Theo Lưu Mai thấy, không có người con dâu nào tốt hơn Lâm Tiểu Ngư.
Mặc dù phàn nàn con trai như vậy, nhưng tận sâu trong đáy lòng Lưu Mai vẫn rất lo lắng.
Diệp Tinh đã rời khỏi trái đất hơn nửa năm rồi, tới tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
“Bác gái, chuyện này không vội.” Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Tám cây cột đen khổng lồ vẫn tồn tại ở đó như cũ, bóng tối bao phủ phía chân trời, mà Diệp Tinh lại một mình giao tranh trong vũ trụ.
“Diệp Tinh, trước đó anh tới gia tộc Nguyên Lam rồi trở về chỉ tốn thời gian nửa năm, nhưng giờ đã hơn nửa năm rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Tiểu Ngư nói chuyện cùng Lưu Mai, nhưng trong lòng lại lo lắng.
…
“Sao anh Diệp còn chưa trở về, lâu như vậy rồi.”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cái miệng quạ đen Lân Pha nhà cậu, mọi người đánh Lân Pha một trận đi.”
…
Trong một khu vực, mấy người tụ lại một chỗ, xung quanh đều là đống đổ nát, mà trên đống đổ nát đó có rất nhiều thi thể dị thú.
Lúc này bọn họ đang cùng nhau đánh một chàng trai.
“Đệt, các cậu ra tay thật đấy à.” Lân Pha tức giận mắng.
“Ha ha, ngoài chúng tôi ra còn có người khác nữa, lát nữa chúng tôi sẽ nói chuyện này ra ngoài, xem xem có bao nhiêu người đánh cậu.” Vương Tam Đại lườm Lân Pha một cái.
Ánh mắt bọn họ nhìn về bóng tối nơi chân trời.
“Anh Diệp, bao giờ anh mới trở về?”
Không có Diệp Tinh, nửa năm này bọn họ như thiếu đi trục tâm vậy.
…
“Hoàng tướng quân, ba thành phố lớn đang có rất nhiều dị thú tập trung, rất có thể sẽ công thành.” Một chàng trai đứng trước một người đàn ông lực lưỡng nhanh chóng nói.
Người đàn ông lực lưỡng có khuôn mặt chữ quốc, trên người mặc áo chống đạn màu đen, toàn thân tản ra khí thế mạnh mẽ.
“Lập tức thông báo cho những thành phố đó di tản, liên hệ với những cường giả Vương Cảnh gần đó tới!” Hoàng Viêm trầm giọng hạ lệnh.
“Vâng!” Chàng trai lớn tiếng trả lời, đi xuống sắp xếp.
“Diệp Tinh, tình hình của cậu sao rồi?” Trong lòng Hoàng Viêm thầm nghĩ.
…
Trước cửa Chu gia, Chu Vũ Huyên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, ngây người xuất thần.
“Chị.” Chu Lãnh Huyên từ trong phòng bước ra, đứng song song cùng cô ta.
“Lãnh Huyên.” Mấy giây sau, Chu Vũ Huyên hỏi: “Diệp Tinh vẫn chưa trở về hả?”
“Bên phía Tiểu Ngư không có thông báo gì.” Chu Lãnh Huyên trầm lặng một lát, lắc đầu nói.
Chu Vũ Huyên im lặng, tiếp tục ngây ra nhìn bầu trời.
Chu Lãnh Huyên cũng đứng cạnh cô ta, im lặng không nói gì.
…
Trong đường hầm mờ mịt, một chiếc phi hành khí đang bay với tốc độ rất nhanh.
“Sắp tới trái đất rồi!” Trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ mong đợi.
Hắn đã ở trong không gian truyền tống này gần nửa năm rồi.
Thực tế, không gian trận truyền tống của trụ đen khổng lồ rất đặc biệt, xuyên qua đó tốc độ sẽ tăng nhanh không ngừng.
Nếu không, Diệp Tinh mua phi hành khí xuyên qua giống như Nguyên Lệ Văn, ít nhất phải mấy năm mới về được trái đất.
Vù!
Một tấm màng đen mỏng kì lạ xuất hiện trước mắt, sau đó phi hành khí bay qua.
Đập vào mắt là tám cây cột đen khổng lồ, ngoài ra còn có một màn đen bao trùm, chỉ có một vài nơi có ánh sáng tỏa ra.
“Trở về rồi!” Diệp Tinh nhìn cảnh tượng ngày tận thế đen tối, trong lòng có một cảm giác ấm áp kì lạ, nơi này là trái đất, là nhà của hắn.
“Brư…”
Vừa trở về, điện thoại của hắn đã không ngừng vang lên.
“Rất nhiều cuộc gọi không trả lời, còn cả tin nhắn nữa, chắc chắn mấy người Tiểu Ngư rất lo lắng!” trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ nhớ nhung.
Hắn soạn một tin nhắn, chọn gửi hàng loạt, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
…
“Bác trai, bác gái,cháu về trước nhé.” Lâm Tiểu Ngư cười nói.
“Tiểu Ngư, vừa hay bác muốn tới nhà cháu một lát, cùng nhau đi đi.” Lưu Mai cười nói.
“Được ạ.” Lâm Tiểu Ngư vội vàng gật đầu.
“Brư….”
Bọn họ đang nói gì đó, bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, Lâm Tiểu Ngư ngây ra, sau đó trên mặt ngập tràn vẻ kích động.
…
“Tin nhắn của anh Diệp!”
“Đi, chúng ta trở về Tây An!”
Mấy người Lân Pha, Vương Tam Đại nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, lập tức nhảy cẫng lên, sau đó ngồi lên phi cơ chiến đấu, nhanh chóng đi về phía Tây An.
…
“Haha, tôi biết ngay Diệp Tinh không sao mà!” Hoàng Viên nhìn tin nhắn, trên mặt ngập tràn ý cười.
Ông ta cũng nhanh chóng đi về phía Tây An.
…
Trước tiểu khu Thư Hương, Diệp Kiến An, Lưu Mai, Lâm Tiểu Ngư và những người khác đang đứng ở cửa tiểu khu, nhìn cảnh tượng trên trời.
Trên trời, vô số vòng tròn kì lạ xuất hiện.
Vèo!
Sau đó vòng tròn biến mất, một chiếc bóng xuất hiện trên không trung.
“Là…Diệp Tinh!”
“Đã lâu lắm không gặp Diệp Tinh rồi.”
…
Nhìn thấy Diệp Tinh xuất hiện, trên khuôn mặt của mọi người trong tiểu khu lộ ra vẻ kích động.
“Chị, nhìn kìa.” Chu Lãnh Huyên chỉ Diệp Tinh đang đứng trên không trong.
Trên mặt Chu Vũ Huyên lập tức lộ ra vẻ kích động, vội vàng chạy qua đó.
Diệp Tinh thu phi hành khí lại, nhìn thấy người nhà mình, nhanh chóng đáp xuống.
“Ba, mẹ, Tiểu Ngư…” Mặt hắn mang theo một nụ cười nói.
“Diệp Tinh, cuối cùng con cũng về rồi!” Lưu Mai vội vàng đi đến bên cạnh con trai mình, không ngừng xem xét, sợ rằng trên người Diệp Tinh có vết thương nào đó.
“Mẹ, con không sao.” Diệp Tinh cười.