Lúc này, Lâm Tiểu Ngư nghe lời Diệp Tinh nói, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Tình cảnh như vậy đã xuất hiện trong đầu cô rất nhiều lần.
“Em đồng ý.” Lâm Tiểu Ngư ra sức gật đầu.
Diệp Tinh đeo nhẫn lên tay Lâm Tiểu Ngư, đứng dậy nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt Lâm Tiểu Ngư, nói: “Sao lại khóc rồi?”
“Diệp Tinh, đây là em đang vui.” Lâm Tiểu Ngư có chút ngại ngùng nói.
Diệp Tinh cười, phất tay phải, phi hành khí xuất hiện trong không trung.
“Đi thôi, chúng ta về nhà!”
Phi hành khí Khởi động, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
…
Tiểu khu Thư Hương – Tây An, Diệp Kiến An và Lưu Mai đang chuẩn bị làm bữa tối.
“Kiến An, ông nói xem bây giờ trong lòng Diệp Tinh có dự định gì?” Bỗng nhiên Lưu Mai hỏi.
“Cái gì mà dự định gì?” Diệp Kiến An ngây ra, không hiểu hỏi.
Lưu Mai lập tức bất mãn lườm Diệp Kiến An, nói: “Việc kết hôn đó, bây giờ tiểu Tinh cũng không còn nhỏ nữa, ngày tận thế đen tối cũng kết thúc rồi, nên nghĩ tới việc chung thân đại sự rồi.”
“Việc này còn phải xem bản thân tiểu Tinh.” Diệp Kiến An suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Tinh đã có chủ kiến của mình rồi, bây giờ con trai tài giỏi như vậy, bà để nó tự mình giải quyết đi.”
“Con trai tài giỏi, không sai, những việc khác tôi không quản, nhưng chuyện kết hôn tôi nhất định phải thúc giục!” Lưu Mai không hài lòng nói.
Đối với bọn họ mà nói, nối dõi tông đường mới là việc quan trọng nhất.
Theo bà thấy, con trai có tài giỏi đến đâu, việc này cũng nên do bọn họ làm chủ.
“Diệp Tinh về rồi!” Lời của Lưu Mai vừa nói xong, bỗng nhiên Diệp Kiến An nói.
Phía trên nhà, một chiếc phi hành khí đang lơ lửng trên không trung.
Soạt!
Phi hành khí biến mất, sau đó Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư bước ra.
“Tiểu Tinh.” Lưu Mai lập tức tiến lên phía trước, bà vừa định nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lâm Tiểu Ngư, nhất thời ngây ra, sau đó mặt lộ ra vẻ kích động, nói: “Tiểu Tinh, Tiểu Ngư, chiếc nhẫn này…”
“Mẹ.” Diệp Tinh cười nói: “Con và Tiểu Ngư chuẩn bị kết hôn.”
“Kết hôn? Được! Được!” Lưu Mai nháy mắt phản ứng lại, dường như bị sự vui mừng cực lớn này làm cho váng đầu, bà vội vàng nói: “Mẹ lập tức liên hệ với ba mẹ Tiểu Ngư, chúng ta chọn một ngày tốt, phải rồi, ngày nào đẹp nhỉ? Mẹ đi xem một chút…”
Lưu Mai kích động tới nỗi nói năng có chút lộn xộn.
Bà vô cùng hài lòng với người con dâu Lâm Tiểu Ngư này.
Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư hai mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập ý cười.
Tinh đế muốn kết hôn, trong một thời gian ngắn tin tức này đã truyền khắp cả trái đất!
Trong Tây An người đến người đi, đủ loại người có thân phận tới đây, cho dù là trong nước hay nước ngoài, chỉ cần có chút thực lực hoặc danh vọng đều sẽ tới tặng quà.
Bây giờ Diệp Tinh là người đứng đầu trái đất, cho dù không quen biết, chắc chắn cũng muốn khẳng định Diệp Tinh.
“Diệp Tinh, chúc mừng!” nhà hàng tiệc cưới, Hoàng Viêm sải bước đi tới, đưa quà cười nói.
“Hoàng Viêm, tình huống hiện giờ sao rồi?” Diệp Tinh khách sáo hai cau, cười hỏi.
Khoảng thời gian gần đây Hoàng Viêm rất bận, vẫn luôn xử lí chuyện của dị thú.
“Thực lực những nô lệ cậu mua ở hệ ngân hà đều rất mạnh, dị thú ở các vùng không ngừng bị giết chết, tin rằng chẳng bao lâu nữa, sự uy hiếp của những dị thú này đều sẽ giảm xuống.” Hoàng Viêm nói sơ qua một chút.
Diệp Tinh khẽ gật đầu.
Lần này hắn trở về từ hệ ngân hà, mua một lượng lớn nô lệ, Vương Cảnh không cần nói, thậm chí còn có lượng lớn Địa Huyền Cảnh, cũng chính là nô lệ Hoàng Cảnh, thậm chí còn có một vài Thiên Huyền Cảnh, cũng chính là nô lệ trên Hoàng Cảnh.
Mua những người này, đối với số Thiên Lan tệ trên người Diệp Tinh mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi, không tốn bao nhiêu cả.
“Anh Diệp Tinh!” Phía xa, một chàng trai đi tới, anh ta còn nắm tay một cô bé trông khoảng chừng mười tuổi.
“Tôn Việt.” Diệp Tinh nhìn chàng trai, cười nói.
Chàng trai là Tôn Việt, tất nhiên cô bé mà anh ta nắm tay chính là tiểu Đồng Đồng.
“Anh Diệp Tinh, chúc anh và chị Tiểu Ngư kết hôn vui vẻ.” Tiểu Đồng Đồng rất lễ phép nói, trở nên khác trước đây hoàn toàn.
“Cảm ơn Đồng Đồng.” Diệp Tinh cười nói.
Từng người quen biết Diệp Tinh tới chào hỏi, khắp mười mấy tầng của nhà hàng, thậm chí cả bên ngoài cũng bày rất nhiều bàn.
“Diệp tiên sinh.” Một nhà Đổng Minh Viễn bước tới.
Phía sau ông ta, Đổng Nguyệt bước lên trước một bước, ánh mắt nhìn Diệp Tinh có chút phức tạp, có điều trên mặt cô ta vẫn mang theo nụ cười, nói: “Diệp Tinh, chúc mừng cậu.”
Sâu trong đáy mắt cô ta hiện lên một tia buồn bã, chỉ có điều không biểu hiện ra ngoài.
Sau Đổng Nguyệt, mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm cũng tới, mặt mày vui vẻ chúc mừng.
Bọn họ nhìn chàng trai trước mặt, trong lòng lại xen lẫn phức tạp, lần đầu tiên khi nhìn thấy Diệp Tinh bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, bọn họ còn tùy ý đánh giá, thậm chí còn mang theo dáng vẻ chỉ điểm giang sơn.
Nhất là Hạ Lâm, trước đây đã nhiều lần châm biếm.
Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chàng trai này lại như sao chổi mà nổi dậy, đã đạt tới mức độ mà bọn họ có ngước lên nhìn cũng không thể nhìn thấy!