“Linh Việt Bộ Pháp” còn lại là một loại thân pháp loại bí tịch, trong quá trình chiến đấu, việc né tránh công kích của đối thủ rất quan trọng, ngoài ra đánh không lại chạy trốn cũng rất quan trọng.
Thân pháp có thể trong lúc chiến đấu cho chính mình chiếm cứ càng nhiều thế chủ động!
“Những bí tịch này đúng là rất đắt!” Diệp Tinh lắc đầu. “Hắc Nguyên Bát thức” cùng “Linh Việt Bộ pháp” giá cả đều gần bằng chiếc máy phi hành Tinh Diệu Hào này rồi.
Có điều, hai loại bí tịch này đều do cường giả Bất Tử Cảnh sáng tạo ra, trong những người Thiên Huyền Cảnh là bí tịch công kích, thân pháp đỉnh cấp, bình thường chỉ có cường giả Đạo Tắc Cảnh mới có thể nắm giữ, ước chừng chỉ có người trong thể lực lớn mới có cơ hội tu luyện, tiêu tốn chút tiền mua thứ này cũng rất đáng giá.
…
Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Tinh vừa tu luyện, vừa không ngừng luyện tập.
Nháy mắt đã qua ba tháng….
Đống đổ nát của thành phố Thượng Hải đang được thu dọn, mặt trời treo cao cao trên không trung, ánh nắng chiếu lên cơ thể mọi người, khiến trong lòng người cảm nhận được cảm giác ấm áp đã lâu không thấy, trái đất lại từng bước khôi phục sự sống.
Vù!
Bỗng nhiên, không gian truyền tống khu ngoại ô phía Đông thành phố Thượng Hải lóe lên, sau đó một chiếc phi hành khí bay thẳng ra.
“Mặt trời!” trong phi hành khí, Diệp Tinh nhìn mặt đất sáng rực, mặt trời trên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Phi hành khí vụt qua, nhanh chóng biến mất.
…
“Là anh Diệp Tinh! Anh Diệp Tinh trở về rồi!” Trong thành phố Tây An, mấy người Lân Pha, Vương Tam Đại đang ở cùng một chỗ, nhìn phi hành khí trên trời bay nhanh tới, lập tức kích động kêu lên.
Phi hành khí biến mất, sau đó Diệp Tinh bước từng bước đi xuống.
“Haha, anh Diệp, anh giỏi quá! Cuối cùng ngày tận thế đen tối cũng kết thúc trên tay anh!”
“Ông chủ!”
“Anh Diệp Tinh!”
Mọi người nhìn Diệp Tinh, mặt đầy vẻ kích động.
Mặt trời khôi phục, ánh mắt trời ấm áp chiếu lên người, tâm trạng của bọn họ đều rất tốt. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu
=====================================
Diệp Tinh cười chào hỏi.
“Diệp Tinh!” Lâm Tiểu Ngư từ trong phòng chạy ra.
Cô cứ nhìn Diệp Tinh như vậy, mặt mày tươi cười.
“Tiểu Ngư, anh đã từng nói anh sẽ làm được!” Diệp Tinh nhìn cô gái trước mặt, cười nhẹ nói.
…
Bầu trời xanh thẳm, hai bóng người bước đi chầm chậm, gió khẽ thổi, đem theo chút hơi thở ấm áp.
Nơi đây là Tô Châu, nhà cũ của Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư.
Rất nhiều nơi ở Tô Châu đã trở thành đống đổ nát, có điều hiện giờ những đống đổ nát đó đã được thu dọn.
Trong ngày tận thế đen tối, mặc dù nhân loại có chút thực lực nhưng căn bản không thể phát huy ra được, giờ đây ánh nắng lại lần nữa được khôi phục, quyền chủ động bắt đầu nghiêng về phía con người.
“Đã sắp không nhận ra Tô Châu nữa rồi” Lâm Tiểu Ngư nhìn phong cảnh hơi quen thuộc trước mắt, cảm thán nói.
Nơi đây là thôn quê mà trước khi họ sinh sống.
“Cũng đã ba năm chúng ta không trở về rồi.”
Hai người bọn họ đi trên bờ ruộng, ánh mặt trời chiếu rọi, thực vật trên bờ ruộng lộ ra một vài chồi non.
Giờ đây ánh sáng trở lại, vạn vật lại bắt đầu sinh sôi nảy nở một lần nữa.
“Cái cây đó vẫn còn!” Bỗng nhiên, trong mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ bất ngờ, vội vàng chạy tới đó.
Ở nơi đó có một cái cây đang mọc chồi non, cái cây này không bị hư hại nhiều lắm, mà những chỗ khô cằn của cái cây này lại khắc một vài chữ.
“Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, mãi mãi bên nhau.”
“Những chữ này vẫn còn.” Mặt Lâm Tiểu Ngư vui mừng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt những chữ đó.
Khẽ cười nhìn cô gái bên cạnh, trong lòng Diệp Tinh có một cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.
Cảnh tượng kiếp trước như một cơn ác mộng đè nặng trong lòng hắn, kiếp này hắn vẫn luôn lo lắng cảnh tượng ấy lại xảy ra lần nữa.
Nhưng, ngày tận thế đen tối thật sự đã được giải trừ, những nguy cơ tiềm ẩn đó cũng đã biến mất.
“Một trăm năm nữa, những chữ này cũng sẽ vẫn còn.” Diệp Tinh cười khẽ nói.
“Ừm.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu, cười hì hì nói: “Đợi sau khi cái cây này lớn lên, những chữ này mờ đi, chúng ta sẽ khắc lại lần nữa.”
Trên người cô tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nhưng nụ cười trên mặt vẫn giống như lúc đầu.
“Tiểu Ngư.” Nhìn cô gái trước mặt, bỗng nhiên Diệp Tinh nói.
“Hửm?” Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh.
“Chúng ta kết hôn đi.” Hắn nhìn Lâm Tiểu Ngư, nhẹ giọng nói.
Nháy mắt Lâm Tiểu Ngư giật mình, ngây ngốc nhìn Diệp Tinh.
Diệp Tinh lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn, nhìn cô gái trước mặt: “Tiểu Ngư, biết được tin tức về ngày tận thế đen tối, lòng anh chưa từng an ổn một ngày nào, anh từng nói bản thân từng mơ một giấc mơ, kết cục trong giấc mơ đó không tốt lắm. Anh vẫn luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lo lắng em sẽ rời khỏi anh. Anh không ngừng cố gắng, chuẩn bị rất nhiều để đối phó với ngày tận thế đẹn tối. ngày tận thế đen tối giáng xuống, nguy cơ trùng trùng, anh không dám đảm bảo với em điều gì, không dám hứa hẹn điều gì. Bởi vì như vậy là không có trách nhiệm với em.”
“Nhưng giờ đây ngày tận thế đen tối đã biến mất, bây giờ anh mới thật sự có tư cách để hứa hẹn, Diệp Tinh sẽ dùng cả đời này bảo vệ em, yêu thương em.”
Hắn nhìn Lâm Tiểu Ngư, quỳ một gối xuống: “Tiểu Ngư, em có đồng ý gả cho anh không?”