Nghe Tiểu Mục Tử hỏi, Tiêu Sát liếc nhìn gã, quát: “Ngươi càng ngày càng to gan, dám phỏng đoán suy nghĩ của trẫm?”
Tiểu Mục Tử sợ hãi quỳ xuống: “Hoàng thượng thứ tội, sau này nô tài không dám nữa.”
“Đứng lên đi, sau này đừng phỏng đoán thánh ý, cẩn thận ngày nào đó phỏng đoán sai sẽ có tác dụng ngược lại!”
“Tạ hoàng thượng, nô tài nhất định sẽ nghe theo dạy bảo của hoàng thượng, sau này không dám phạm sai lầ nữa.”
Thấy Tiểu Mục Tử nơm nớp lo sợ, Tiêu Sát hạ giọng: “Trước mắt điều tra ra kẻ hại Lan phi sinh non, chuyện của hoàng hậu để trẫm suy nghĩ đã.”
“Vâng.”
“Có điều nếu hoàng hậu đang mang thai, vậy đồ ăn đưa đến lãnh cung bắt đầu từ ngày mai cứ theo… Quy chế của tài tử đi.”
“Vâng.”
Theo quy chế của tài tử, vậy đồ ăn đồ dùng hằng ngày sẽ theo đãi ngộ của chủ tử.
Tuy chỉ là đãi ngộ của chủ tử địa vị thấp nhưng tốt hơn đãi ngộ của cung nhân rất nhiều.
Như vậy vừa không bạc đãi hoàng hậu, vừa không quá ưu đãi với lãnh cung, tránh gây thị phi không cần thiết, khiến hoàng hậu rơi vào cảnh bất lợi.
Xem ra hoàng thượng băn khoăn những điều này nên mới quyết định như vậy.
Có thể thấy hắn vẫn rất quan tâm hoàng hậu.
Nghĩ đến đây, Tiểu Mục Tử không khỏi rùng mình, mới bị chủ tử mắng sau này không được phỏng đoán thánh ý, hắn lại theo bản năng phỏng đoán.
Có điều làm việc trước mặt hoàng thượng sao có thể không cân nhắc chứ?
Thôi, sau này hắn lén phỏng đoán, không nói ra là được.
Thấy Tiểu Mục Tử vẫn cúi đầu chờ lệnh, Tiêu Sát tiếp tục mệnh lệnh: “Còn nữa, bắt đầu từ đêm nay, sắp xếp ám vệ xung quanh lãnh cung, bảo đảm lãnh cung an toàn tuyệt đối cho đến khi hoàng hậu ra ngoài.”
“Vâng.”
“Ngươi lui xuống trước đi, trẫm phê duyệt tấu chương thêm nửa canh giờ nữa rồi về Thanh Lương Điện.”
“Vâng, vậy nô tài cáo lui trước.”
Tiểu Mục Tử lập tức rời khỏi Tuyên Thất Điện đi thông báo với ám vệ.
Trái tim chủ tử dành cho hoàng hậu, sau đêm nay gã càng khẳng định, tâm trạng cũng vui theo.
Là nô tài thân cận nhất của hoàng thượng, gã thật lòng hy vọng hoàng thượng và hoàng hậu có thể hòa giải khúc mắc trước đây, bách niên hảo hợp.
…
Ban ngày hôm nay nhân lúc cung nhân không chú ý, Xuân Ý lại lẻn vào phòng Hồ Đức Hải nhưng vẫn không tìm được châu hoa.
Nàng càng lúc càng lo sợ, cả ngày cứ mất hồn mất ví.
Không biết Hồ Đức Hải mang hoa trên người hay trước khi vào đại lao đã giao cho người khác bảo quản hoặc đem đi kiểm tra?
Nàng lén hỏi thăm thái giám đưa cơm tới đại lao, thái giám kia nói mình không thể vào trong, chỉ phụ trách đưa cơm đến cửa, có điều ở ngoài cửa không hề nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vì bị nghiêm hình bức cung, bên trong hình như rất im ắng.
Càng im ắng càng giống khoảng thời gian trước khi bão táp đến.
Xuân Ý càng không yên lòng.
Nàng cố nhớ lại từng câu từng chữ Hồ Đức Hải nói với mình, nàng tin Hồ Đức Hải sẽ không vô duyên vô cớ nói châu hoa kia có khả năng liên quan đến việc Lan phi để dọa mình, thậm chí còn tịch thu châu hoa.
Hơn nữa hôm đến Nội Vụ Phủ nhận tiền hàng tháng, khi bị Bạch Hà đụng trúng, nàng thật sự có cảm giác tóc mình bị ai đó đụng vào.
Đúng rồi, tìm Bạch Hà!
Nếu không biết phải hỏi thăm ai, Xuân Ý chỉ đành đi tìm Bạch Hà thử vận may, xem hôm đó nàng ta có nhân lúc nàng không chú ý động vào châu hoa của mình không.
Hôm sau trước khi ăn sáng, Xuân Ý cố tình chặn đường Bạch Hà đi từ Hợp Hoan Điện đến Ngự Thiện Phòng.
“Bạch Hà!”
“Xuân Ý tỷ tỷ, tỷ gọi muội hả?”
Bạch Hà thấy Xuân Ý giống như cố tình tới tìm mình, lập tức nở nụ cười ngọt ngào để che giấu sự chột dạ.
“Ta có việc tìm ngươi, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện đi!”
“Xuân Ý tỷ tỷ có chuyện gì vậy? Giữa chúng ta đâu có bí mật gì, đứng đây nói không phải được rồi sao?”
“Chuyện ta nói với ngươi sợ rằng không thể đưa ra ngoài ánh sáng đấy. Nếu ngươi không muốn bị người khác nghe thấy, bất lợi cho mình thì ta nói ở đây.”
“Việc này… Thôi được, nếu Xuân Ý tỷ tỷ đã khăng khăng như thế thì muội nghe tỷ tỷ, tỷ muốn nói chuyện ở đâu thì nói chuyện ở đó. Ha ha, Bạch Hà cũng muốn nghe xem chuyện tỷ tỷ muốn nói với Bạch Hà sao lại không thể đưa ra ngoài ánh sáng.” Bạch Hà hơi do dự, sau đó cười như không cười trả lời.
Vốn dĩ Xuân Ý chỉ muốn thử Bạch Hà, bây giờ thấy đối phương cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, nàng càng thấy nghi ngờ.
Nàng cùng Bạch Hà đến phía sau hòn non bộ gần đó.
Xuân Ý nhìn vào mắt Bạch Hà, hỏi thẳng: “Bạch Hà, ta hỏi ngươi, hôm đến Nội Vụ Phủ nhận tiền tiêu hàng tháng, có phải ngươi cố tình đâm trúng ta không?”
“Tỷ tỷ nói gì vậy? Muội cố tình đâm trúng tỷ tỷ làm gì? Chuyện đó muội còn không nhớ rõ nữa.” Bạch Hà biện hộ thái quá.
“Ngươi đụng vào ai mà không nhớ? Huống hồ việc đó chỉ mới xảy ra. Ta nhớ hôm ấy khi ngươi đụng trúng ta, châu hoa trên đầu ta hình như bị ai đó đụng vào.”
“Châu hoa? Châu hoa gì? Xuân Ý tỷ tỷ, muội không biết tỷ đang nói gì hết! Nếu tỷ muốn nói với Bạch Hà việc này thì xin lỗi, Bạch Hà không có hứng nghe. Muội còn phải vội đến Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn, đi trước!”
“Đợi đã! Ngươi không chột dạ, bỏ chạy nhanh như vậy làm gì?” Thấy Bạch Hà muốn bỏ đi, Xuân Ý chất vấn.
Bạch Hà cũng nổi giận, trở mặt hỏi: “Ngươi nói ai chột dạ? Ai bỏ chạy hả? Xuân Ý, ngươi đừng ỷ vào chủ tử nhà ngươi địa vị cao hơn chủ tử nhà ta mà cảm thấy mình cao hơn Bạch Hà ta. Ngươi và ta đều là cung nữ, hơn nữa Bạch Hà ta còn là cung nữ thân cận của Ngọc tần nương nương. Còn ngươi, ngươi là cái thá gì? Ngươi chẳng qua chỉ là một cung nữ làm việc vặn trong điện của Lan phi, dựa vào đâu mà vênh mặt hất cằm sai khiến ta? Bạch Hà ta nể mặt ngươi nên mới gọi ngươi là tỷ tỷ, ngươi tưởng mình xứng à? Chó ngoan không cẩn đường! Tránh ra!”
Dứt lời, Bạch Hà dùng khuỷu tay đẩy Xuân Ý rồi muốn bỏ đi.
Có câu không làm chuyện trái lương tâm, không sợ ma gõ cửa.
Thấy Bạch Hà trở mặt nhanh, còn kích động như thế, Xuân Ý càng nghi ngờ nàng ta.
Nàng giữ lấy một cánh tay của Bạch Hà, không cho nàng ta đi.
“Hôm nay nếu không nói cho rõ ràng, ngươi đừng hòng đi!”
“Ngươi bị gì vậy? Ta không có gì nói với ngươi hết? Còn lôi kéo ta ta sẽ hét lên đấy!”
“Ngươi hét đi! Nếu ngươi không sợ bị người ta biết việc ngươi giở trò với châu hoa trên đầu ta, hại Lan phi nương nương sinh non thì ngươi cứ hét lên đi, ta không cản!” Xuân Ý uy hiếp.
Bạch Hà thấp hơn Xuân Ý một chút, nghe vậy lập tức theo bản năng ngẩng đầu nhìn búi tóc của Xuân Ý, buột miệng nói: “Ngươi gạt ai hả, hai hôm nay rõ ràng ngươi không đeo châu hoa đó!”
Vừa dứt lời, Bạch Hà lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội giơ tay che miệng.