Nhu Nhu ôm chú chó nhỏ quay đầu lại nhìn.
Con bé chỉ thấy một nam tử có thân hình cao lớn đang ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn con bé ở đằng sau cách đó không xa, mở rộng vòng tay chờ con bé.
Nhu Nhu từ từ bước đến gần vài bước, nghiêng đầu nhìn hắn đánh giá.
Hai nha hoàn đang đứng bên cạnh để trông chừng con bé, nhìn thấy Thạch bà bà ngồi trên hành lang cách đó không xa nở nụ cười nhìn một màn trước mắt, vậy nên bọn họ không bước tới ngăn cản.
Nhu Nhu đã cao lớn hơn, lại có Diệp Thiên Trung và Tiêu Giản thường dẫn theo bên người, vậy nên gan con bé càng lớn, người cũng hoạt bát hơn. Tề Đồng thấy Thạch bà bà phải vừa phải dọn dẹp nhà cửa lại còn phải chăm sóc đứa nhỏ, nàng dứt khoát phái hai người lại đây. Tề Đồng nói thẳng là đưa tới để chăm sóc cho Tiểu Nhu Nhu, không phải để hầu hạ đại nhân, không để Phó Nguyệt cự tuyệt.
Phó Nguyệt bất đắc dĩ nên đành phải nhận lấy. Đồng thời nàng cũng đang tìm kiếm lựa chọn cô nhi lưu lạc có nhân phẩm tốt, sau đó mang vào phủ nuôi dưỡng.
Thứ nhất, đứa trẻ nhỏ thông minh lớn tuổi hơn một chút sẽ có thể chăm sóc cho cả Nhu Nhu và Tiêu Giản, để bọn chúng làm bạn với nhau. Thứ hai, hiện tại bản thân nàng có thừa năng lực để chăm sóc mấy đứa nhỏ, đợi đến khi bọn hắn trưởng thành đều có thể tự mình sống một cuộc sống tự lập. Chuyện vẹn toàn đôi bên như thế, cớ sao mà không làm?
Nhưng dù sao người này cũng sẽ phải ở lại trong phủ lâu dài, vậy nên mỗi tháng khi Phó Nguyệt dẫn người đi đưa đồ ăn, quần áo tới trại trẻ hay các miếu viện đổ nát, nàng đều chú ý quan sát. Việc này không gấp được, trước mắt vẫn nên để nha hoàn và gã sai vặt trong phủ Dũng Nghị Công tới chăm sóc bọn nhỏ đã.
Nhu Nhu nhìn nam nhân trước mắt một hồi lâu, sau đó mới hoang mang trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi, sao ngươi có thể, đi ra, từ bức tranh?”
Tiêu Thái cũng thấy khó hiểu và nghi hoặc, tiểu khuê nữ nói cái gì vậy? Bức tranh gì?
Ở phía sau, Thạch bà bà cười ra tiếng.
Nhu Nhu thả chú nhỏ nhỏ con bé ôm trong lồ ng ngực xuống, lo lắng hối thúc hắn: “Ngươi mau trở về!”
Con bé hối hả, càng nói càng mạch lạc: “Nương, tiểu tô tô khi trở về sẽ muốn tới nhìn ngươi. Ngươi mau quay về bức tranh đi!”
Chỉ với chút sức lực này của con bé, cơ thể Tiêu Thái vẫn đứng lù lù bất động.
Tiêu Thái nhẹ nhàng ôm nữ nhi vào lòng, không biết làm sao, đành phải giải thích: “Nhu Nhu, ta là cha của con.”
Nhu Nhu bỗng có cảm giác thân cận đối với người ở đối diện, giờ phút này nằm trong lồ ng ngực hắn cũng không cảm thấy sợ hãi.
Nhưng con bé vẫn thấy ngờ vực, không phải cha ở trong bức tranh sao? Tại sao lại đi ra? Nếu hắn đi ra rồi, vậy trong tranh sẽ không còn cha nữa, nương và tiểu thúc thúc không nhìn thấy cha, chắc chắn sẽ không vui.
Nhu Nhu không muốn mẫu thân và tiểu thúc thúc không vui.
Sau khi Thạch bà bà cười một hồi lâu mới bước đến đối diện Tiêu Thái: “Tiểu Nguyệt vẽ một bức chân dung của con để treo trong thư phòng, Nhu Nhu nghĩ đến con là sẽ nhớ đến người trong bức tranh.”
Lúc này Tiêu Thái mới hiểu.
Vẫn là do đứa trẻ quá nhỏ, khi bắt đầu có trí nhớ thì hắn đã không ở đây, nên bây giờ mới không biết hắn.
Tiêu Thái yêu thương xoa đầu tiểu cô nương, một tay bế con bé lên.
“Ai nha!” Nhu Nhu bị bế lên cao, gan dạ ôm lấy cổ Tiêu Thái bật cười khanh khách.
“Ta là phụ thân của Nhu Nhu, ta đã về rồi. Đi, cha mang con tới thư phòng, bức tranh vẫn còn ở đó.” Mang đứa nhỏ đi qua để chính mắt nhìn, như thế thì nó sẽ hiểu.
Quả nhiên khi nhìn thấy bức tranh vẫn còn nguyên vẹn, lại nghe Thạch bà bà cùng Tiêu Thái kiên nhẫn giải thích thì rốt cuộc Nhu Nhu cũng đã hiểu rõ.
Người trước mặt chính là phụ thân của nàng, là người đã đi tới một nơi nào đó rất xa, rất xa, hôm nay mới trở về.
“Phụ thân! Tại sao bây giờ người mới về?”Nhu Nhu tựa đầu vào vai hắn nói thầm, nếu trở về sớm một chút, nàng có thể có món ngon để ăn rồi. Giống như là Thạch Dương thúc thúc vậy.
Cho nên là… Kỳ thật tiểu cô nương vẫn không hiểu thế nào là xa cách.