều muốn hẹn trước để có thể đến thử một lần. Những khách nhân quan trọng cũng tới đây để thể hiện thành ý đến chủ quán.
Nơi này có thể xem như là Phó Nguyệt hợp tác cùng Thạch Dương, chủ yếu là do Thạch Dương quản lý, để hắn tự phát huy sở học bản thân. Để ủng hộ đồ đệ, Phó Nguyệt thường tới để cùng hắn nghiên cứu những món ăn mới.
Bởi vì đi sớm về trễ, Phó Nguyệt thường không ở lại trong phủ.
Có đám người Thạch bà bà chăm sóc Nhu Nhu, Phó Nguyệt cũng yên tâm.
Buổi chiều, trời tây chiều tà, gió mát thoảng qua mặt, thổi tan thời tiết nắng nóng lúc ban ngày.
Giữa trưa Nhu Nhu đã ngủ một giấc, đang được Thạch bà bà cho ra chơi đùa ở vườn hoa nhỏ.
Hiện giờ nàng đang trong thời điểm hoạt bát bướng bỉnh, lúc trước nhìn thấy trong phủ Dũng Nghị Công có một chú chó nhỏ mới sinh, sống chế.t muốn mang nó về. Tề Đồng không nói hai lời đã phái người đưa chó nhỏ tới cho nàng.
Lúc này, con bé đang chơi đùa bắt bướm ầm ĩ với tiểu hắc cẩu ở trong hoa viên, chỉ cần tiểu cô nương không hái hoa hay lao xuống nước bắt cá, bọn nha hoàn đều sẽ im lặng đứng trông coi bên người, mặc cho con bé chơi đùa.
“Nhu Nhu!” Một giọng nam trầm thấp vang lên.