– Diệc Dương, lần này may nhờ có vị thầy thuốc Tiểu Giang kia. Em nghe bọn Chủ nhiệm Vương nói để cứu đệ tử này, hình như thầy thuốc Tiểu Giang còn tự mang loại thuốc gì đó đến, nghe nói phải mất hàng vạn tệ mới đưa đệ tử này vào phòng phẫu thuật, cứu được một mạng… Có điều thầy thuốc Giang làm phẫu thuật xong không nói gì đã đi rồi. Sau đó cũng không thấy cậu ta nói đến chuyện thuốc, anh xem có phải…
Lúc này Lý phu nhân đương nhiên nhớ công lao của Giang Nguyên, vội nhắc nhở nói.
– Oh? Còn có chuyện như vậy sao?
Nghe thấy câu này, Cục trưởng Lý bỗng thấy sửng sốt.
– Đúng vậy, đây cũng là chuyện em tận mắt nhìn thấy. Em bảo lái xe tạm thời đưa thầy thuốc Tiểu Giang về phòng khám lấy thuốc, hơn nữa khi đó đệ tử đó nhìn có vẻ không ổn. Sau khi thầy thuốc Tiểu Giang cho uống bình thuốc đó xong liên lấy lại tinh thần. Về sau bọn Chủ nhiệm Tôn vội nhân cơ hội đưa vào phòng phẫu thuật làm phẫu thuật. Khi ấy thầy thuốc Tiểu Giang vì cho đệ tử kia uống bình thuốc đó còn ầm ï một trận với hai vị chủ nhiệm, chịu không ít trách nhiệm…
Lý phu nhân lại nói.
Nghe đến đây, Cục trưởng Lý hít sâu một hơi, sau đó gật đầu nói:
– Tú Anh, em yên tâm, chuyện này anh sẽ nhớ kĩ, đợi xử lý xong việc anh sẽ đích thân đi cảm ơn cậu ta!
– Ừ, anh nhớ là được, lần này chúng ta nợ món nợ nhân tình này không nhỏ chút nào. Ôi…
Sau khi ngắt điện thoại, Cục trưởng Lý nghĩ nghĩ sau đó lấy điện thoại ra, tìm số của Giang Nguyên gọi đi, có điều đầu bên kia cũng truyền đến tiếng nhắc nhở tự động của hệ thống: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi tạm thời không thể liên lạc được”.
Nghe thấy tiếng nhắc nhở này, Cục trưởng Lý sửng sốt, sau đó cười khổ, tạm thời ngắt điện thoại…
– Thế nào? Đói rồi đúng không…
Gần đến giữa trưa, Giang Nguyên đã thu hoạch được ba cây Lão sơn sâm hơn hai mươi năm. Hắn ngẩng đâu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, đoán thời gian cũng không chênh lệch nhiều, lại quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt ở phía sau mình nói.
– Uh… tôi hơi đói rồi!
Nghe thấy câu này, Tuyên Tử Nguyệt mắt sáng ngời nói:
– Có thể nghỉ ngơi rồi sao?
Giang Nguyên gật đầu, sau đó nhìn trái phải một lúc mới cười nói”
– Chúng ta đi về phía trước xem sao, tôi nhớ là phía trước có một con suối nhỏ…
~ Được.
Nghe thấy có nguồn nước, đương nhiên Tuyên Tử Nguyệt đồng ý rồi. Mặc dù bụng cô nàng hơi đói nhưng có chút nước rửa mặt thì càng tốt. Tuyên Tử Nguyệt lập tức lấy lại tinh thần đi sau người Giang Nguyên bước. nhanh về phía trước.
Giang Nguyên nói có nguồn nước thì đương nhiên là có nguồn nước. Hai người đi thêm hơn chục phút thì thấy có một con suối nhỏ trong tầm mắt.
Tuyên Tử Nguyệt hoan hô một tiếng rồi dẫn đầu chạy về phía trước.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên giơ tay sờ sờ đôi môi có chút đau rát mỉm cười.
Giang Nguyên đi đến bên con suối nhỏ, vươn tay vốc nước rửa mặt, sau đó lại lấy chút nước giải khát rồi lôi bình nước trong gùi thuốc ra ném cho Tuyên Tử Nguyệt, cười nói:
– Cô uống nước sôi này đi!
~ Tại sao?
Tuyên Tử Nguyệt nghỉ hoặc nói.
– Sợ cô lạ nước lạ cái… Tôi quen rồi nhưng cô rất ít uống nước lã.
Giang Nguyên mỉm cười nói:
– Nếu tí nữa đau bụng thì phiền lắm!
Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, Tuyên Tử Nguyệt bật cười nhưng cũng không từ chối mở bình nước ra uống mấy ngụm. Giang Nguyên lấy trứng trong gùi thuốc. ra đưa cho Tuyên Tử Nguyệt cười nói:
– Cô ăn hai quả trứng trước, tôi đi kiếm thứ gì ngon ngon về!
– Được.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt sáng lên. Nói thật cô nàng chẳng thích uống nước sôi ăn trứng luộc, nếu Giang Nguyên đã nói là đồ ngon thì đương nhiên cô nàng thích rồi.
Giang Nguyên vươn tay lấy hai cây súng trúc, sau đó thuận theo con suối, đi về phía trước.
Hắn vừa đi vừa khẽ nhăn mũi hít hít, đi chưa bao xa thì mắt hắn đã sáng lên.
Sau đó Giang Nguyên cẩn thận vạch mấy bụi cỏ ra, đi về phía bên trong rừng.
Quả nhiên đi chưa được bao xa thì hắn đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng “lộp bộp”.
Giang Nguyên vạch thêm mấy bụi cỏ nữa ra liên nhìn thấy một con gà rừng lông sáng rực ở bên kia. Lúc này con gà rừng này đang đắc ý mổ mổ lông, tiếc là Giang Nguyên không không biết thưởng thức sự oai hùng của nó, chỉ coi trọng thịt trên người nó.
“Phập…” sau đó máu tươi phụt ra, con gà rừng hơi chấn động cái đuôi, chịu oan ức ra đi.
Giang Nguyên giơ tay rút súng trúc ra, lại nhìn xung quanh, rất nhanh liền tìm được hai củ mài, sau khi đào lên, hắn liền sải bước quay về con suối nhỏ.