– Cặp đôi bình giữ nhiệt –
Người tiến vào có gương mặt như một bức thủy mặc. Anh ta mặc đồ tây mới tinh, từng cái giơ tay nhấc chân đều cao quý hào hoa.
“Xin chào, Dụ Xứ.” Hai người đang nằm trên sofa lập tức cất tiếng chào: “Bông hoa chúng ta nói…”
“Mua được chưa?” Dụ Kỳ Thâm hỏi.
“Dụ Xứ, bọn tôi liên tục gửi tin cho người kia nhưng hình như cậu ta nghĩ chúng ta là lừa đảo nên ngó lơ cả tin nhắn lẫn bình luận…” Thấy người đáng tin đến, người đàn ông trung niên bắt đầu kể khổ.
“Một người có thể an toàn nuôi dưỡng quỷ lan thì bản thân người đó còn đáng sợ hơn cả quỷ lan. Có lẽ cậu ta không biết giá trị của quỷ lan.” Dụ Kỳ Thâm từ tốn nói: “Nếu vậy, sao cậu ta lại nghĩ tin nhắn của hai người là lừa đảo?”
“Đúng vậy, tại sao cậu ta không chịu rep?”
“Vậy chắc là có nguyên nhân khác… Cậu ta là cao thủ, cho rằng thành ý của hai người chưa đủ, đang chờ một cái giá cao hơn. Đưa hồ sơ của cậu ta cho tôi xem, xem thử là biết ý đồ ngay!”
Hai người còn lại thấy biểu cảm tự tin của Dụ Kỳ Thâm thì như được uống thuốc an thần. Đàn ông Dụ Xứ bọn họ nào có ngán ai? Có gì mà Dụ Xứ không làm được? Hai người bọn họ rất có lòng tin. Hai người nhanh chóng gửi tất cả hồ sơ của đối phương, bất kể nó có quan trọng hay không sang cho Dụ Kỳ Thâm.
Sau khi nhận được hồ sợ của Dịch Vãn, Dụ Kỳ Thâm không tìm ra bất kỳ điểm nổi bật trong cái lý lịch đơn giản kia, rơi vào trầm tư.
“Xem ra cậu ta là cao thủ ngụy trang!” Anh ta kết luận: “Cho dù là thực lực hay là khát vọng của bản thân. Trông…”
Tóc Vàng nghe vậy, đôi mắt thoáng lóe lên nét dữ tợn: “Dụ Xứ, anh xem chúng ta có nên thử cách khác không? Tôi nghi ngờ cậu ta có mưu mô khác…”
Dụ Kỳ Thâm cũng sầm mặt như đang suy nghĩ đề nghị của Tóc Vàng. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.
“Cục trưởng Ngô? Ừm, ừm, tôi sẽ xử lí việc này ngay… cái gì, không cần nữa? Đã chuyển cho người khác? Dụ Dung…”
Nghe thấy cái tên kia từ miệng Dụ Kỳ Thâm, Tóc Vàng thấy hơi bất ngờ.
Dụ Dung Thì… đó không phải là đại minh tinh trong truyền thuyết à? Sao hắn ta có liên quan đến bên Cục?
Sắc mặt của người đàn ông trung niên ngược lại với Tóc Vàng. Ông cau chặt mày, vừa như vô cùng kiêng dè lại như chán ghét. Người phụ nữ vừa bước vào phòng để đưa hồ sơ cũng khựng lại. Biểu cảm hệt như người đàn ông trung niên, hơi kiêng dè với cái tên mình vừa nghe được. Ngay cả Xứ trưởng tuấn tú nhã nhặn cũng cúp điện thoại xong cũng nghiến răng nghiến lợi.
“Mẹ kiếp. Tên anh trai vô sỉ!” Hồi lâu sau, hình tượng của Dụ Kỳ Thâm sụp đổ. Anh ta giậm chân chửi ầm lên.
Anh ta tức tối mở Wechat trước mặt cấp dưới. Hình đại diện của Dụ Dung Thì là một đóa sen nở rộ, mang đậm phong cách người lớn tuổi. Ngón tay anh ta lướt trên màn hình, tìm tấm hình kia.
… Vừa nhìn thấy bức chân dung đó thì Dụ Kỳ Thâm cũng cạn lời.
Đây là thứ hình đại diện mà ông anh siêu sao – Đại ma vương âm hồn bất tán nên dùng à?!
Anh ta ngồi vò đầu bứt tóc trên sofa. Lát sau, người đàn ông trung niên lên tiếng: “Dụ Xứ, chúng ta nhất định phải để Dụ Dung Thì nhúng tay vào à?”
Dụ Kỳ Thâm ngẩng đầu. Người đàn ông trung niên và người phụ nữ kia đều đang nhìn anh ta. Anh ta cười nhẹ, hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì không?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy bèn nói: “Dụ Xứ, tuần trước tôi có nộp báo cáo. Trước nay tôi vẫn cho là Dụ Dung Thì là đối tượng giám sát của chúng ta chứ không phải hợp tác.”
“Trong lòng Cục trưởng Ngô thì mấy người là chiến hữu đấy.” Dụ Kỳ Thâm nói.
“Dụ Dung Thì hiểu rõ, chúng ta không phải chiến hữu. Tôi sẽ không quên những gì anh ta làm với con gái tôi… cho dù anh ta không có ý đó.” Người đàn ông trung niên giữ vững quan điểm: “Quái vật có nguy cơ gây hại thì không nên bị giám sát à? Cậu không cảm thấy chúng ta quá tin tưởng anh ta ư?”
Ông nghiến chặt răng đến nổi cơ quai hàm run lên. Từ khi nhậm chức đến giờ, Tóc Vàng chưa bao giờ thấy người đàn ông trung niên có dáng vẻ như thế này.
Dụ Kỳ Thâm nhìn thẳng vào mắt ông. Ông siết chặt nắm đấm, quyết không lùi bước. Lúc này, người phụ nữ đưa hồ sơ lại lên tiếng: “Vừa kiêng dè vừa hợp tác, đây không phải là quan hệ của chúng ta và Dụ Dung Thì sao? Ai cũng cần anh ta, và không ai tin tưởng anh ta. Mấy năm nay Dụ Dung Thì hết lòng với công việc nhưng chúng ta vẫn không thể hợp tác chỉ vì không thể tin tưởng vào ‘lương tâm’ của anh ta. Nhất là khi, nếu anh ta muốn chống đối thì chúng ta không có cách nào áp chế được. Dụ Xứ, tôi biết anh ta là anh họ của cậu…”
Dụ Kỳ Thâm nói: “Được rồi. Mọi người đi đi. Cứ liên lạc với Dụ Dung Thì trước, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề này.”
Ba người bèn ra ngoài.
Tóc vàng không dám thở mạnh. Từ đầu đến cuối, cậu vẫn không hiểu đại minh tinh kia có liên quan gì đến công việc của bọn họ. Bên ngoài cửa sổ đang mưa rả rích, người phụ nữ đeo kính vỗ vai người đàn ông trung niên, nói: “Chúng ta đều rõ những việc Dụ Dung Thì làm mấy năm nay. Hơn nữa cục trưởng Ngô tin anh ta. Chú cứ xem như chúng ta đang lợi dụng anh ta.”
“… Hẳn cô biết mấy người trong Cục nghĩ gì về anh ta.”
Người phụ nữ nói: “Ừ. Nhưng chú là người có phản ứng mạnh nhất.”
“Bởi vì con người thì không nên tin tưởng quái vật.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng phản bác.
***
Ekip sản xuất Truy vết rừng xanh đang đau đầu vì có một giám khảo quay xe giữa chừng.
“Chúng ta chọn xong nghệ sĩ tham gia chương trình rồi. Chỉ còn hai ngày, bây giờ đi đâu tìm được người thích hợp đến lấp chỗ trống đây?”
Ekip chương trình gấp đến độ bốc hỏa, đạo diễn cũng thế, ông vừa uống nước vừa bảo mọi người đi liên hệ. Đúng lúc đó, trợ lý của ông cầm điện thoại chạy vội đến: “Đạo diễn, bên Diệp Lan gọi đến bảo bọn họ đồng ý tham gia…”
Vừa nghe hai chữ “Diệp Lan”, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Năm ngoái Diệp Lan phất lên nhờ một bộ phim thần tượng, năm nay cũng liên tục lấy được vài hợp đồng đại diện, chính là một trong những đỉnh lưu nóng bỏng tay. Để cậu ta làm giám khảo chắc chắn sẽ hot! Huống chi là do bên bọn họ chủ động liên hệ.
Nhưng đạo diễn lại chê bai đề nghị này: “Diệp Lan? Ai nghĩ ra ý kiến gọi cậu ta đến vậy? Không được, tuyệt đối không được. Mấy người không nhìn thử mấy giám khảo khác là ai à? Có là đỉnh lưu thì cũng không ổn, cái loại đỉnh lưu như cậu ta một năm có cả tá, hơn nữa trẻ măng, cho cậu ta làm giám khảo thì người khác phục chắc? Không được!”
“Không đến nỗi chứ! Cậu ấy là…”
Đạo diễn kiên quyết từ chối khiến những người khác đau hết cả đầu. Cả đám đành phải tụm vào khuyên can thái độ khinh miệt của đạo diễn. Đúng lúc này, lại có người nhận được một cuộc gọi.
Tay người nhận điện thoại run cả lên, vội vàng đưa điện thoại cho đạo diễn. Đạo diễn đang bận trào phúng người khác, thấy người nọ run như cầy sấy thì gắt lên: “Làm gì?!”
“Đạo, đạo diễn.” Người nọ lắp bắp: “Bên… Dụ… Dụ Dung Thì gọi.”
Cái tên vừa bật ra chớp mắt đã khiến tất cả mọi người đờ ra như đang không hiểu sao bên kia lại gọi đến. Ngược lại sắc mặt của đạo diễn lại chuyển thành mưa thuận gió hòa. Ông bắt máy, nhẹ nhàng trò chuyện với đầu dây bên kia: “Dung Thì à… Ừ, ừ… sao?! Cậu muốn tham gia Truy vết rừng xanh?”
Giọng điệu người đầu dây bên kia rất nhẹ nhàng, thậm chí còn cười ngượng ngùng cười: “Có phải đột ngột quá không? Tôi…”
“Không không không, sao có thể, bọn tôi quá vinh hạnh ấy chứ!” Thái độ của đạo diễn cứ như trời quang sau cơn bão.
“À, vậy làm phiền đạo diễn rồi.”
“Không không không, nào có. Đúng rồi, vừa hay bên tôi mới được biếu chút trà Long Tỉnh Tây Hồ. Khi nào quay show sẽ mang sang cho cậu một ít, biết cậu thích uống trà…”
“Không cần đâu.” Người bên kia điện thoại nói: “Khi nãy tôi về nhà, lúc đi ngang siêu thị dưới lầu thì thấy đang giảm giá. Lát nữa tôi đi mua chút cẩu kỷ và táo đỏ là được.”
“Dưỡng sinh cũng tốt. Dưỡng sinh cũng được…”
Mấy nhân viên bên cạnh trố mắt nhìn nhau, ai cũng như vừa bị sét đánh ngang tai. Vài người mới không rõ, khi nghe bên kia muốn xuống siêu thị dưới lầu mua cẩu kỷ đều không dám tin vào lỗ tai mình.
Đây là Dụ Dung Thì đó!
Trước đây có một khoảng thời gian, tất cả những bài hát nổi tiếng nhất trong giới giải trí được chia thành hai loại. Một loại là do Dụ Dung Thì hát, loại còn lại là do Dụ Dung Thì sáng tác. Có người còn nói quá lên, bảo Dụ Dung Thì thống trị thị trường.
Không chỉ trong nước, còn cả Âu Mỹ Nhật Hàn.
Nhưng tại sao anh lại đột nhiên muốn tham gia show này?
“Chẳng lẽ anh ta hứng thú với ai đó trong chương trình?” Sau một hồi gãi tai, có người đoán mò.
Tổ đạo diễn trố mắt nhìn nhau, cảm thấy cũng rất có lý.
“Đinh Biệt Hàn? Khương Bắc? Khúc Bình Thu? Diêu Duyệt?”
Cả đám đoán mò hết tất cả khách mời nhưng từ đầu đến cuối cùng nhưng không ai nghĩ đến Dịch Vãn mới nhảy dù vào.
***
Cục trưởng ngồi trong phòng làm việc, bên tay là ly trà.
Không phải tự nhiên khi Cục quản lý quyết định thành lập bộ phận chuyên ngành mới, tập trung xử lý tình trạng “bàn tay vàng phá vỡ tự nhiên” ngày càng phức tạp trong nước. Bảng tên chính thức cũng đã treo được mấy năm. Ông lão già nua nhìn tấm bảng nước lặng chảy sâu, nhớ lại cảnh tượng lần đầu Dụ Dung Thì xuất hiện trước mặt mình.
Anh cười dịu dàng, tao nhã lễ phép thế nhưng sâu trong mắt lại như mảnh thủy tinh nhọn hoắc, đâm thẳng vào người khác.
“… ‘Săn bắt bàn tay vàng’? Thật sâu xa. Tại sao à, hiển nhiên là vì thú vị rồi.” Anh lạnh nhạt nói: “Chú Ngô, chẳng lẽ chú nghĩ còn lý do nào khác?”
Đây là thứ Dụ Dung Thì chưa bao giờ để lộ trước mặt người khác, lớp thứ nhất đằng sau vỏ bọc.
Khi đó Dụ Dung Thì vừa tròn 23, chưa được chiêu hàng như bây gờ, cũng chưa học được cách lặng sâu dưới mặt nước.
“Để Dụ Dung Thì xử lý chuyện này à?” Thư ký cho rằng Cục trưởng đang lo lắng nên lên tiếng: “Quả thật Dụ Dung Thì là ứng cử viên tốt nhất trong chuyện này. Mấy năm qua anh ta cũng hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, không phải vẫn không có vấn đề gì sao?”
Cục trưởng nghe vậy bèn trả lời: “Cậu cũng thấy thái độ của bọn họ rồi đấy thôi.”
Thư ký lại nói: “Bọn họ kiêng dè anh ta cũng không có gì đáng trách. Nhưng có Dụ Kỳ Thâm ở giữa hòa hoãn, hơn nữa Dụ Dung Thì cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này.”
“Thế à.” Cục trưởng lại nói: “Cậu cảm thấy chúng ta có thể tin cậu ấy được không?”
Thư ký im lặng hồi lâu mới trả lời: “Cho dù không thể tin thì cũng nên có biện pháp xử lí. Dụ Dung Thì là người khôn ngoan. Cho nên, có thể tin tưởng.”
Ngón tay Cục trưởng nhẹ nhàng vuốt v e hồ sơ người đàn ông trung niên mới nộp.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Dụ Dung Thì đã thay đổi. Những người ngoài cuộc như Dụ Kỳ Thâm chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của Dụ Dung Thì. Nhưng Cục trưởng không nghĩ đơn giản như vậy.
Ông cúi đầu nhìn hồ sơ của Dịch Vãn và quỷ lan một lần nữa. Không hiểu sao, ông có dự cảm quái lạ về bản hồ sơ “không có gì khởi sắc” từ khi nuôi quỷ lan của Dịch Vãn.
Quả thật Dụ Dung Thì rất phù hợp những nhiệm vụ “xử lí” thế này.
Hơn nữa nhiệm vụ này là do Dụ Dung Thì nhìn thấy hồ sơ của Dịch Vãn, cảm thấy tò mò nên chủ động nhận.
***
Dịch Vãn hoàn toàn không biết gió bão sau lưng và trên mạng. Sau vài ngày chuẩn bị, bọn họ gói ghém hành lý, xuất phát đến thành phố G.
Trên máy bay, Dịch Vãn hỏi Đinh Biệt Hàn: “Tối hôm qua anh Lưu nói gì với cậu?”
“… Không có gì.” Đinh Biệt Hàn nói.
Cậu ta hơi đau đầu.
Không biết tối qua anh Lưu bộc phát ý tưởng gì đó, gọi điện thoại bảo cậu xào CP với Dịch Vãn trong show, còn cung cấp thêm vài phương án. Đinh Biệt Hàn đang chuẩn bị diệt khẩu Dịch Vãn thấy mấy đề nghị kia mà sởn da gà da vịt, lập tức từ chối.
“Em không cần thứ này.” Đinh Biệt Hàn lạnh lùng nói: “Anh cảm thấy năng lực của bọn em còn cần đi theo lối mòn của nhóm nhạc nam sao?”
“Haizzzz, anh cũng biết em không giỏi xào CP.” Anh Lưu tiếc nuối nói: “Thôi vậy. Có gì em chăm sóc em ấy, đừng để em ấy kéo chân sau mình.”
Đinh Biệt Hàn:……
Đinh Biệt Hàn kéo bịt mắt lên, quay đầu nhìn Dịch Vãn một cái. Cậu đã đắp chăn chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Cậu ta nhìn Dịch Vãn, đôi mắt xanh lam thoáng hiện lên chút cảm xúc khác lạ.
Máy bay hạ cánh thuận lợi. Hai người kéo vali đang định đi ra từ lối đi dành cho hạng phổ thông đã nhận được điện thoại của anh Lưu: “Lịch trình của hai đứa lộ rồi, quay lại nhanh lên, đổi…”
Lối ra đã gần ngay trước mặt, Đinh Biệt Hàn lạnh nhạt đáp lại: “Lộ thì lộ, có được bao nhiêu….”
Sau đó cậu ta bị bảng đèn led và banner sáng lòe dọa hết hồn.
“Đinh Biệt Hàn! Đinh Biệt Hàn!”
Có hơn trăm cô gái đang đứng trước lối ra la hét ầm ỹ, thậm chí còn có vài chàng trai đứng lẫn bên trong. Đinh Biệt Hàn bị dọa sợ, vừa định chạy ngược vào đã bị fans phát hiện.
“Đinh Biệt Hàn!!!”
“A a a a!!!”
Đám người chen lấn xô đẩy xông lên trước, mục tiêu duy nhất là cậu ta.
Vui buồn của loài người chẳng bao giờ tương đồng. Mọi người thì hào hứng còn cậu ta chỉ thấy bọn họ ồn ào. Với bản lĩnh của cậu ta, thoát khỏi hiện trường chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Đinh Biệt Hàn xoay người muốn đi, nói: “Đi, Dịch…”
Cậu ta chợt nhận ra bên cạnh mình không còn mống nào, Đinh Biệt Hàn quay đầu…
Cậu ta nhìn thấy Dịch Vãn tự nhiên kéo hành lý lướt ngang qua người mình, thuận lợi hòa vào đám người đi đường xung quanh… như con cá mặn xuôi theo dòng nước chạy trốn trót lọt.
Đinh Biệt Hàn:??????
Đinh Biệt Hàn kinh ngạc nhìn Dịch Vãn, hoàn toàn không hiểu tại sao cậu có thể phắn nhanh đến vậy. Chàng con lai đẹp trai giơ tay, theo bản năng muốn tóm lấy Dịch Vãn càng đi càng xa lại…
Nhưng phút giây do dự kia khiến cậu bị dòng người như thủy triều che mất.
Mặc dù vậy, vẫn có fans chụp được cảnh Đinh Biệt Hàn đứng bên cạnh Dịch Vãn, gửi vào trong fanbase.
Đám người đang hào hứng thảo luận vẻ đẹp của Đinh Biệt Hàn hết hồn.
Hồi lâu sau.
Trời đìu, tư thế này là sao?
Anh đẹp trai đi ngang qua là ai? Tại sao Tiểu Đinh lại muốn chụp tay ảnh lại?
Góc nghiêng đẹp quá đi.
Cho đến khi có người phóng to tấm hình nhòe nhoẹt không rõ nào đó, nhìn thấy cổ tay người đi đường. Lúc này, mắt cô run lên, nhớ lại hotsearch mấy hôm trước.
Ê má, trên cổ tay anh này… có sợi dây đỏ kìa!
Cô lập tức gửi phát hiện của mình vào nhóm. Mọi người im lặng một chút, sau đó lại xôn xao.
***
Một tiếng sau, Đinh Biệt Hàn cuối cùng cũng chật vật thoát khỏi đám người bu đen bu đỏ xung quanh để vào xe bảo mẫu với Dịch Vãn. Anh Lưu nhìn Đinh Biệt Hàn, tiếc nuối thở dài: “Bình thường em lanh trí lắm mà, sao lúc này thua cả Dịch Vãn thế?”
Đinh Biệt Hàn:…… Truyện Nữ Cường
Cậu ta nhìn Dịch Vãn, nghi ngờ khi nãy Dịch Vãn cố ý.
Nghĩ đến đây, Đinh Biệt Hàn hắt xì. Trực giác khiến cậu ta cảm thấy có ai đang nói xấu sau lưng mình.
“Đúng rồi, hai đứa thật sự không nghĩ đến việc xào CP à?” Anh Lưu lại đề nghị lần nữa: “Bây giờ mấy cô gái trẻ rất thích hít CP. Hơn nữa hai đứa tham gia cùng một show, không xào một chút thu hút ống kính thì tiếc lắm.”
Đinh Biệt Hàn trả lời ngắn gọn: “Không cần.”
Thân là nam chính vô hạn lưu, cậu ta không có hứng thú xào CP với Dịch Vãn, ngược lại còn nghi ngờ cậu hơn. Xào CP và cố tình bán hủ sẽ ảnh hưởng đến việc riêng. Cậu ta vẫn chưa quên mình còn gánh phó bản vô hạn lưu trên lưng.
Cậu ta nhìn Dịch Vãn bên cạnh mình, cậu cũng lắc đầu: “Thôi ạ.”
“Hai đứa đúng là ương bướng khó chịu mà. Thôi bỏ đi.” Anh Lưu than thở, tiếc nuối buông tay cơ hội bán hủ hiếm có.
Nhưng điều này cũng làm Dịch Vãn nhớ ra gì đó. Cậu tháo sợi dây đỏ trên cổ tay xuống nhét vào hộp đồ cá nhân mới được nhận.
Vào rừng rồi thì khắp nơi toàn là nguy hiểm và bùn đất. Dịch Vãn không muốn vật may mắn của mình bị dơ. Khi nào hết show thì đeo lại.
Đinh Biệt Hàn thấy động tác của cậu, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cậu không biết, chuyện của mình đang ầm ầm trong một fanbase nhỏ.
Dọc đường đi, anh Lưu giới thiệu về show Vết tích rừng sâu cho cả hai.
Vết tích rừng sâu quay trong vòng bảy ngày, bọn họ phải vào rừng thám hiểm trong, hoàn thành nhiệm vụ rồi đến địa điểm tập hợp quy định trước khi thời gian kết thúc.
Để đảm bảo an toàn cho tất cả người chơi, toàn bộ hành trình đều có nhân viên y tế và nhân viên bảo đảm an toàn đi theo. Nhưng nếu không có chuyện khẩn cấp xảy ra, bọn họ sẽ không giúp đỡ. Chương trình có hai chế độ phát sóng. Một là livestream để cư dân mạng có thể nhìn thấy phản ứng thật của nghệ sĩ mình yêu thích. Loại còn lại là đã qua cắt ghép chỉnh sửa để chiếu trên các trang web.
“Ngoài ra, anh mới biết một chuyện.” Anh Lưu rầu rĩ nói: “Chương trình này ngoại trừ các em ra, bọn họ còn mời năm khách mời đến để làm giám khảo.”
“Làm giám khảo?” Đinh Biệt Hàn khó hiểu.
“Công việc của bọn họ là vừa xem livestream của mấy đứa, đánh giá hoặc trào phúng, cũng như đoán xem ai sẽ là người kiên trì đến giây phút cuối cùng.” Anh Lưu dặn dò: “Nếu để người khác kiểm soát nhịp điệu rồi bình luận ác ý về mấy đứa cũng không ổn.”
Bọn họ vừa nói xong, xe bảo mẫu cũng đến nơi.
Chương trình Truy vết rừng xanh mời tám khách mời. Dịch Vãn và Đinh Biệt Hàn đã đi sớm hơn một tiếng nhưng vẫn bị kẹt xe. Khi đến nơi đã có sẵn một chiến VAN chờ ở đó.
Người nọ ăn mặc hợp mốt, dưới mắt là quầng thâm mờ mờ. Quản lý của gã đứng bên cạnh gào thét với mấy trợ lý xung quanh. Chốc chốc bảo cầm quạt, chốc chốc lại bảo mang nước mận lạnh đến.
“Hai đứa đừng đắc tội gã. Đây là Khúc Bình Thu, mới đóng một bộ phim rồi phất lên, đang nổi như cồn.” Anh Lưu dặn dò cả hai: “COCC đấy, sau lưng có dù to.”
Khúc Bình Thu trong các video phỏng vấn đều dịu dàng lịch sự, không ngờ tính tình sau máy quay tệ hại đến vậy. Hai người gật đầu. Hồi sau lại có một chiếc xe bảo mẫu khác đến, người xuống xe là Tưởng Trạch Phương.
Khác Khúc Bình Thu, cả hai đều biết Tưởng Trạch Phương. Gã ta đóng vai phụ trong rất nhiều bộ phim tình yêu đô thị nhưng chưa bao giờ bứt lên được. Diễn xuất chỉ có nhiêu đó nhưng luôn tự xưng là tiền bối đi trước để phát biểu, lúc trước còn chỉ trích các nghệ sĩ trẻ thiếu nam tính, yếu đuối chỉ biết trang điểm để lấy lòng con gái, được kha khá phái nam thích.
“Biệt Hàn, em đi trang điểm đi.” Anh Lưu dắt Đinh Biệt Hàn sang một bên, quên luôn Dịch Vãn.
Dịch Vãn không quan tâm. Cậu cầm bình giữ nhiệt xuống xe bảo mẫu, bên trong là sữa nóng. Ekip chương trình đang bận tối mày tối mặt, hoàn toàn không chú ý đến nhân vật không có tiếng tăm được Đinh Biệt Hàn thuận tay dắt đến này. Cậu nhìn tia lửa xẹt xẹt giữa Khúc phất lên và Trương nam tính đằng xa, lại nhìn nữ nghệ sĩ có thâm niên mới đến đã khịa kháy cả hai như có thù.
Cậu nghĩ một chốc, quyết định chui vào một góc để tránh lửa. Sau đó phát hiện góc mình nhắm trúng đã có người ngồi.
Dịch Vãn nhìn người kia. Người nọ đội nón lưỡi trai và đeo kính râm che cả gương mặt, chỉ để lộ mỗi cái cằm trơn láng như bạch ngọc. Người kia cũng đang quan sát tình hình như cậu. Nhưng điều khiến cậu chú ý lại là, anh đang cầm… Một chiếc bình giữ nhiệt.
Một chiếc bình giữ nhiệt chuyên dùng để ngâm cẩu kỷ và táo đỏ. Ba mươi tệ một cái freeship.
Người nọ cầm bình, khiêm tốn ngồi trong cái góc Dịch Vãn chấm được quan sát biểu hiện của tất cả mọi người, giống như người qua đường vô tội như Dịch Vãn.
Trên môi còn có nụ cười như có như không, nhẹ nhàng điềm đạm.
Chẳng qua Dịch Vãn vừa nhìn độ cong của khóe môi kia, trong đầu đã nghĩ đến hai chữ.
Mặt nạ.