“Mày có còn muốn vay tiền nữa không?”
“Mày thử động vào tao xem, tao bảo đảm, trong cả cái thành phố Trung Hải này nói riêng và cả tỉnh Đông Hải nói chung!”
“Mày chắc chắn sẽ không vay được dù chỉ một xu!”
“Thậm chí cho dù mày có chạy khắp cả đất nước này thì cũng sẽ không tìm thấy một ngân hàng nào đồng ý cho mày vay tiền cả!”
Tôn Học Văn thấy Tề Đẳng Nhàn có vẻ muốn làm thật thì ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng và tức giận gầm lên.
Vẻ mặt của các giám đốc ngân hàng ở xung quanh cũng đều trở nên nghiêm trọng, bọn họ nhao nhao lên tiếng.
“Cậu là ông chủ của Tianlai Capital có đúng không? Tôi nói cho cậu biết, nếu như hôm nay cậu dám động đến một cọng lông của giám đốc Tôn thì cậu sẽ chết chắc!”
“Chúng tôi sẽ sử dụng các mối quan hệ của mình để gửi lời nhắn đến các giám đốc ngân hàng trên toàn quốc, yêu cầu họ từ chối cho Tianlai Capital vay tiền.”
“Không sai, cậu dám động đến giám đốc Tôn, không còn khoản vay nữa, công ty của cậu sẽ chỉ còn một con đường chết mà thôi!”
Cho dù có phải hợp sức lại thì bọn họ cũng phải chèn ép Tề Đẳng Nhàn, Tôn Học Văn là giám đốc ngân hàng mà bọn họ đều muốn nịnh bợ, Tề Đẳng Nhàn muốn xử lí là xử lí, thế thì sau này bọn họ làm sao ngẩng cao đầu được?
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Các người làm thế nào tôi cũng không quan tâm!”
“Nhưng hôm qua anh ta bắt nạt cấp dưới của tôi nên bị tôi xử lí.”
“Hôm nay tôi đến thăm anh ta và giúp anh ta đổ một bô nước tiểu, chuyện này cũng coi như đã giải quyết xong rồi.”
“Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, anh ta không chịu hòa giải với tôi mà, còn muốn bắt nạt tôi, bắt tôi quỳ xuống.”
“Con người tôi ấy mà, không thích chịu thiệt…”
Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn đã túm lấy cổ áo của Tôn Học Văn, nhấc anh ta lên và giơ tay tát anh ta một bạt tai.
Nếu Tôn Học Văn biết rằng Tề Đẳng Nhàn bằng lòng đổ nước tiểu cho mình để nhân cơ hội làm loạn thì dù có bị đánh chết anh ta cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Ai mà biết được tính khí của Tề Đẳng Nhàn lại gàn dở đến mức đấy cơ chứ, bảo phát điên là phát điên luôn?
“Tên cặn bã này, dám bỏ thuốc phụ nữ có đúng không?”
“Chát!”
“Báo thù tôi, thu lại khoản vay có đúng không?”
“Chát!”
“Lại còn kết hợp với nhiều giám đốc ngân hàng như vậy để từ chối khoản vay của công ty chúng tôi có đúng không?”
“Chát!”
“Uy hiếp tôi rằng tất cả các ngân hàng trên toàn quốc đều sẽ không cho tôi vay tiền có đúng không?”
“Chát!”
“Lại còn bắt tôi quỳ xuống có đúng không?”
“Chát!”
Tề Đẳng Nhàn liên tiếp tát vào mặt Tôn Học Văn những sáu cái, trực tiếp đánh cho cả khuôn mặt của Tôn Học Văn bê bết toàn máu, sống mũi vừa mới nối xong lại bị gãy thêm lần nữa.
Các giám đốc ngân hàng ở xung quanh thấy thế thì đều không rét mà run, ai nấy đều sởn gai ốc và cảm thấy vô cùng gay cấn.
“Tao nhất định sẽ không tha cho mày…” Tôn Học Văn phun ra một ngụm máu, lên tiếng một cách khó khăn, hai mắt sắp không thể mở ra được nữa rồi.
“Không tha cho tôi có đúng không?” Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên giáng cho anh ta một cái bạt nai nữa.
“Tao…” Tôn Học Văn nghiến răng.
“Tao có đúng không?” Tề Đẳng Nhàn lại tát cho anh ta thêm một cái nữa.
Tôn Học Văn không nói gì nữa, Tề Đẳng Nhàn nhếch mày, lại tát thêm một cái nữa, cười mỉm và nói: “Không chịu nói có đúng không?”
Tôn Học Văn sắp gục ngã rồi!
Nói cũng bị đánh mà không nói cũng bị đánh!
Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt và nói với Tôn Học Văn: “Thật ra tao đến đây chỉ để đánh mày một trận mà thôi. Lúc đầu tao nói chuyện tử tế với mày, đổ bô tiểu cho mày, chỉ là để trêu chọc mày chút mà thôi.”
“Nếu như mày biết điều một chút và đồng ý với khoản vay kia, giả vờ như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, nói không chừng tao còn có thể vui vẻ mà tha cho mày.”
“Nhưng con người mày sao lại không biết điều thế nhỉ?”
Các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều cảm thấy trên đỉnh đầu mình đang bốc khí lạnh ngùn ngụt, ai nấy đều nổi da gà sau lưng, cái tên này thật là hung ác quá đi!
Các giám đốc ngân hàng cũng đã hiểu ra tại sao hôm qua sau khi bị đánh thì Tôn Học Văn lại không báo cảnh sát rồi, thì ra là anh ta dám bỏ thuốc cấp dưới của Tề Đẳng Nhàn và làm chuyện bỉ ổi.
Có điều bọn họ cũng chẳng lạ gì với loại chuyện này nữa rồi, đừng nói đến bỏ thuốc, người đến vay tiền chẳng khác gì con cháu của bọn họ vậy, bắt những người đó c ởi quần áo rồi chạy đi trong tình trạng khỏa thân cũng chẳng có gì lạ nữa rồi.
“Chủ tịch Tôn đến rồi!”
Ở bên ngoài, không biết là ai đã hô lên một tiếng.
Sau khi nghe xong câu này, tinh thần của Tôn Học Văn ngay lập tức phấn chấn trở lại, anh ta nghiến răng nghiến lợi và nói: “Chú tao đến rồi. Ông ấy là chủ tịch điều hành của ngân hàng Trung Hải, mày chết chắc rồi!”
Các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều gật đầu lia lịa, Tôn Hưng Chương là chủ tịch ngân hàng, các mối quan hệ rộng đến kinh người.
Ông ta chỉ cần nói một câu thôi là việc Tề Đẳng Nhàn khó có thể vay tiền ở các ngân hàng trên toàn quốc sẽ hoàn toàn không phải lời nói dối.
Tôn Hưng Chương từ bên ngoài đi vào, vừa mới bước vào đã nhìn thấy Tôn Học Văn mặt mũi toàn máu, ông ta kinh ngạc nói: “Cháu làm sao đấy?”
“Chú ơi, hôm qua tên du côn này đánh cháu bị thương rồi còn chưa đủ, hôm nay nó còn đuổi thẳng đến bệnh viện để đánh cháu thêm một trận nữa!”
“Cháu đã cảnh cáo nó đừng có làm bừa rồi mà nó có chịu nghe đâu…”
“Nó nhất định ép cháu phải cho nó vay khoản tiền đó, nếu không thì nó sẽ đánh chết cháu!”
Tôn Học Văn ấm ức đến nỗi trực tiếp khóc òa lên và kể lể với Tôn Hưng Chương.
Sau khi nghe xong những lời này, Tôn Hưng Chương cũng nổi trận lôi đình và hung ác nói: “Kẻ nào lại dám to gan như thế!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Chủ tịch Tôn, là tôi.”
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tôn Hưng Chương không khỏi ngẩn người, sau đó ông ta nhíu chặt mày lại và lạnh lùng nói: “Tề đại sư? Cháu trai tôi đã đắc tội ngài như thế nào mà ngài lại đánh nó thảm như thế này vậy?”
“Có trò hay xem rồi, chủ tịch tức giận thật rồi.”
“Không ngờ rằng cậu ta lại quen biết chủ tịch cơ đấy, cơ mà như thế này cũng có ích gì đâu, đánh cháu trai người ta thành bộ dạng như thế này thì quan hệ có tốt hơn nữa cũng vô dụng cả thôi!”
“Người làm doanh nghiệp mà đắc tội với ngân hàng thì khác nào kẻ não tàn đâu! Chúng ta xem xem chủ tịch xử lí cậu ta thế nào đi!”
Các giám đốc ngân hàng đến thăm Tôn Học Văn đều cười khẩy và chuẩn bị tinh thần để xem kịch hay.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đến để bàn chuyện với anh ta mà, anh ta bảo tôi đổ bô tiểu cho anh đi rồi bàn tiếp, thế nên tôi giúp anh ta đổ đi rồi.”
“Kết quả thì sao, anh ta nói một đằng làm một nẻo, lại còn chuẩn bị bắt nạt tôi.”
“Cái tính khí hung bạo này của tôi đương nhiên là không thể nhịn nổi rồi, vậy tên tôi cứ thế mà ra tay thôi!”
“Ông xem tôi thiệt thòi biết bao, tôi đã không chê bẩn mà đi đổ bô tiểu cho anh ta, lại còn ra tay nhẹ như thế, thật sự là thiệt thòi chết đi được…”
Mọi người nhất thời cạn lời, nghi ngờ trong đầu người này rốt cuộc có hai chữ “logic” hay không.
Hôm qua Tôn Học Văn bị anh ta đánh cho người không ra người ma không ra ma, hôm nay anh ta đến xin người ta cho vay tiền, đổ giúp một cái bô tiểu thôi mà đã rất thiệt thòi rồi à?
Lại còn ra tay rất nhẹ? Bây giờ mặt của Tôn Học Văn đã bê bết toàn máu rồi mà vẫn còn nhẹ cơ à?
“Chủ tịch Tôn, ông phân xử đi, tôi không nên xử lí anh ta à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Vẻ mặt của Tôn Hưng Chương bị câu nói này làm cho đen xì như đít nồi vậy, ông ta tức đến mức cả người run lên bần bật và gầm lên giận dữ: “Tề Đẳng Nhàn, cậu uy phong quá ha, cậu to gan quá ha!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ông ta có hơi ồn ào, hắn lấy ngón tay chọc vào lỗ tai một cách mất kiên nhẫn và nói: “Chủ tịch Tôn có gì muốn dạy bảo tôi à?”
Vẻ mặt Tôn Hưng Chương lạnh như băng, ông ta nói: “Tôi cho cậu hai sự lựa chọn!”
“Một, cậu chịu toàn bộ chi phí chữa trị cho cháu tôi, sau đó đăng bài xin lỗi cháu tôi lên báo, ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh hầu hạ cháu tôi cho đến khi nó xuất viện!”
“Hai, cậu có thể chọn không làm, nhưng đừng trách tôi không nể mặt thị trưởng Hoàng mà dùng mối quan hệ của mình để liên kết với các ngân hàng khác và tiến hành phong sát công ty của các cậu!”