Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 74: C74: Rõ ràng



Mộc Chiêu biết mình vẫn luôn gặp ác mộng, nàng không thể nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra trong mơ, dường như cảnh trong mơ đã ảnh hưởng đến nàng, lại dường như không ảnh hưởng gì, chỉ là sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nàng có thể nhận được rất nhiều kiến ​​thức uyên bác, nhưng lần này ác mộng lại trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí nàng còn có thể nhớ được một chút.

Luôn có cảm giác như nàng đang tìm kiếm một người khác trong giấc mơ, một người… Chắc là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Tại sao nàng lại mơ cái này? Trong mơ… Đuổi theo một người phụ nữ xa lạ khác không bỏ, còn sợ đến phát khóc, không ổn lắm đâu? Sau đó lại bị ác mộng làm cho tỉnh lại, vừa mở mắt còn nhìn thấy học tỷ… Vợ của mình, không hiểu sao Mộc Chiêu lại cảm thấy mình chính là một tên cặn bã!

Loại giấc mơ này không phải thứ có thể tùy tiện mơ!

Bởi vậy Mộc Chiêu cảm thấy chột dạ, gào lên đánh đòn phủ đầu, quả nhiên học tỷ đau lòng muốn chết, không tiếp tục truy hỏi mình đã mơ thấy gì nữa.

Lần sau, lần sau nàng nhất định sẽ không mơ về người phụ nữ khác nữa! Nhất định sẽ không! Mộc Chiêu âm thầm áy náy bảo đảm trong lòng.

Vốn dĩ nằm mơ thấy một người phụ nữ xa lạ cũng không có gì, chỉ là trực giác nói cho Mộc Chiêu biết thân phận của người phụ nữ kia rất kỳ quái, hơn nữa khi tỉnh lại, trái tim của mình còn có một loại cảm giác đau đớn siết lại, cảm giác áy náy cộng thêm chột dạ, sau một khoảng thời gian rất dài, nàng trở nên vừa ngoan ngoãn vừa dính người.

Có lẽ là học từ Hòn Than khi mắc lỗi, loại cảm giác quen thuộc này làm sao Phó Du Thường có thể không nhận ra chứ, Mộc Chiêu càng ngoan ngoãn, cô càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô vừa nhìn thấy vẻ mặt đối phương là biết có vấn đề, nhưng có lẽ không nghiêm trọng nên cô cũng không hỏi, dù sao cô cũng rất hưởng thụ bộ dáng dính người của vợ mình.

Nhưng chuyện này cô chỉ đoán được một nửa, đối với Mộc Chiêu mà nói, quả thật không có gì to tát, nhưng nếu chuyện này bị cô biết…

Có thể trước mặt Mộc Chiêu cô sẽ không làm gì nhưng nếu vừa xoay người là có thể lật cả cái bàn!

Sau một giấc ngủ ngon, Mộc Chiêu cảm thấy sảng khoái ra khỏi giường, đầu không đau, mắt cũng không sưng, như là một hơi có thể lên tới tầng sáu! Cơm còn ăn thêm một bát, Phó Du Thường sợ nàng ăn nhiều sẽ đau bụng, ăn tối xong cô lập tức kéo nàng ra ngoài chậm rãi tản bộ để tiêu hóa một chút.

Ở nơi nhỏ bé nhỏ như lòng bàn tay này, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì nó sẽ lan truyền rất nhanh, hơn nữa ở đây chỉ có một trường cấp hai, từ khi ba Chu dạy đến nay, ước chừng một phần ba học sinh ở đây là học sinh của ông, mẹ Chu cũng là người rất nổi tiếng, không nói toàn bộ, ít nhất hơn nửa cái huyện này đều biết gia đình bọn họ.

Hầu hết mọi người ở đây đều ăn tối sớm, sau khi ăn xong, quảng trường gần đó là nơi thích hợp để các cô chú nhảy múa, nhưng hôm nay khi nhạc bắt đầu nổi lên, không có nhiều người nhảy múa, tất cả đều đang thảo luận về chuyện ly kỳ của Chu gia.

Có vài người biết chuyện trễ, vỗ đùi nói như Gia Cát Lượng: “Tôi nói rồi mà, vợ chồng thầy Chu không thể nào nuôi ra một đứa con gái ngang ngược như vậy được, quả nhiên là ôm sai rồi!”

“Đáng tiếc thật, tôi nghe nói con gái ruột làm giáo viên ở thành phố H gần đó, lại còn tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng! Thật là một đứa trẻ ngoan, giống như nhà thầy Chu vậy! Bây giờ mới biết thân thế của mình, vội vàng chạy đến đây, tiếc là không thể nhìn mặt cha mẹ mình lần cuối!”

“Con gái nuôi Chu gia đó, thật là… A u uầy, nói không dễ nghe thì giống như một tai họa vậy, vừa mới tai họa chết cha mẹ nuôi đã tìm được cha mẹ ruột, cũng không biết sau khi con gái Chu gia biết thân thế của mình có bị cha mẹ nuôi ghét bỏ hay không, Chu Tuyên Nghi đã hại chết cha mẹ cô ấy, buông tha con nhà người ta đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, nha đầu kia là một kẻ chuyên gây rắc rối, người nhà họ Bành nói cô gái Chu gia trông giống mẹ, tính cách giống ba, chắc chắn tốt hơn nha đầu xảo quyệt Chu Tuyên Nghi kia.”

Từ xa, Mộc Chiêu có thể nghe thấy các dì trên quảng trường đang bàn về chuyện này, lợi dụng lúc các dì đang nhiều chuyện không phát hiện nàng, nàng vội vàng kéo Phó Du Thường đi một đường nhỏ khác rồi biến mất.

Mặc dù các dì đó không có ý gì xấu nhưng nếu thực sự bị bao vây thì một người trùm giao tiếp như nàng cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

“Sáng mai chúng ta khởi hành đi, nếu không, đợi chúng ta quen hơn một chút, ngày nào mấy dì này cũng sẽ tới tìm em nói chuyện!” Mộc Chiêu đã đoán trước được hướng phát triển của tương lai, sáng sớm hôm sau liền lôi kéo Phó Du Thường rời đi, nếu nàng tiếp tục ở lại, nói không chừng có thể trở thành “người nổi tiếng” được chú ý nhiều nhất ở cái huyện nhỏ này.

Chủ yếu là không phải chuyện tốt, có đủ thứ còn máu chó hơn cả phim truyền hình, đại khái có thể bao cho người dân nơi này có chủ đề để nói chuyện suốt một năm, phải tranh thủ đi thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Sau khi nghỉ qua đêm tại nhà cha mẹ ruột, ngày hôm sau các nàng trở về nhà, vừa nghe thấy tiếng động, Hòn Than đã ngồi xổm trước cửa nhà, sau khi hai người chủ bước vào liền kêu meo meo, như đang kháng nghị gì đó.

“Hòn Than? Mấy ngày không gặp…” Bàn tay đang định sờ sờ mèo con của Mộc Chiêu dừng giữa không trung vì Hòn Than tránh né, chỉ thấy mèo con chạy “vèo” về ổ mèo của mình, móng vuốt vỗ nhẹ vào lối vào.

Nơi đó có một cục lông đen như mực chặn lối vào ổ mèo, khó trách Hòn Than trông tức giận như vậy, đừng nói là ngủ ở ngoài cả đêm đó nha?

“Meo meo meo meo!” Hòn Than tát mạnh vào con mèo trong ổ.

Nhưng thứ nằm bên trong vẫn ngủ say, không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn bên ngoài.

“… Đây là, Ô Hạm Tầm?” Phó Du Thường ngồi xổm xuống, chọc vào vật nhỏ đầy lông.

“Cục bột đen” cựa quậy rồi tiếp tục ngủ, lần này còn phát ra tiếng ngáy, khiến Hòn Than tức giận đến mức đổi cả tiếng kêu, nó chạy đến chỗ Phó Du Thường, cắn tay áo cô kéo về phía ổ mèo, nếu không thì sao lại nói nó là quỷ nhỏ thông minh, biết lúc này tìm Mộc Chiêu cũng vô dụng, cần phải tìm một người tàn nhẫn… Khụ, là tìm Phó Du Thường, người tương đối nghiêm khắc hơn.

“Tỉnh tỉnh, Ô tiểu thư?” Đã chuẩn bị phòng ngủ cho khách cho cô ấy, sao lại tranh ổ mèo với Hòn Than? Phó Du Thường không hiểu sở thích của Ô Hạm Tầm, có lẽ… Ổ mèo đặc biệt có hấp dẫn với Mèo yêu? Hay là đặt một cái ổ mèo mới trong phòng ngủ dành cho khách cho cô ấy?

Yêu quái màu đen ngủ như heo cuối cùng cũng tỉnh dậy dưới sự kiên trì của Phó Du Thường, cô ấy buồn ngủ nhíu cả mắt, chui chui vào ổ mèo.

Lúc này Hòn Than đã có thể tiến vào, nó lao “vèo” vào đánh nửa người của mình, mãi đến khi Phó Du Thường và Mộc Chiêu một trái một phải tách hai con mèo ra thì cuộc tranh chấp mới dừng lại.

“Meo ô meo ô ~” Ô Hạm Tầm cuối cùng cũng tỉnh dậy, sau khi nhìn thấy Mộc Chiêu quay lại, cô ấy vui vẻ kêu hai tiếng, biến thành hình người trong tiếng kêu bất mãn của Hòn Than.

“A Tầm, phòng ngủ cho khách của cô ở bên kia mà, tại sao… Lại ngủ trong ổ mèo?” Dù thế nào đi nữa cũng không thể để khách ngủ trong ổ mèo, cho dù khách có là Mèo yêu đi nữa thì cũng không được!

“Chỉ là… Hắc hắc, tối qua buồn ngủ, nhất thời không để ý mình đi nhầm chỗ!” Ô Hạm Tầm cũng chú ý tới hình như mình đã vô tình chiếm ổ của Hòn Than, ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó ấn đầu Hòn Than, nói: “Đừng có keo kiệt như vậy mà, không phải ta ngủ hay ngươi ngủ thì đều giống nhau sao?”

“Meo meo meo meo!” Hòn Than hùng hổ, rốt cuộc là nói gì thì chỉ có Ô Hạm Tầm nghe hiểu được.

“Hai người trở về sớm vậy, tôi tới đây chính là muốn nói cho các cô một chuyện, bức tranh kia Quỷ Vương… Đã tìm được rồi, các cô có ý tưởng ​​gì không?”

Dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Mộc Chiêu, ý tưởng? Ý tưởng gì, dù cái đầu nhỏ của nàng hiểu nhưng thứ này là một củ khoai lang nóng phỏng tay, cảm thấy như ai cầm nó cũng sẽ xui xẻo, với lại cũng không đến lượt các nàng dính líu đến chuyện này, phải không?

Chỉ có Phó Du Thường đang nhìn Ô Hạm Tầm là hiểu ý của cô ấy, dù sao bức tranh này là đồ của Chiêu Chiêu, lấy lại được rồi thì vật quy nguyên chủ.

Nhưng hiện tại… Quả thật là vì để kéo các thế lực vào cuộc, cô đã lợi dụng sức ảnh hưởng của bức tranh này, nếu bây giờ lấy bức tranh này về, khó tránh khỏi trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

“Bây giờ bức tranh đang ở đâu?” Phó Du Thường hỏi.

“Sắp được chuyển giao vào tay chính phủ, muốn lấy thì phải bàn giao trước.” Đây là tình báo mà Ô Hạm Tầm hỏi thăm được.

“Chính phủ… Không bằng cứ để ở đó đi.” Cô nhớ Chiêu Chiêu từng nói, dưới tình huống không cho phép, người khác sẽ không thể sử dụng tranh nàng vẽ, chỉ là một tờ giấy vụn, không bằng để người khác giữ trước. “Thời buổi rối loạn, không bằng để bọn họ thu hút một ít sự chú ý trước, không cần phải tự đặt mình lên lửa nướng.”

Ô Hạm Tầm nhìn Phó Du Thường, rồi nhìn Mộc Chiêu đang nghi hoặc khó hiểu, dường như nàng vừa hiểu vừa không hiểu ý của cô ấy, tính toán một chút, họ Phó nói có lý, vậy mình tán thành là được, không thì hỏi ra sẽ dễ dàng bại lộ trí thông minh của mình.

“Nhưng mà… Đáng tiếc quá.” Bảo vật Đại Vu Chúc để lại không nhiều, uy lực cũng cực kỳ mạnh, hiện tại cô ấy mới biết trong đó có một cái bị Quỷ Vương cướp đi, làm cho cô ấy tức giận không nhê.

“Chỉ cần người còn ở đây thì không có gì phải đáng tiếc cả.”

Ô Hạm Tầm hiểu lời Phó Du Thường nói, nghĩ tới bản thân đã trải qua mấy ngàn năm cô độc… “Cô nói đúng!”

Hãy thử nghĩ đến bộ dáng Quỷ Vương tức đến thở hổn hển sau khi biết người bị các nàng cướp về, hắc, cũng không quá tức giận nữa!

“Được rồi, vậy tôi sẽ nói con cương thi kia không cần phải để ý nữa.” Bây giờ Liễu Thất Ngọc đã hoàn toàn không quan tâm đến thứ gì nữa, mọi việc đều do “thư ký” xử lý.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Đừng cắn, đừng cắn! Bộ quần áo này đắt lắm đó!” Khi Ô Hạm Tầm hoàn hồn lại, cô ấy thấy Hòn Than sắp cắn nát quần mình, vội vàng kéo nó ra!

“Hòn Than, Hòn Than! Ngoan nào! Đừng cắn!” Mộc Chiêu nhanh chóng ôm Hòn Than lại, chú mèo con mà vừa rồi Ô Hạm Tầm có cố gắng thế nào cũng không làm cho nó nhả ra được, ngay khi Mộc Chiêu vừa bế lên đã nới lỏng răng ra.

“Một cái lỗ…” Ô Hạm Tầm đau khổ nhìn ống quần của mình, dùng giọng nói đặc biệt mang theo chút trả thù nói với chú mèo con đang đắc ý mà chỉ có cô ấy và Hòn Than mới có thể nghe thấy: “Buổi tối ta và cô ấy sẽ đi ăn tiệc hải sản siêu to, ngươi là mèo, ngươi không thể đi!

“Ô!”

“Hung hăng cũng vô ích, thú cưng không được phép vào nhà hàng của con người!”

“Sao Hòn Than lại xù lông?” Mộc Chiêu nhanh chóng vuốt lông nhóc com.

“Đừng trêu chọc nó.” Phó Du Thường thở dài, mấy ngàn tuổi, sao còn ấu trĩ hơn cả Chiêu Chiêu?

“…” Được rồi, thật là, không phải chỉ ngủ trong ổ của nó thôi sao? Hung dữ như vậy.

“Được rồi, được rồi, cho con ăn cá khô nhỏ, được không? Đừng tức giận ~” Mộc Chiêu ôm Hòn Than đi tìm cá khô nhỏ trong nhà.

“Lần này Chiêu Chiêu đến thành phố A tảo mộ cha mẹ ruột, thử liên lạc với Địa Phủ, tìm được hai người bọn họ sắp đi đầu thai.”

“Đây là chuyện tốt.” Ô Hạm Tầm nhìn về phía Phó Du Thường đang nói chuyện, xảy ra chuyện gì sao?

“Nhưng khi Chiêu Chiêu thu ý thức lại, em ấy bị Quỷ Vương tấn công.” Phó Du Thường hơi rũ mắt, “Là tấn công từ Địa Phủ, tôi rất tò mò làm sao hắn làm được.”

“… Cái gì?” Ô Hạm Tầm mở to mắt, tai Hòn Than cũng giật giật, trong miệng ngậm một con cá khô nhỏ, cọ cọ tay Mộc Chiêu.

“Đệt!” Cô ấy thầm mắng một tiếng, “Không thể nào. Tên Sở Diệm kia nằm trong danh sách đen của Địa Phủ. Thập Điện Diêm La sẽ không để cho hắn nghênh ngang trong Địa Phủ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngay cả Địa Phủ cũng không đáng tin cậy?”

“Tôi đi hỏi thăm tình huống, các cô chờ tin tức của tôi!” Ô Hạm Tầm đang định đi Địa Phủ tìm Tần Quảng Vương để “càm ràm”, an ninh trong Địa Phủ bị gì thế này? Để cho Quỷ Vương ra vào thoải mái như đi dạo trong vườn sau nhà mình?

Ô Hạm Tầm nói là làm, lập tức mở một cửa quỷ tạm thời rồi chui vào, Phó Du Thường chưa kịp nói với cô ấy gì cả, cửa quỷ đã đóng lại.

“Ơ? A Tầm đâu?”

Mộc Chiêu đang định nói chuyện với Ô Hạm Tầm hỏi xem khi nào cô ấy rảnh để thực hiện lời hứa mời cô ấy ăn hải sản, kết quả vừa quay đầu đã biến mất không thấy đâu?

“Đi Địa Phủ gặp Diêm Vương.”

“… Hả?” Đầu Mộc Chiêu xoay mấy vòng mới hiểu lời Phó Du Thường nói chính chỉ là nghĩa đen chứ không phải ẩn dụ, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy lần sau rồi bàn.”

“Hôm nay ăn tối với Hòn Than của chúng ta nhé!”

“Meo ~”

“…”

Trong Địa Phủ.

Đập vảo mắt là một “điểm thu hút” mới của Địa Phủ, nơi mà vô số quỷ sai đang bận rộn.

Ô Hạm Tầm nhìn “Hồ chứa nước Hoàng Tuyền” mới xuất hiện rơi vào trầm tư.

Đây là… Phó Du Thường làm sao? Nổ thành một cái hố bên cạnh Hoàng Tuyền? Ô Hạm Tầm giẫm lên mặt đất rắn chắc dưới chân, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Rốt cuộc tên kia có lai lịch gì?!

Giây tiếp theo, một ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào lưng cô ấy.

“…!” Ô Hạm Tầm dùng móng vuốt đánh về phía người phía sau, sau đó bị một bàn tay vững vàng tiếp được.

Ô Hạm Tầm ngẩng đầu nhìn Tần Quảng Vương đang đen mặt.

“Không, ngại quá.” Ô Hạm Tầm lập tức xấu hổ rút tay lại.

“Đây là… Cô làm?” Tần Quảng Vương chờ cả nửa ngày chỉ chờ được một con Đào Ngột lai, chỉ vào “Hồ chứa nước Hoàng Tuyền” hỏi Ô Hạm Tầm, mặc dù ông ta cũng không tin con Đào Ngột lai này có năng lực này.

“Không, không, không, không…” Ô Hạm Tầm vội vàng xua tay, nếu bị quy chụp như vậy, chẳng phải cô ấy sẽ phải ở lại Địa Phủ làm việc mấy ngàn năm để trả nợ sao? “Bây giờ tôi thế này, làm sao có năng lực làm Hoàng Tuyền nổ tung? Nhưng… Tôi biết chuyện này có liên quan đến ai.”

“Ai?”

Nếu lúc này không hãm hại Sở Diệm thì còn chờ đến khi nào?

“Quỷ Vương Sở Diệm, thế lực của hắn đã thâm nhập vào Địa Phủ, xảy ra sai suất lớn đến như vậy, là điện số một, Tần Quảng Vương vậy mà không biết gì sao?” Ô Hạm Tầm đảo khách thành chủ, chất vấn Tần Quảng Vương.

“… Hắn?” Lông mày Tần Quảng Vương giật giật, sao có thể là tên kia? Nếu thật sự là Quỷ Vương làm ác ở bên ngoài xuống Địa Phủ làm bậy, vậy thì quả thực là sơ suất của mình.

“Nếu đúng như lời cô nói, bản vương khó mà thoát tội, nhưng tình hình hiện tại vẫn chưa được tra rõ, nếu cô biết một số thông tin nội bộ, vậy phiền cô ở lại Địa Phủ tra án đi.” Tần Quảng Vương vung tay lên tóm lấy Ô Hạm Tầm.

“Hả? Tôi có nói là tôi muốn ở lại giúp các ông đâu, tiệc hải sản của tôi còn đang chờ tôi đó! Này này này! Đừng có bắt tôi, ông già này! Tôi đã bảo là tôi không đi mà!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 234: C234: Đây còn là con người không

——————

Ô Hạm Tầm hoàn toàn mất liên lạc với hội quán, cương thi gánh chịu tất cả một mình không thể chịu nổi được nữa, lấy điện thoại gọi cho Liễu Thất Ngọc. Kể từ khi Ô Hạm Tầm biến mất, tất cả các loại cảnh báo ở nhân gian đều được tăng cường, cũng có hàng loạt đám quỷ sai từ Địa Phủ tối nào cũng đi kiểm tra gì đó khắp nơi, làm cho quỷ trong hội quán rất hoảng sợ.

Lúc này các đại lão vẫn luôn không quay lại, có vấn đề gì thì cũng không có ai để bàn bạc, quyết định.

“Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi, tiểu Lý tử, cô cố gắng thêm một chút nữa đi! Cố gắng thêm mấy tháng nữa, chờ đến khi tôi theo đuổi bạn gái lại được rồi tôi sẽ giúp cô!”

“Đây là thời khắc mấu chốt, tôi thật sự không đi được, sẽ không có chuyện gì lớn đâu, cô yên tâm đi, mấy trăm năm qua chúng ta làm ăn rất trong sạch, sẽ không tra được gì đâu, có cái đuôi của tôi dọn dẹp thì còn sạch hơn nữa, yên tâm yên tâm, cứ như vậy nhé, ngoan ~”

Liễu Thất Ngọc đang ngồi xổm cạnh một tòa nhà nói chuyện điện thoại, vừa mới trấn an cương thi làm trâu làm ngựa thay mình thì một bóng đen che trước mặt cô ấy.

“Liễu… Tiểu thư?” Mộc Chiêu hơi kinh ngạc, dù sao nàng cũng khó mà tưởng tượng một người phụ nữ ưu nhã quyến rũ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mới có thể ngồi xổm ở góc tường như một kẻ ăn vạ.

“Mộc tiểu thư?” Mộc Chiêu ôm một con mèo đứng trước mặt cô ấy, trên tay cầm một chiếc túi, trông giống như túi giữ nhiệt.

“Chúc mừng cô, cuối cùng cũng lấy lại được thân thể của mình.” Nụ cười của Liễu Thất Ngọc có chút miễn cưỡng, vịn tường đứng dậy.

“Cảm ơn, cảm ơn, cũng cảm ơn lúc đó cô đã giúp tôi một tay, nhưng tại sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ… Lam học tỷ cũng ở đây?” Dường như lý do duy nhất để cho Liễu Thất Ngọc ngồi xổm ở đây cũng chỉ có Lam Ngu Cảnh.

“Đúng vậy, em ấy đi gặp bạn, tôi không vào được nên đợi ở đây.” Liễu Thất Ngọc vén mái tóc có phần rối ra sau tai, bộ dáng mỹ nhân ưu sầu rất khiến cho người ta thương tiếc.

Mộc Chiêu vỗ vai cô ấy, thở dài: “Tính cách của Lam học tỷ chính là như vậy, lừa dối chị ấy, không chịu chút đau khổ là không thể nào, nhưng thực ra chị ấy cũng là một người rất coi trọng tình cảm, không phải là hoàn toàn không thể. Cố lên!”

“Uầy, tôi biết.” Liễu Thất Ngọc cười khổ gật đầu, tình hình như vậy đã là rất tốt rồi, ít nhất sự việc của Mộc Chiêu đã cho cô ấy cơ hội gặp lại A Ngu, điều này đã rất hiếm thấy.

“Vậy tôi đi trước, cô vẫn muốn chờ ở đây sao?”

“Cô đi mau đi, tôi đang đợi em ấy.”

“Được rồi, gặp lại sau!” Mộc Chiêu miễn cưỡng dùng tay không ôm mèo vẫy vẫy, Hòn Than cũng meo một tiếng như muốn chào hỏi Liễu Thất Ngọc.

“Vl!” Mộc Chiêu vừa bước vào cửa công ty, không biết nhân viên nào sợ hãi vô tình lỡ lời, rơi vào tai Mộc Chiêu.

Trong giờ nghỉ trưa, nhân viên trong công ty đi qua lại rất nhiều, cũng không ít người biết vị Phó phu nhân “khởi tử hoàn sinh” này.

Trước đó ồn ào rất lớn, nạn nhân của vụ án cố ý giết người trên đường đèo cứ thế ôm mèo vào! Có người ngơ ngác nhìn nàng, đi về phía trước nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía Mộc Chiêu cho đến khi đụng phải ai đó.

“Cô đang làm gì vậy! Đi đường thì phải nhìn về phía trước chứ!”

“Tôi đang nhìn Phó tổng phu nhân của chúng ta.”

“Phó, đm! Tin đồn là thật à! Trời ơi… Thật sự là cô ấy? Không phải đã tổ chức tang lễ rồi sao? Tôi tưởng mấy người đó nói đùa!”

Chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay lại có rất nhiều! Không hổ là hào môn! Chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra! Ban đầu bọn họ cho rằng ngang nhiên rượt đuổi và giết người bằng ô tô trên đường cao tốc đã đủ gây sốc, không ngờ chuyện gây sốc hơn còn ở phía sau! Ai có thể nói cho bọn họ biết tại sao người mà giám định pháp y đã xác định là chết, thi thể chỉ còn có một chút lại có thể sống lại!

Nếu không nói rõ tiền căn hậu quả, bọn họ đều sẽ cảm thấy dưới chân ớn lạnh!

Lễ tân đứng soạt dậy, cô nàng đã từng gặp qua vị Phó phu nhân trẻ tuổi này rồi, trời ạ, cô ấy thực sự chưa chết!

Mặc dù trong lòng tràn ngập những tiếng la hét chói tai muốn nhiều chuyện nhưng lễ tân vẫn rất chuyên nghiệp, nụ cười trên khuôn mặt không hề thay đổi.

“Phu nhân, Phó tổng nói sau khi ngài đến thì trực tiếp đi đến văn phòng của ngài ấy là được.”

“Được rồi, được rồi, cảm ơn nha!”

“Không có gì.” Nhìn Mộc Chiêu rời đi, lễ tân lập tức lén lấy điện thoại ra, gửi rất nhiều dấu chấm than cho một nhóm nhỏ.

“Phu nhân của chúng ta thật sự còn sống! Sau này không cần phải tăng ca nữa rồiiiii!!!” Có thể thấy cô nàng thật sự rất vui.

“Ồ, nàng tiên Ốc mang đồ ăn đến cho cậu.” Giọng nói ghen tị của Lam Ngu Cảnh vang lên khi Mộc Chiêu mở cửa thò đầu vào.

“Mình không muốn ăn cơm chó, chia cho mình chút cơm đi, mình vẫn chưa ăn cơm này.”

Thật tốt, vợ “khởi tử hoàn sinh”, chỉ sợ lão Phó sẽ vui mừng đến chết, nhìn lại bản thân mình… A, gặp người không tốt!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.