Tuyệt Thế Cường Long

Chương 228



Sau khi nghe hết những lời này của Tôn Hưng Chương, Tề Đẳng Nhàn lại lắc lắc đầu.  

             “Chủ tịch Tôn, gặp phải chuyện như vậy thì ông phải tìm hiểu cho kĩ tại sao anh ta lại bị đánh chứ!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.  

             “Tôi không cần tìm hiểu mấy thứ cậu nói, tôi chỉ có hai điều kiện này, cậu chọn một cái đi!” Tôn Hưng Chương lạnh lùng nói.  

             Tôn Học Văn nở nụ cười giả tạo và nói: “Nếu như Tề tổng chịu xuống nước xin lỗi tôi và ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh hầu hạ tôi đến khi tôi xuất viện thì tôi sẽ ngay lập tức đồng ý với khoản vay hai trăm triệu kia!”  

             Sau khi nghe xong, Tề Đẳng Nhàn lại phì cười một cái và nói: “Bảo tôi hầu hạ anh? Tôi sợ anh chịu không nổi, nói không chừng một ngày nào đó lại chết toi luôn mất.”  

             Tôn Hưng Chương sầm mặt lại và lạnh lùng nói: “Xem ra Tề đại sư đã đưa ra lựa chọn rồi nhỉ? Cho dù cậu tìm thủ trưởng Hoàng đến nói giúp thì tôi cũng nhất định sẽ không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước, cậu dám đánh người thì là lỗi của cậu rồi!”  

             Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lấy điện thoại của mình ra, sau đó bình tĩnh nhìn Tôn Hưng Chương.  

             “Tôi cũng cho chủ tịch Tôn hai sự lựa chọn.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             “Hừ!” Cả hai người Tôn Hưng Chương và Tôn Học Văn đều không khỏi cười khẩy.  

             Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Thứ nhất, Tôn Học Văn cần phải xin lỗi thư kí của tôi, bồi thường tổn thất tinh thần cho cô ấy, sau đó ngoan ngoãn phê duyệt khoản vay, hơn nữa còn phải tăng thêm hai trăm triệu!”  

             “Thứ hai, các người có thể không làm theo những gì tôi nói, sau đó tôi sẽ gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng của chủ tịch tỉnh, bảo bọn họ đến xem xem các người đối xử với doanh nghiệp trọng điểm như thế nào.”  

             “Các người cân nhắc xem nên chọn cái nào đi.”  

             Sau khi Tề Đẳng Nhàn nói ra câu này, hiện trường bỗng chốc yên lặng, sau đó thì trực tiếp vang lên những tràng cười chế giễu.  

             “Ha ha ha, còn gọi điện thoại cho văn phòng chủ tịch tỉnh cơ à? Nói đùa cái gì đấy, cậu bị ngu à?”  

             “Chủ tịch tỉnh là người nhà của cậu hay sao mà cậu muốn gọi là gọi? Muốn dọa người thì cũng không nên dọa kiểu này đâu ha!”  

             “Đáng sợ quá đi thôi, sao cậu không nói là mình sẽ gọi điện thoại đến văn phòng của nguyên thủ quốc gia luôn đi?”  

Tham Khảo Thêm:  Quyển 15 - Chương 3: Kiếm Quân, có biết thích là như thế nào không

             Sau khi im lặng trong chốc lát, mọi người đều phát ra những tiếng cười chế nhạo, ai nấy đều liên tục lắc đầu và nhìn Tề Đẳng Nhàn như nhìn một tên ngốc.  

             Tôn Hưng Chương cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ đang lòe thiên hạ mà thôi, mối quan hệ cao nhất của Tề Đẳng Nhàn cùng lắm chỉ đến Hoàng Văn Lãng mà thôi!  

             Mặc dù cấp bậc của Tôn Hưng Chương không cao như Hoàng Văn Lãng nhưng Tề Đẳng Nhàn đã ra tay đánh người nặng như thế rồi, cho dù ông ta không nghe Hoàng Văn Lãng hòa giải thì Hoàng Văn Lãng cũng tuyệt đối không thể chỉ trích gì ông ta.  

             Hay là Tề Đẳng Nhàn cũng biết chuyện này nên bây giờ mới lấy chủ tịch tỉnh ra để hù dọa ông ta?  

             “Xem ra cậu quả thực là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!” Tôn Hưng Chương cười khẩy và nói.  

             “Chú ơi, chú huy động quan hệ ngay đi, bảo tất cả các ngân hàng cho Tianlai Capital vào danh sách đen!” Tôn Học Văn nói với giọng âm u, anh ta nóng lòng muốn báo thù lắm rồi.  

             Đợi đến khi Tianlai Capital phá sản rồi thì Tề Đẳng Nhàn còn có tư cách gì để phát điên trước mặt anh ta nữa? Mình chỉ cần đạp một cái thôi là đã đủ dẫm chết hắn rồi!  

             Tôn Hưng Chương bình tĩnh nói: “Làm phiền các vị giám đốc ngân hàng quay về giúp tôi gửi lời nhắn đến những người bạn đang làm việc trong ngân hàng rằng từ nay đừng ai cho Tianlai Capital vay tiền nữa nhé! Cứ bảo tôi nói thế là được!”  

             “Chủ tịch Tôn, ngài yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ lo liệu thỏa đáng!”  

             “Tên ngốc này vô cùng kiêu căng, tôi cũng không vừa mắt cậu ta, yên tâm đi, ngân hàng của chúng tôi nhất định sẽ không cho cậu ta vay dù chỉ một xu.”  

             “Chủ tịch Tôn cứ việc yên tâm, chúng tôi đều sẽ huy động các mối quan hệ của mình, chắc chắn sẽ khiến cho công ty của cậu ta sớm ngày phá sản!”  

             “Hừ, sau này người của Tianlai Capital có đến ngân hàng chúng tôi mở thẻ thì ông đây cũng sẽ không đồng ý!”  

             Các giám đốc ngân hàng ai nấy đều ra sức nịnh nọt Tôn Hưng Chương, dù sao thì Tôn Hưng Chương cũng là chủ tịch của ngân hàng Trung Hải, vả lại các mối quan hệ của ông ta không hề yếu kém.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 140: 140: Mua Sắm

             Ông ta nói có thể khiến cho tất cả các ngân hàng trên toàn quốc đều không cho Tề Đẳng Nhàn vay tiền, ông ta thực sự có thể làm được điều đó, cùng lắm thì chỉ tốn thêm chút lễ vật mà thôi.   

             Tề Đẳng Nhàn lại không động đậy gì cả, hắn gật đầu với hai người Tôn Hưng Chương và Tôn Học Văn rồi nói: “Xem ra các người đã đưa ta lựa chọn rồi, thế thì tôi nên gọi điện thoại đi rồi.”  

             “Gọi đi, gọi mau lên, để tôi xem chủ tịch tỉnh sẽ giải quyết chuyện này như thế nào! Ha ha ha…”  

             “Gọi điện thoại mau lên, đừng có ở đó mà ra vẻ nữa!”  

             “Đừng để lát nữa gọi điện thoại rồi lại nói với chúng tôi là chủ tịch tỉnh đang bận nên không có thời gian nghe điện thoại nhé?”  

             “Ha ha ha, cũng có thể lắm! Cái tên này đúng là một tên đần!”  

             Các giám đốc ngân hàng lần lượt reo hò và muốn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bị bẽ mặt.  

             Tề Đẳng Nhàn trực tiếp gọi vào số điện thoại của Dương Lệnh Quang, sau một lát, đầu bên kia đã nghe máy.  

             “Anh Tề, chào anh.” Dương Lệnh Quang mỉm cười và nói.  

             Tề Đẳng Nhàn là người được Phó Phong Vân xem trọng, đương nhiên Dương Lệnh Quang cũng phải đối đãi thận trọng.  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Chủ tịch Dương, tôi muốn hỏi ông một chút, thung lũng giết người chẳng lẽ không phải là khu vực phát triển trọng điểm của tỉnh Đông Hải trong tương lai à?”  

             Dương Lệnh Quang ngẩn người một lúc rồi nói: “Đương nhiên rồi, không phải anh Tề đã thành lập công ty ở đó và còn nằm trong tay mấy trăm mẫu đất hay sao?”  

             Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nhưng mà ngân hàng của thành phố Trung Hải lại không đồng ý cho tôi vay tiền! Vả lại bọn họ còn nói muốn ngăn cản việc các ngân hàng ở trong tỉnh và trong toàn quốc cho chúng tôi vay tiền nữa!”  

             “Cái gì?!”  

             Sau khi nghe thấy lời này, Dương Lệnh Quang không khỏi tức giận.  

             Sắc lệnh khai thác thung lũng giết người là do chính ông ta kí và ban hành, Tianlai Capital lại nắm giữ nhiều đất đai ở thung lũng giết người như thế, không cho công ty như Tianlai Capital vay tiền thì chẳng khắc nào là đánh thẳng vào mặt của Dương Lệnh Quang ông ta đây!  

Tham Khảo Thêm:  Chương 74: Việc ngốc

             “Anh Tề, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Tại sao ngân hàng ở Trung Hải lại không đồng ý cho các anh vay tiền?” Dương Lệnh Quang kiên nhẫn hỏi.  

             “Ồ… là thế này…” Tề Đẳng Nhàn kể lại cho ông ta nghe một lượt chuyện Tôn Học Văn bỏ thuốc Dương Quan Quan rồi bị mình đánh cho một trận.  

             Sau khi nghe xong, Dương Lệnh Quang càng tức giận hơn, ông ta nói: “Còn có người cặn bã đến thế cơ à?!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Chủ tịch Dương cảm thấy chuyện này nên xử lí như thế nào? Tôi có cần gọi điện thoại cho Phó lão để xin ý kiến hay không?”  

             Dương Lệnh Quang vội vàng nói: “Anh Tề, chút chuyện nhỏ này không cần kinh động đến Phó lão đâu! Tôi sẽ ngay lập tức xử lí cho anh, cho tôi mười phút, nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa!”  

             Thấy Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại một cách nghiêm túc, mọi người không khỏi bật cười chế nhạo.  

      “Giả vờ cái gì chứ? Vốn dĩ là chưa gọi đi có đúng không?”  

             “Có bản lĩnh thì bật loa ngoài lên cho chúng tôi nghe với nào!”  

             “Đúng đấy, không phải gọi điện thoại cho chủ tịch tỉnh hay sao, mở loa ngoài cho chúng tôi nghe với đi?”  

             Tề Đẳng Nhàn bỏ điện thoại ra khỏi tai và bật loa ngoài, kết quả vừa đúng lúc phía Dương Lệnh Quang bên kia lại cúp điện thoại.  

             “Tút tút tút…”  

             Từ chỗ loa phóng thanh phát ra tiếng điện thoại bị cúp máy.  

             “Ha ha ha ha… Buồn cười chết đi được, cái tên não tàn này, quả nhiên chỉ là đang dọa người mà thôi!”  

             “Điện thoại vốn dĩ chẳng ai bắt máy, chắc không phải cậu đang muốn nói với chúng tôi rằng chủ tịch Dương vừa mới cúp điện thoại nhỉ?”  

             “Loại người này chẳng khác gì một tên hề cả, chỉ có mỗi chiêu lòe thiên hạ là giỏi thôi, nếu mà xin việc ở một rạp xiếc thì chắc là kiếm được không ít tiền đâu.”  

             Tôn Học Văn cũng hùa theo các giám đốc ngân hàng và chế nhạo hắn, ngay cả Tôn Hưng Chương cũng nở nụ cười khinh thường.  

             Tôn Hưng Chương bình tĩnh nói: “Được rồi, Tề đại sư đừng có ở đây giả vờ giả vịt nữa!”  

             “Nếu như cậu muốn vay tiền thì hãy ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói đi, nếu không thì cậu đừng hòng lấy được dù chỉ một xu.”  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.