Chờ đến khi Ô Hạm Tầm gần như đã cáo trạng chuyện 200 năm đầu kia xong, cánh cửa bị đẩy ra, một bóng người nhỏ bé bước vào, Ô Hạm Tầm cho rằng mình bị hoa mắt, sao lại là Chử Hâm nhỏ tuổi hàng ngàn năm trước?
Sau đó lại có một người khác ôm mèo đi vào, đó không phải là “mẹ kế” mà cô ấy ghét thứ hai sao?! Còn có… Thời không hàng ngàn năm giao nhau khiến Ô Hạm Tầm có cảm giác thời gian hỗn loạn, trong lúc nhất thời quên cả khóc.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
“Đại Vu Chúc…” Chỉ trong vòng một giây, Chử Hâm đã tiến vào trạng thái, tủi thân lò mò chui vào lòng Đại Vu Chúc.
Lúc này, khoảng thời gian Đại Vu Chúc mang Ô Hạm Tầm đi chưa được nửa ngày nhưng trên người nàng lại có một loại cảm giác yếu dần, có lẽ… Đây chính là cái chết đặc biệt nàng ấy sắp nghênh đón mà Chử Hâm đã nói.
Phó Du Thường ôm thật chặt Mộc Meo trong lòng, nhờ vậy mới quên đi nỗi sợ hãi còn sót lại khi nhớ lại vụ tai nạn ngày hôm đó.
“Meo ô…” Lần này ngay cả Mộc Chiêu cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Học tỷ, chị có thấy… Dường như trên người Đại Vu Chúc này có chút khí màu xám không? Mộc Chiêu dùng chân mèo vỗ vỗ cánh tay Phó Du Thường.
Phó Du Thường sờ sờ đầu mèo, vẻ mặt buồn bã, dùng ngón tay viết hai chữ lên chân mèo con… “Tử khí”.
Nàng ấy sắp chết nhưng dù vậy nàng ấy vẫn cố gắng hết sức để không truyền nỗi sợ hãi về cái chết sắp xảy ra cho hai đứa nhỏ của mình.
Mộc Chiêu mở to đôi mắt mèo, Đại Vu Chúc… Là sắp chết sao?
Những ký ức hỗn loạn của Ô Hạm Tầm dần dần được sắp xếp lại, cô ấy bước vào một ngôi làng cổ được cho là thế giới trong gương được tái hiện từ ký ức, sau đó tìm lối vào cùng với Mộc Chiêu các nàng, xé tên giả mạo thành từng mảnh, sau đó rơi vào bẫy của Chử Hâm, cuối cùng…
Huyết áp của Ô Hạm Tầm đột nhiên bùng nổ, sợi dây gọi là lý trí sắp đến bên bờ đứt gãy.
CMN, cô ấy lại rơi vào thế giới trong gương của con nhỏ Chử Hâm chết tiệt kia! Lần này thậm chí còn phong ấn trí nhớ của mình! Cầm mình, cầm mình trêu đùa như thú cưng!
Ô Hạm Tầm cảm thấy mình đang rất cần thuốc an thần và máy thở oxy, cô ấy sắp không khống chế được muốn xé con nhỏ Chử Hâm đó thành tám mảnh!
Thân thể nhỏ bé của Ô Hạm Tầm run rẩy đến mức gần như sắp biến thành một cái sàng, Đại Vu Chúc vô cùng lo lắng, vừa rồi đứa nhỏ này vẫn luôn không ngừng nói nhảm, bây giờ thân thể lại không ngừng run rẩy, phải chăng thuật pháp mình vừa thi triển có vấn đề? Hay là, vừa rồi bị đánh vào đầu có vẻ hơi nặng?
Trên đầu Ô Hạm Tầm có một cục sưng đỏ, đó là kết quả của sự “vô tình” mạnh tay vừa rồi của Phó Du Thường.
Đại Vu Chúc lo lắng dùng bàn tay hơi lạnh chạm vào trán cô ấy, dùng linh lực ôn hòa kiểm tra đầu cô ấy, ngoại trừ bị va chạm có chút sưng lên thì không phát hiện ra vấn đề gì, ngay cả vết thương cũng gần như đã bình phục, chẳng lẽ là thuật pháp của mình thật sự xảy ra vấn đề, gây ra tổn thương không thể khắc phục cho linh hồn đứa nhỏ này?!
Không nên a… Hẳn là rất thành công! Đại Vu Chúc kiểm tra linh hồn của Ô Hạm Tầm một lần nữa, không phát hiện gì dị thường, chẳng lẽ là vết thương tiềm ẩn mà ngay cả mình cũng không phát hiện được?
Chết rồi… Nhỡ đâu đứa nhỏ này ngu thì phải làm sao bây giờ?
“Đại Vu Chúc, sao tỷ tỷ không nói lời nào?” Chử Hâm kéo tay áo Đại Vu Chúc.
Tỷ tỷ? Đây quả thực là một xưng hô vừa quen thuộc vừa xa lạ, Ô Hạm Tầm ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Chử Hâm phiên bản tuổi nhỏ, thành thật mà nói, lúc này nàng ấy vẫn là đáng yêu nhất…
Đợi đã, Chử Hâm thật sự sẽ đưa bản thân khi còn nhỏ đến trước mặt cô ấy sao? Không sợ sau khi mình bắt được sẽ trút giận? Hay là… Trong thân thể đứa bé này thật ra chính là bản thân nàng ấy?
Ô Hạm Tầm nhìn Phó Du Thường, sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của đối phương, cô ấy tức đến mức lộ tai ra!
Chử Hâm, sao ngươi dám công khai xuất hiện trước mặt ta! Còn lừa ta nữa!!!
Ngươi chờ đi, ngươi xong rồi, xem hôm nay ta có dạy cho ngươi một bài học hay không! Khuôn mặt của Ô Hạm Tầm hiện lên vẻ dữ tợn.
Nhưng cô ấy nhanh chóng hiểu ra tại sao Chử Hâm lại “dám” xuất hiện trước mặt cô ấy mà không chút kiêng dè, cô ấy thậm chí còn chưa kịp vươn móng vuốt ra, Chử Hâm đã tố cáo cô ấy trước.
“Tỷ tỷ… Linh khí của tỷ tỷ thật đáng sợ, có phải sắp mất khống chế hay không?” Chử Hâm sợ hãi nói.
Đại Vu Chúc nhìn nhìn, vươn tay vỗ vào đầu Ô Hạm Tầm, ngay lập tức đánh tan linh khí mà Ô Hạm Tầm đã tụ tập.
Trái tim Đại Vu Chúc lạnh một nửa, nàng ấy còn trông vậy vào đứa nhỏ này sẽ bảo vệ tiểu A Hâm và tiểu Hủ sau khi nàng ấy chết, nếu biến ngu…
“Tỷ tỷ con… Có lẽ, có lẽ đã trở nên kém thông minh hơn một chút.” Đại Vu Chúc không biết nên nói thế nào cho khéo léo. “Chính là, chính là tỷ tỷ biến thành kẻ ngốc sao?!” Chử Hâm kinh ngạc kêu lên một tiếng, dùng giọng nói vô tội nói ra những lời đâm vào lòng đau nhất.
Nhìn kìa, cái gì vừa bay lên bầu trời? ĐM, đó chính là lý trí của bà đây!!! Ô Hạm Tầm suýt chút nữa đã nhảy lên bóp cổ Chử Hâm, may mà Phó Du Thường kịp thời chạy tới ấn đầu cô ấy một cái.
Cơn đau không thể giải thích được trên đầu khiến Ô Hạm Tầm rùng mình, lý trí bay trên không trung cũng bị Phó Du Thường lôi trở về.
Cô ấy nhìn Đại Vu Chúc, rồi nhìn một nửa của bản thân đang chứa linh hồn của Mộc Chiêu trong lòng Phó Du Thường, lập tức ỉu xìu, thứ chó má họ Chử kia chắc chắn là đang muốn lừa mình, phá hủy hình tượng tốt đẹp của mình! Cho dù Phó Du Thường còn có chút lương tâm, đã kịp thời ngăn cản chính mình… Cô ấy tuyệt đối không thể để Chử Hâm thành công!
“Đầu cô ấy không sao chứ?” Phó Du Thường cố ý hỏi.
“Không sao đâu, đầu con bé không có gì đáng ngại, nhưng mà… A Tầm, con biết đây là mấy không?” Đại Vu Chúc giơ ba ngón tay ra, hiển nhiên coi Ô Hạm Tầm là một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ.
“Ba…” Nói xong, Ô Hạm Tầm cảm thấy có gì đó không đúng.
Đại Vu Chúc thở phào nhẹ nhõm, xem ra sinh hoạt thường ngày hẳn là không có vấn đề gì.
“Đại Vu Chúc… Con không có ngốc!” Ô Hạm Tầm cố gắng giải thích.
“Đại Vu Chúc, từ nay về sau con sẽ chăm sóc tỷ tỷ thật tốt, sẽ không ghét bỏ chị ấy.” Chử Hâm lại đổ thêm dầu vào lửa.
“Tiểu A Hâm ngoan quá.” Đại Vu Chúc sờ đầu Chử Hâm, nếu A Tầm thật sự bị ngốc, vậy chỉ có thể dựa vào em gái giúp đỡ, nhưng sau khi mình chết làm sao đi gặp mẹ ruột của A Tầm đây! Giao con bình thường cho mình nuôi, sau đó bị nuôi đến ngốc… Đúng rồi, có lẽ nàng ấy sẽ không có cơ hội nhìn thấy những người chết đó, trời phạt đến, nàng ấy là người chịu đầu tiên.
A Phức, thật xin lỗi, trong lòng Đại Vu Chúc suýt chút nữa đã khóc lên.
“Con thật sự không ngốc…” Lời giải thích của Ô Hạm Tầm hiển nhiên có chút bất lực, rơi vào đường cùng, cô ấy dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Phó Du Thường.
Cô đừng chỉ lo xem trò vui! Mau đến giúp đỡ! Không phải bây giờ chúng ta cùng một bọn sao?
Sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Ô Hạm Tầm, Phó Du Thường ho nhẹ hai tiếng, nói với Đại Vu Chúc: “Đứa nhỏ này trông rất sáng sủa, đối đáp bình thường, hẳn là không ngốc, có lẽ bị biến cố vừa rồi dọa?”
Dọa đến hồ ngôn loạn ngữ… Tuy rằng không phải là lời hay gì nhưng vẫn tốt hơn là ngốc, Ô Hạm Tầm điên cuồng gật đầu.
“Chỉ là bị dọa sao?” Đại Vu Chúc ôm Chử Hâm, sờ sờ đầu Ô Hạm Tầm, lo lắng hỏi: “A Tầm có cảm thấy không thoải mái không? Ví dụ như… Trong đầu có âm thanh gì kỳ lạ không?”
“À, dạ… Chỉ là có chút sợ hãi, cảm thấy… Cảm thấy…” Ô Hạm Tầm không nghĩ ra được lý do chính đáng, lắp ba lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng ngay sau đó, cô ấy bị Đại Vu Chúc ôm chặt vào lòng.
“Xin lỗi… Không thể bảo vệ tốt các con…” Mặc dù nàng ấy vẫn luôn cố gắng không để hai đứa nhỏ bị liên lụy vào chuyện của mình, cố gắng tìm đường lui cho hai đứa nhỏ, nhưng vẫn luôn không đủ, chung quy vẫn là mình quá vô năng.
Ô Hạm Tầm cảm nhận được nước mắt rơi trên vai mình, lo lắng không thôi, đến mức tâm tình muốn bóp chết Chử Hâm cũng phai đi không ít.
Thứ chó má kia thật đúng là giỏi tính kế! Biết rằng cho dù có là thế giới trong gương thì mình cũng sẽ không bao giờ để Đại Vu Chúc tức giận hay buồn bã nên mới không sợ phải không! Chọn đoạn lịch sử nào không chọn, lại đi chọn đoạn lịch sử này, tên này chắc chắn là cố ý!
Nhưng có Đại Vu Chúc ở đây… Quên đi, cô ấy có thể chịu nhục một thời gian! Điều quan trọng hơn vẫn là an ủi Đại Vu Chúc.
Dù tiến vào thế giới trong gương của Chử Hâm bao nhiêu lần, cô ấy cũng không thể chống lại sự chân thực ở đây, từ rất lâu trước đây cô ấy đã đoán được sớm muộn gì Chử Hâm cũng sẽ dùng ảnh tái hiện của Đại Vu Chúc để đối phó với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn đến.
Cho dù biết người trước mặt là giả, cô ấy cũng không muốn cũng không nỡ đánh vỡ “tấm gương”, cô ấy không thể thoát khỏi trói buộc ở đây, cũng không thể thoát ra ngoài. Thủ đoạn của Chử Hâm lần nào cũng chọc vào điểm yếu của cô ấy.
Nói đi cũng phải nói lại, sao đầu cô ấy lại đau thế này? Ừm… Nhớ ra rồi, là Phó Du Thường đã ấn đầu cô ấy xuống đất “rầm rầm” hai cái…
Chắc chắn là có một chút trả thù trong đó! Trả thù việc trước kia cô ấy biến thành mèo con cướp đi sự yêu chiều của vợ cô!
“Khụ khụ…” Đại Vu Chúc bỗng nhiên ho khan, thân thể khẽ run lên, khiến Ô Hạm Tầm hoảng sợ.
Chử Hâm yên lặng nắm lấy tay Đại Vu Chúc, nàng ấy biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rõ hơn Ô Hạm Tầm.
“Phó cô nương, khi các cô rời đi có đi qua Lương quốc không?” Đại Vu Chúc bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khẩn cầu.
Tuy nơi này chỉ là thế giới trong gương nhưng không cần Chử Hâm nhắc nhở, cô gật đầu nói: “Nhà tôi ở Lương quốc.”
Trong mắt Đại Vu Chúc chợt lóe lên một tia hy vọng, nàng ấy cố gắng kiềm chế sự vội vàng của mình, nói: “Vậy sau khi tôi tìm được vợ của cô, có thể phiền cô mang hai đứa nhỏ và tiểu Hủ đi cùng được không? Mang bọn họ đến trong Lương quốc là được.”
“Meo ô…” Mặc dù Mộc Chiêu không biết tại sao học tỷ lại nói các nàng đến từ Lương quốc gì đó, nhưng nhìn Đại Vu Chúc vốn đã bị tử khí vờn quanh cùng với có lẽ là lời khẳng định cuối cùng của nàng, Mộc Chiêu cảm thấy mình thậm chí không thể nói được chữ “Không”.
“Được.” Phó Du Thường gật đầu đồng ý.
Đại Vu Chúc thở phào nhẹ nhõm, có lẽ vì nàng ấy đã giải quyết được chấp niệm cuối cùng trong lòng, tử khí trên người nàng ấy đột nhiên trở nên nồng đậm hơn.
“Sáng mai, sáng mai tôi sẽ đến gặp Sở vương, dù thế nào cũng sẽ cứu vợ cô về…” Sau đó đưa mọi người đi ngay.
“Đại Vu Chúc… Ngài không cần chúng con nữa sao?” Chử Hâm nắm lấy tay Đại Vu Chúc, nhẹ giọng hỏi.
“Làm sao có thể? Chỉ là Sở quốc sắp loạn, ta đưa các con tới đó trước, đợi đến khi mọi chuyện ở đây được xử lý xong sẽ đi tìm các con.”
“A Tầm, trên đường đi phải bảo vệ em gái mình, không được để em bị bắt nạt, biết không?”
Chóp mũi Ô Hạm Tầm chua xót, bởi vì lời hứa này, cô ấy chưa từng xuống tay giết Chử Hâm, thường xuyên bị ức hiếp, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn buồn bã gật đầu.
“Phó cô nương, nhờ cô.” Đại Vu Chúc hơi cúi đầu, không nỡ và cầu khẩn đều gói gọn trong câu này.
“Yên tâm, tôi sẽ đưa bọn họ đến Lương quốc an toàn, đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Phó Du Thường liếc nhìn hai “đứa nhỏ” trong lòng Đại Vu Chúc rồi nói: “Hai đứa ra ngoài chơi trước đi.”
Hả? Cô đang dạy tôi cách làm việc? Tính cách nổi loạn của Ô Hạm Tầm được khơi dậy.
Nhưng Đại Vu Chúc vỗ vỗ lưng hai người, bảo bọn họ ra ngoài chơi trước, Ô Hạm Tầm không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi chơi với Chử Hâm.
Cô ấy vừa bước ra ngoài, Đại Vu Chúc đã nôn ra vài ngụm máu, xuôi theo mặt nạ, gần như tạo thành một vũng máu nhỏ trên mặt đất, Phó Du Thường vội vàng đỡ nàng ấy dậy.
“Chử Hâm đứa bé kia không bình thường, có thể Sở vương sẽ phái quân đuổi theo. Tôi biết thực lực Phó cô nương không tầm thường, phiền cô bảo vệ bọn nhỏ bằng mọi cách.”
Mộc Chiêu nhảy lên giường của Đại Vu Chúc, lo lắng “meo” một tiếng với Đại Vu Chúc.
Đại Vu Chúc giơ tay lên, dùng bàn tay không dính máu nhẹ nhàng xoa lông mèo, nói với Mộc Chiêu đang nghi hoặc: “Cũng phiền ngươi, sau này bảo vệ hai đứa nhỏ kia.”
Hai người bị đuổi ra ngoài, một đứng một ngồi xổm ở cửa, người ngồi xổm vươn móng vuốt ra, người đứng không thèm nhìn nói: “Chị đã hứa với Đại Vu Chúc sẽ bảo vệ tôi.”
Động tác của người ngồi xổm khựng lại, cuối cùng Ô Hạm Tầm thầm mắng một tiếng, thu móng vuốt lại còn không quên nói một câu uy hiếp: “Chờ đến khi ra ngoài, ta sẽ đánh chết ngươi!”
Hai người một mực đợi đến khi Đại Vu Chúc trong phòng không thể nhịn được nữa mà hôn mê mới di chuyển đến một nơi yên tĩnh để tiếp tục khẩu chiến, tuy Ô Hạm Tầm không thể thắng nhưng cô ấy càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.
Trăng lên giữa trời, cuộc chiến giữa hai “đứa trẻ” không cần ngủ vẫn tiếp tục diễn ra.
Cho đến khi có tiếng bước chân của ai đó đến gần.
Phó Du Thường không ôm mèo đi tới, Mộc Chiêu hẳn là đã ngủ rồi.
“Tôi vừa đi ngang qua phòng cô ấy, nghe thấy cô ấy ho dữ dội, không biết cô ấy có ho ra máu không…” Phó Du Thường chưa kịp nói xong, Ô Hạm Tầm đã hóa thành một tia chớp đen rồi biến mất tại chỗ, chỉ để lại một câu loáng thoáng.
“Tôi đi xem!”
“Được rồi, dụ kẻ ngốc đi, là có lời gì muốn nói riêng với tôi sao?” Chử Hâm thu lại sự thoải mái vừa rồi, nói chuyện với con cáo này không vui vẻ thoải mái chút nào.
“Tôi có một số vấn đề muốn hỏi cô.” Phó Du Thường ngồi xuống ghế đá bên cạnh nàng ấy, như muốn nói chuyện rất lâu.
Chử Hâm cau mày liếc “nhìn” cô một cái, suy nghĩ vài giây, gật đầu nói: “Cô hỏi đi, nhưng có trả lời hay không thì tôi không bảo đảm.”