Thấy Bạch Hà lộ tẩy, Xuân Ý cười lạnh: “Hay lắm Bạch Hà, quả nhiên ngươi đã giở trò với châu hoa trên đầu ta! Ta đây phải đi tố cáo ngươi với hoàng thượng!”
Bạch Hà quyết không chịu thừa nhận: “Ngươi tố cáo ta cái gì? Ngươi có chứng cứ gì không? Ta có thể tố cáo ngược lại ngươi hãm hại ta!”
“Ta hãm hại ngươi? Ta hãm hại ngươi cái gì?”
“Ngươi muốn tố cáo ta là hãm hại ta đó! Ta còn phải đi lấy đồ ăn sáng với Ngọc tần nương nương, không rảnh đôi co với ngươi! Nếu ngươi muốn đến trước mặt hoàng thượng tố cáo ta thì cứ việc đi, Bạch Hà ta không ngăn cản. Có bản lĩnh thì đến lúc đó nhớ lấy ra bằng chứng cho hoàng xem! Hừ!”
“Ngươi…” Mặt Xuân Ý đỏ bừng.
Bạch Hà sớm đã bình tĩnh lại, cũng nhận ra rằng hôm nay Xuân Ý tới chỉ để thăm dò mình.
Nếu có chứng cứ xác thực, Xuân Ý cần gì tới tìm mình đối chất?
Khi nãy nàng ta hoảng loạn chột dạ nên mới lỡ lời.
Nhưng may mà ở đây chỉ có hai người.
Cho dù có bị hoàng thượng gọi, nàng ta thà chết cũng không chịu nhận, cứ nói Xuân Ý vu oan cho mình, đến lúc đó Xuân Ý mới là kẻ hết đường chối cãi.
Nghĩ vậy, Bạch Hà liếc xéo Xuân Ý, cười lạnh, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Xuân Ý không tìm được châu hoa, không có chứng cứ, biết không thể dựa vào mỗi miệng của mình mà kéo Bạch Hà đến trước mặt hoàng thượng, chỉ đành cắn răng, không tiếp tục giằng co nữa.
Có điều sau khi bỏ đi, Bạch Hà không đắc ý được lâu.
Nàng ta mới xách hộp đồ ăn ra khỏi Ngự Thiện Phòng, đi được một đoạn thì bị hai thị vệ mang đao chặn lại.
Một thị vệ trong số đó mặt không cảm xúc hỏi: “Ngươi là Bạch Hà, cung nữ của Hợp Hoan Điện đúng không?”
“Đúng vậy, ta là Bạch Hà. Hai thị vệ đại ca tìm Bạch Hà có việc gì sao?”
“Phụng khẩu dụ của hoàng thượng, lập tức đưa ngươi đến Tuyên Thất Điện hỏi chuyện. Mau đi theo bọn ta!”
“Sao cơ? Đại ca, sao hoàng thượng lại gọi một nô tỳ nhỏ bé như ta đến Tuyên Thất Điện chứ? Hai người có lầm không?”
“Bớt nhiều lời, đi mau!”
Hai thị vệ không quan tâm thắc mắc của Bạch Hà, trực tiếp đưa nàng ta đến Tuyên Thất Điện.
Vừa đến Tuyên Thất Điện đã thấy hoàng thượng đang vùi đầu xử lý tấu chương.
Bạch Hà thấp thỏm quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ Bạch Hà khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tiêu Sát không ngẩng đầu, cũng không trả lời mà cứ chuyên tâm xử lý chính sự.
Bạch Hà quỳ một lúc thấy trong điện không có âm thanh nào, sợ sệt khấu đầu lần nữa: “Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nhưng hoàng thượng vẫn không đáp lại.
Nàng ta theo bản năng ngẩng đầu.
Tiểu Mục Tử đứng cạnh Tiêu Sát lập tức trừng mắt cảnh cáo.
Bạch Hà lập tức cúi thấp đầu, im lặng quỳ gối tại chỗ chờ.
Quỳ thêm ba mươi phút, hai đầu gối đã chết lặng nhưng Bạch Hà vẫn không dám nhúc nhích. Nàng ta vừa ngóng trông hoàng thượng sớm lên tiếng cho mình đứng dậy, vừa thầm suy đoán hoàng thượng gọi nàng ta tới đây nhưng không vội hỏi chuyện nàng ta là có ý gì.
Cố tình phạt quỳ sao?
Chẳng lẽ hoàng thượng cũng đã nghi ngờ nàng ta hại Lan phi sinh non?
Càng suy đoán Bạch Hà càng bất an lo sợ.
Bạch Hà quỳ khoảng một canh giờ, Ngọc tần đã biết chuyện nàng ta bị hai ngự tiền thị vệ đưa đến Tuyên Thất Điện, sớm đã như kiến trên chảo nóng, rất muốn đến Tuyên Thất Điện xem sao.
Cung nữ Hạnh Chi phải khuyên can nàng ta mới kiềm chế không đi.
Thẩm quý nhân ở thiên điện mặc kệ Ngọc tần đang nôn nóng đi tới đi lui ở đại sảnh, không đến an ủi, cũng không định giúp nàng ta nghĩ cách.
Bởi vì nàng biết bây giờ làm bộ không biết gì cả, cắt đứt mọi liên quan với Ngọc tần mới là thượng sách.
Để đề phòng Ngọc tần không nhịn được tới tìm mình thương lượng, nhân lúc nàng ta không chú ý, Thẩm quý nhân lặng lẽ cùng Tử Quyên rời khỏi Hợp Hoa Điện, giả vờ đi dạo Ngự Hoa Viên, sau đó tới Phi Hương Diện la cà.
Vào Phi Hương Điện, thấy Phương tần, Tưởng quý nhân và Lữ tài tử đang nói chuyện với nhau, nàng tươi cười chào hỏi: “Muội muội thỉnh an Phương tần tỷ tỷ. Tưởng quý nhân, Lữ tài tử.”
“Thẩm muội muội tới à?”
“Thỉnh an Thẩm tỷ tỷ.”
“Sao hôm nay một mình Thẩm quý nhân có nhã hứng tới Phi Hương Điện của bọn ta vậy? Ngọc tần tỷ tỷ cư ngươi đâu, nàng ta đi đâu không dẫn ngươi theo à?”
Phương tần và Lữ tài tử đều khách sáo với Thẩm quý nhân, chỉ có Tưởng quý nhân nói chuyện khó nghe.
Phương tần thấy nàng ta quá thất lễ, liếc nàng ta một cái.
Có điều Tưởng quý nhân không hề chú ý.
Thẩm quý nhân biết Tưởng quý nhân không thích Ngọc tần nên cũng không thích mình ở Hợp Hoan Điện cùng nàng ta, bị nói như vậy, nàng không để trong lòng, vẫn cười nói: “Ngọc tần tỷ tỷ đang ở Hợp Hoan Điện nghỉ ngơi, muội muội ở trong phòng thấy buồn nên ra Ngự Hoa Viên đi dạo, cứ thế đi dạo tới cửa Phi Hương Điện của tỷ tỷ nên vào xin tỷ tỷ ly trà.”
“Được rồi, Thẩm muội muội đừng để bụng lời Tưởng muội muội nói, con người muội ấy cứ thích trêu ghẹo người ta. Mau qua đây ngồi uống trà đi, cái khác Phi Hương Điện có thể không có, nhưng trà thì luôn có đủ.”
Là chủ vị một điện, Phương tần đương nhiên phải đứng ra tiếp đãi khách, nhiệt tình mời Thẩm quý nhân uống trà.
“Đa tạ tỷ tỷ.”
Sau khi ngồi xuống, Thẩm quý nhân không chủ động nói nhiều, bởi vì nàng biết sống trong hoàng cung nên giữ mồm giữ miệng, một khi không cẩn thận sẽ bị người ta bới lông tìm vết.
Thế nên đa phần nàng chỉ im lặng ba người còn lại nói chuyện, thỉnh thoảng phụ họa vài câu.
Trước khi bọn họ kết thúc câu chuyện, nàng sẽ không đứng dậy ra về.
Bạch Hà bị đưa đến Tuyên Thất Điện chắc chắn sẽ không được thả ra ngày, vì vậy nàng phải cố gắng kéo dài thời gian, về Hợp Hoan Điện càng trễ càng tốt.
Lúc này Ngọc tần ở Hợp Hoan Điện sốt ruột chờ tin của Bạch Hà, cuối cùng không nhịn được nữa mà chạy tới thiên điện, quyết định tìm Thẩm quý nhân thương lượng kế sách, nhưng lại được cung nhân báo Thẩm quý nhân đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.
Ngọc tần lập tức nổi trận lôi đình, mắng: “Thẩm Mạnh Nhàn kia ngày thường rảnh rỗi cứ quanh quẩn trước mặt bổn cung, đến thời điểm quan trọng bổn cung muốn tìm nàng ta lại không thấy đâu! Đúng là làm bổn cung tức chết mà!”