Thính Thần

Chương 58: Đếm ngược



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

“Em có quen Cố Trọng không?”

Tranh thủ sáng sớm đi làm, Phòng Giai Nhuế sẵn tiện ghé qua nhà Lâm Thương Từ một chuyến, Lâm Thương Từ vẫn chưa tỉnh dậy như thường lệ. Bà không yêu cầu các biên kịch của phòng làm việc phải đi làm đúng giờ, bà tin vào cảm hứng sẽ không phân biệt ngày đêm, hay trong giờ làm hoặc tan ca. Chỉ cần báo cáo tiến độ đúng hạn, bàn giao thành phẩm trước thời hạn và đến đúng giờ để tham gia cuộc họp định kỳ là được.

Tuy nhiên đối với những thực tập sinh, bà sẽ yêu cầu họ đến phòng làm việc mỗi ngày năm tiếng, xem phim điện ảnh và truyền hình, tổ chức chia sẻ. Sau đó lại viết cảm nhận để người hướng dẫn chỉ dạy.

Đầu tiên là để bọn họ có việc để làm, thứ hai là để người hướng dẫn của bọn họ có việc để làm, không đến mức một mình không viết được chữ nào.

Lâm Thương Từ và Đường Nhứ là hai người không cần hướng dẫn người mới trong phòng làm việc, Đường Như là do quá năng động, còn Lâm Thương Từ là do quá quái đản.

Lâm Thương Từ nằm ở trên giường, chăn phủ qua đầu, Phòng Giai Nhuế hỏi lại: “Em và Cố Trọng biết nhau sao?”

Một lúc lâu sau, trong chăn truyền ra tiếng rầu rĩ: “Em không quen.”

“Thế sao khuya khoắt rồi mà cô ấy còn hỏi xin cô WeChat của em? Em chấp nhận chưa?”

“Em không biết, không chấp nhận, cô ấy mà tìm cô nữa thì cứ nói là không biết.”

Phòng Giai Nhuế cau mày, nhóc con Lâm Thương Từ này nói nửa câu đầu là không quen biết, nhưng nửa câu sau sao nghe không đúng lắm vậy?

“À đúng rồi, hôm qua em cho Đường Nhứ leo cây nên con bé nổi giận đó.” Bà hảo tâm nhắc nhớ, hy vọng Lâm Thương Từ làm người đứng đắn sẽ cho Đường Nhứ một câu giải thích hài lòng.

Lâm Thương Từ chẳng buồn hé răng, Phòng Giai Nhuế túm cái chăn kéo vài lần nhưng cô không chịu thả chăn, bà chỉ có thở dài nói: “Nhớ ăn sáng đó, cô có mua cháo thịt nạc cho em, ăn xong rồi ngủ lại cũng được.”

Lâm Thương Từ không có thói quen ăn sáng, bởi vì cô thường thức dậy vào buổi chiều, cho nên ăn hay không ăn với cô đều không quan trọng.

Sau khi Phòng Giai Nhuế rời đi, Lâm Thương Từ mới thò đầu ra khỏi chăn, cô cảm nhận được hai mắt mình hơi sưng nên không nhìn rõ.

Lâm Thương Từ chưa bao giờ nghĩ đời này mình sẽ trải nghiệm việc trực tiếp theo đuổi ngôi sao, cô mua được hành trình chuyến bay của Cố Trọng thông qua bọn đầu cơ, phát hiện lần này cô ấy lại đến thành phố Kiều Lâm quay bộ phim tuyên truyền đó!

Cố Trọng và Diệp Tây Nhã đến sân bay, vẫn có rất nhiều người hâm mộ đến đưa tiễn như cũ, các fans đứng xung quanh rất có trật tự gửi tặng thư cho cô ấy. Cố Trọng nhận từng bức thư một, đột nhiên cô ấy ngẩng đầu nhìn qua đám đông về một chỗ nào đó.

Có một người đang đứng cách rất xa cô ấy, thậm chí Cố Trọng không thể thấy rõ khuôn mặt đối phương, vì cô gái đó mang mũ, đeo kính và cả khẩu trang. Người đó đứng cách một biển người nhìn Cố Trọng, Cố Trọng nghĩ đó là một fans xấu hổ nên đã vẫy vẫy tay với cô gái đó. Dường như đối phương có hơi do dự một chút, sau đó mới chậm chạp giơ tay vẫy lại với cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60: Thật Ra, Tôi Đi Yêu Đương

Cố Trọng không nhìn thấy bàn tay đang siết chặt trong túi của người đó, cũng sẽ không nhận ra đôi môi mím lại dưới lớp khẩu trang, hay ánh mắt khắc chế của người đó.

Lâm Thương Từ biết có thể nhận ra tình yêu dành cho ai đó thông qua đôi mắt, bởi vì cô thường xuyên thấy điều đó trong Cố Trọng, và cô cũng chẳng hề keo kiệt trả lời cô ấy bằng ánh mắt của mình. Chính vì cô sợ Cố Trọng sẽ nhận ra thông điệp “Tôi yêu em” từ trong ánh mắt mình, nên mới phải đeo kính đen để che giấu tình yêu này.

Cô đã vượt qua được ngày thứ năm rồi. không thể thất bại trong gang tấc như vậy được.

Ngày 31 tháng 7, khi Vương Hoa ra khỏi văn phòng, lúc đang chuẩn bị ngồi vào lên núi, ông ta bỗng nhận được điện thoại của vợ mình nói mình về nhà ăn cơm.

Lâm Thương Từ ngồi trên một chiếc ô tô màu đen cách đó không xa, chiếc xe này là do cô thuê, cô nghĩ nếu bên vợ Vương Hoa không thành công, vậy cô chỉ đành tạo ra tai nạn giao thông để giữ lão lại. Chỉ cần có thể cầm cự khoảng độ hai tiếng, vậy cho dù lão cho lên núi thì Cố Trọng cũng có thể lấy cớ là mình đã ngủ rồi.

Vương Hoa nhăn mày cúp máy, Lâm Thương Từ lái xe bám theo, sau khi xác định ông ta không đi tuyến đường lên núi mới không bám theo nữa.

*****

Nửa đêm Cố Trọng đau bụng s1nh lý, hôm qua sau khi xuống nước là tối về đúng lúc đến tháng, bụng đau quặn từng cơn nhưng cô không dám nói cho Diệp Tây Nhã biết. Cô nằm sấp mơ màng ngủ thiếp, khi sáng tỉnh lại cũng không còn đau nữa, nên không nhớ đến việc mua thuốc.

Cốc cốc cốc ——

Ba tiếng gõ cửa rất có quy luật, không biết có phải là Diệp Tây Nhã đến tìm không? Cố Trọng dùng sức c ắn môi dưới cố làm cho nó bớt trắng bệch, sau đó giả vờ như không có chuyện gì rồi mới đi mở cửa. Tuy nhiên, ngoài cửa không một bóng người. Dưới tay nắm cửa có treo một chiếc túi nhỏ có logo của cửa hàng tiện lợi, khi Cố Trọng lấy đồ bên trong ra, đúng là thuốc giảm đau mà cô đang cần.

Tuy là Cố Trọng nghĩ bụng cảm thấy Diệp Tây Nhã sẽ không làm mấy chuyện lén lút như này, đối phương sẽ quang minh chính đại chờ cô ra mở cửa. Thế nhưng chỉ có cô ấy biết rõ kỳ kinh nguyệt của cô, mà ở đây cũng chỉ có mình cô ấy ở với cô. Thế nên Cố Trọng hiển nhiên cho rằng Diệp Tây Nhã đã làm một chuyện mà bình thường cô ấy sẽ không làm……

Đó là âm thầm treo thuốc lên tay nắm cửa phòng cô mà không để cô biết.

Chẳng lẽ cô ấy nhận ra mình không muốn cô ấy đi mua thuốc vào nửa đêm sao?

Thích…… Diệp Tây Nhã này đôi khi cũng làm ấm lòng người quá.

*****

Ngày 8 tháng 8, Lâm Thương Từ đã chặn tay paparazzi trên phố Duyên Thành. Trước khi cậu ta phát hiện ra Cố Trọng, cô đã chặn tầm nhìn của cậu ta lại và nói những lời không thể giải thích được. Tay săn ảnh này rất ngạc nhiên, nghĩ làm sao người phụ nữ này biết được bản thân đã chụp được những nội dung giật gân thế nào. Cậu ta cũng thấp thỏm lo lắng đối phương sẽ hại mình, thế nên đã không nhận ra Cố Trọng ở sau mình không xa vừa mới cứu một cô gái say rượu khỏi tay người khác.

Đây không phải lần đầu tiên Cố Trọng bịa đặt, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô ấy bị bịa đặt trong vòng lặp. Lâm Thương Từ biết ngày đó cô ấy tỏ tình với mình là kết quả của việc chịu đựng những tin đặt điều nói xấu. Nếu không phải vì đọc những bình luận ác ý quá lớn khiến cô ấy không có cách nào kìm nén cảm xúc tiêu cực của mình nữa thì chắc chắn cô ấy sẽ không tỏ tình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 180

Cô ấy vẫn sẽ tiếp tục chịu đựng, có lẽ đến một ngày nào đó trong tương lai khi không thể kiềm chế cảm xúc được nữa, cô ấy mới nói cho mình biết cô ấy thích mình đến mức nào.

Khả năng điều tiết cảm xúc của Cố Trọng rất tốt, nhưng dù có giỏi đến mấy thì khi nhìn thấy những bình luận ác ý cũng khó tránh khỏi buồn bã, mà Lâm Thương Từ lại không hy vọng cô ấy sẽ buồn bã.

Ngày 12 tháng 8, Lâm Thương Từ đến thành phố Tô Luân trước Cố Trọng, cô muốn xác nhận xem tên fans cuồng đột nhập vào phòng Cố Trọng có ở đây hay không. Kết quả là trước khi Cố Trọng lên xe, gã đã lao ra ngoài, may thay Diệp Tây Nhã đã dũng cảm chặn anh ta lại.

Lâm Thương Từ thầm nhấn nút “Thích” cho Diệp Tây Nhã ở trong lòng.

*****

Ngày 13 tháng 8, Cố Trọng kết thúc buổi chụp hình, cùng Diệp Tây Nhã ăn tối rồi về khách sạn. Khi cô định quẹt thẻ vào phòng lại thấy khe cửa có có một tờ giấy, mở ra xem thì thấy trên đó viết: “Bên trong có người.”

Diệp Tây Nhã rất cảnh giác, thứ nhất, không biết bên trong có người thật không, thứ hai là không biết người nhét tờ giấy là ai? Thế là cô ấy dẫn Cố Trọng xuống gặp giám đốc khách sạn. Sau khi kiểm tra camera giám sát, giám đốc khách sạn phát hiện người nhét tờ giấy là một người phụ nữ. Tiếp tục xem lại camera ngày hôm nay, lại phát hiện có một người đàn ông đã lẻn vào phòng Cố Trọng khi nhân viên đang dọn phòng, người nhân viên cũng không để ý nên đã đóng cửa lại.

Sau khi xác nhận quả thực trong phòng có người, giám đốc lập tức gọi cảnh sát. Cảnh sát đến và lục soát phòng Cố Trọng, tóm được gã đàn ông đó từ trong tủ quần áo rồi bắt đi.

Cố Trọng cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, chữ viết trên đó luôn khiến cô có cảm giác quen thuộc, nhưng cô rất chắc chắn rằng mình chưa từng thấy ai xung quanh viết chữ như thế này.

Đang trầm ngâm, lại nghe thấy Diệp Tây Nhã nói với cảnh sát: “Người nhét tờ giấy này rất có thể là đồng lõa.”

Cô Trọng vô thức muốn phản bác, nhưng chưa kịp nói gì đã im lặng, trên lý thuyết quả thực rất có khả năng là đồng lõa, nhưng chẳng hiểu sao cô chỉ muốn bảo vệ cô gái ấy, như thể là bản thân cô biết người đó.

Một ngày sau khi vụ việc xảy ra, Cố Trọng đã lên hot search. Vì người đàn ông đó sau khi bị bắt đã dùng hết sức hét lên “Cố Trọng, anh yêu em”, sau đó cả hành lang khách sạn chật kín người, ai ai cũng giơ điện thoại, nên video lan truyền trên mạng rất nhanh.

Ngày 18 tháng 8, [Phong hoa] kết thúc với tổng lượt xem đạt 5, 473 tỷ.

Sau khi buổi livestream của [Phong hoa] kết thúc, Cố Trọng đã tổ chức một buổi livestream riêng, cô đã hát vài bài hát trong buổi livestream nhưng cũng vì vấn đề bản quyền nên mỗi bài cô chỉ hát có ba cầu.

Thật ra Cố Trọng hát không hay lắm, cùng lắm cũng chỉ được tính là có âm điệu, nhưng các Tay Nải lại thổi phồng giọng ca của cô lên tận mây xanh, làm Cố Trọng có hơi xấu hổ. Có lẽ trong mắt người khác, cô trông xinh đẹp nên ca hát cũng sẽ không khó nghe, thế là có thể tâng bốc rồi.

Vậy nên cô cũng không hát nghiêm túc, bắt đầu hát một số bài hát vui vẻ mang tính vui mừng. Cố Trọng là người có khiếu hài hước nữ tính, nhưng cô chỉ thích để lộ nó một chút khi livestream hoặc là trong các gameshow. Không khoa trương, nhưng sẽ khiến mọi người cảm thấy cô gái này đôi khi rất thú vị.

Tham Khảo Thêm:  Chương 204

Rất nhiều điều nên giấu kín mới được người khác coi trọng hơn, lộ càng nhiều mọi người sẽ nói bạn làm màu, lăng xê, hơn nữa nhìn lâu cũng thấy chán.

Ngày 23 tháng 8, cả ngày nay Cố Trọng luôn thấy bất an.

Từ sáng sớm cô đã thấy thấp thỏm khó hiểu trong lòng, ngay cả lúc chụp ảnh cũng không có trạng thái ổn định, rất nhiều lần không đáp ứng được tiêu chuẩn của nhiếp ảnh gia. Cô còn phải mang trang phục mùa đông rất dày, nên đã bị ngất xỉu tại chỗ vì nắng.

Nhiếp ảnh gia thấy với trạng thái này của Cố Trọng hẳn cũng không thể chụp tiếp được nữa, cô ấy lại nhìn màn hình, thật ra không phải là chụp không tốt mà là vẫn có thể tốt hơn. Tuy nhiên, những khuyết điểm này có thể bù đắp được bằng xử lý hậu kỳ, thế là cô ấy vỗ tay kết thúc công việc.

Cố Trọng rất hiếm khi cau có.

Diệp Tây Nhã đã làm công việc này hơn mười năm, tuy chỉ lớn hơn Cố Trọng vài tuổi nhưng cô ấy lại vào đời sớm hơn Cố Trọng. Khi vừa tốt nghiệp trung học phổ thông là cô ấy đã theo cậu mình vào trong giới này, mặc dù không dẫn dắt được nhiều nghệ sĩ, nhưng cũng rất hiếm khi thấy người tốt tính như Cố Trọng. Là con người ai cũng có vài tật xấu dù ít hoặc nhiều, huống chi người như Cố Trọng còn rất hiếm khi tức giận trong suốt nhiều năm qua. Đôi khi cô còn tự hỏi có phải Cố Trọng thiếu hụt cảm xúc nào đó không.

Cho nên một khi Cố Trọng khó chịu, Diệp Tây Nhã cũng không dám chọc cô.

Nếu một người thường xuyên nổi nóng cáu giận, bạn sẽ thấy rất bình thường, nhưng khi một người vốn hiền lành ôn hòa nổi giận, bạn sẽ biết ngay là có vấn đề lớn.

Vậy nên dù bình thường Diệp Tây Nhã vẫn trêu ghẹo một Cố Trọng “hiền như đất”, bây giờ cũng rất thận trọng hỏi: “Tâm trạng em không tốt à?”

Cố Trọng không muốn trả lời cô ấy nhưng vẫn rất lịch sự đáp lại, cô ậm ừ đáp: “Dạ.”

Giọng điệu rầu rĩ.

Cô cáu giận vì tâm trạng khó hiểu của mình vào ngày hôm nay, bởi vì nó làm ảnh hưởng đến công việc của cô, làm cô cảm thấy bản thân không chuyên nghiệp.

Đáng giận hơn nữa là cảm xúc này vẫn còn đó, và định quấy rầy cô cả ngày.

Chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, tay Cố Trọng ôm má, từng ngón tay gõ nhẹ lên huyện Thái Dương.

Diệp Tây Nhã liếc nhìn, không nói chuyện nữa.

*****

Lâm Thương Từ thực sự cảm nhận rõ ký ức cơ thể là gì, hệt như cô lúc này. Bây giờ cô đang nằm trên giường vì bị dị ứng, cơ thể cô nhớ rõ hơi ấm từ lòng bàn tay Cố Trọng khi xoa nhẹ vào những nơi cô bị dị ứng.

Cô hơi cáu kỉnh, giận dỗi vì Cố Trọng chỉ dùng hai tháng đã chiếm cứ toàn bộ thế giới của mình, rồi lại biến thế giới của cô từ thảo nguyên xanh ngát thành hoang mạc khô cằn chỉ trong một tháng. Từ hạt cát trên sa mạc này vẫn còn nhớ sự rung động khi nảy mầm, cũng nhớ nhung niềm vui sướng khi được dòng nước tưới mát.

Và giờ đây những hạt cái đó đang âm thầm cổ vũ cho cô, xoa dịu cô, mách bảo cô đi tìm nguồn nước đó.

Nhưng khi liếc nhìn dòng thời gian trên điện thoại, vẫn còn 3 ngày nữa.

– —-

Cố Trọng: Cáu ghê, không biết làm gì mà cáu

Lâm Thương Từ: Đếm ngược từng ngày không khác gì bóc lịch cả, bóc lịch tình yêu


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.