Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn ông ta, cho dù đối phương không nói gì thì cô cũng có thể đoán được cảm thụ bây giờ của ông ta.
Nhưng mà, những này đều không quan trọng.
Cô khẽ gật đầu, không hề rụt rè mà hào phóng nói: “Xin chào các lãnh đạo, tôi chính là Cố Tiểu Tây, những bức tranh tường này đều là tác phẩm của tôi, nếu các vị có gì không hiểu, hoặc là có gì thắc mắc thì đều có thể hỏi ta.”
Tần Vạn Giang nhìn cô gái tự nhiên hào phóng trước mặt, không hề hoảng sợ nhút nhát một chút nào như trong tưởng tượng của ông ta, lại liên tưởng đến hai cô con gái trong nhà mình, trong lòng càng thêm phức tạp.
Mấy vị lãnh đạo công xã khá thưởng thức thái độ của cô và bắt đầu hỏi cô về nguồn cảm hứng cho những bức tranh tường này.
Cố Tiểu Tây chậm rãi nói, những bức tranh tường cô vẽ đều là hình ảnh các xã viên đang phá núi tạo ruộng, gian khổ lập nghiệp, xây dựng lại diện mạo núi sông ở quê nhà, cũng như những cảnh cơ giới hóa nông nghiệp và thu hoạch lương thực bội thu.
Đây đều là những cảnh tượng yên bình mấy năm sau, hiện tại cô vẽ ra cũng là có ngụ ý tốt, đương nhiên cũng đã vẽ ra những gì trong tâm khảm mấy vị lãnh đạo, có ai mà không hi vọng người dân ở khu vực mình quản lý có thể an cư lạc nghiệp, lương thực sung túc?
Vương Phúc và Vương Bồi Sinh nhìn dáng vẻ đối đáp tự tin của Tiểu Tây thì cảm thấy nhẹ nhõm.
Bọn họ nhìn Cố Tiểu Tây với ánh mắt thần kỳ, như thể kể từ khi cô tiếp nhận công việc trong đại đội, những gì cô thể hiện ra khiến cho người ta ngạc nhiên không thôi. Đại đội bọn họ có thể sinh ra một nhân tài như vậy, cũng là một chuyện tốt.
Cuối cùng, Tần Vạn Giang vỗ tay khen ngợi: “Rất tốt, bức tranh tường của đại đội mọi người được vẽ vô cùng tốt, đồng chí Cố cũng rất tốt.”
Nếu như nói, ngay từ đầu ông ta cảm thấy rất phức tạp, nhưng sau đó nhìn cách cư xử hào phóng của cô, và dáng vẻ tự nhiên đối đáp với những lãnh đạo công xã như bọn họ, thì cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, đúng là có chút phong thái của Lâm Cẩm Thư, người ông ta yêu.
Từ trước đến nay, ông ta chưa bao giờ là người lòng dạ hẹp hòi, nếu thật sự để ý thì lúc trước ông ta sẽ không cưới Lâm Cẩm Thư.
“Đến lúc đó, công xã sẽ tập trung vào việc tuyên truyền các bức tranh tường của đại đội mọi người, vì vậy hãy chú ý một chút, đừng làm hư hại nét vẽ trên tường.” Một vị nữ lãnh đạo công xã khác nghiêm túc chỉ vào những bức tranh tường đầy màu sắc và sống động như thật trên tường rồi nói.
Bà ấy là phó chủ nhiệm công xã Hoàng Oanh, Vu Văn.
Vương Phúc liên tục gật đầu: “Chủ nhiệm Vu cứ yên tâm.”
Lúc này cảm xúc ông ta có chút bành trướng, không kìm nén được sự vui mừng trong lòng.
Trong những năm gần đây, bất kể là phương diện kỷ luật bên trên, hay là sản xuất lương thực thì đại đội sản xuất Đạo Lao Tử cũng không được tính là ưu tú, cũng không nổi bật trước lãnh đạo công xã, lần này xem như đã mở mày mở mặt.
Một khi chuyện này được tuyên truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu đại đội ở gần đây sẽ đều phải chạy tới thỉnh kinh, đúng là sảng khoái cả con người!
Lúc gần đi, chủ nhiệm Vu Văn quay đầu lại, nói: “Đúng rồi, sắp phải nộp lương thực rồi, đại đội các ông chuẩn bị một chút đi.”
Nghe vậy, vẻ vui mừng trên mặt Vương Phúc nhạt dần, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ biết gật đầu đồng ý.
Ông ta và Vương Bồi Sinh liếc nhau, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ sầu khổ.
Mà khi Cố Tiểu Tây ở bên cạnh nghe thấy mấy chữ “Nộp lương thực” thì biểu cảm trên mặt cũng thay đổi một chút.
Nộp lương thực chính là một loại thuế đối với tất cả các tập thể và cá nhân tham gia sản xuất nông nghiệp và thu nhập nông nghiệp, mà vào những năm 70, hình thức nộp lên lương thực tập thể của các đội sản xuất vẫn được duy trì, đây là chuyện đương nhiên, cũng là nghĩa vụ cần phải thực hiện.
Tại sao khi Vương Phúc và Vương Bồi Sinh nghe được mấy chữ “Nộp lương thực” đã biến sắc?