Cố Tiểu Tây nghe giọng điệu nổi giận của Cố Tích Hoài, trái tim cô mềm nhũn.
Từ khi cô trùng sinh đến nay, bởi vì chuyện của Cố Duệ Hoài lúc nào cô cũng gặp rắc rối. Bây giờ đã dùng phương thức quyết liệt để cắt đứt quan hệ nhân quả, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, cũng may người trong nhà không phải ai cũng không tim không phổi.
Cô nhất định sẽ thay đổi số phận đã định sẵn của anh ba, để anh ấy có thể hạnh phúc cả đời.
Cố Tiểu Tây thu dọn cái rổ một chút, chuẩn bị ra ngoài đến chợ đen ở công xã Hoàng Oanh. Cô gái nhỏ kéo vạt áo của cô không đồng ý buông tay, cuối cùng vẫn phải có Cố Tích Hoài dỗ dành ôm về phòng, lúc này cô mới thở phào, thoát thân rời đi.
Nhưng mà cô vừa mới đi ra ngoài, đã thấy Hoàng Phượng Anh đang vội vàng chạy qua bên này.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên: “Chủ nhiệm Hoàng? Bà đến đây làm gì vậy?”
Hoàng Phượng Anh thở hổn hển, kéo tay Cố Tiểu Tây đi: “Tiểu Cố, cô mau đi với tôi, người của công xã đến rồi! Đều là nhân vật lớn đến đấy! Bọn họ đang ở đại đội kiểm tra thực hư bức tranh tường của cô, đây là cơ hội tốt, cô phải đến đó lộ mặt một phen mới được!”
Nghe bà ấy nói vậy, Cố Tiểu Tây nhướng mày lên.
Người của công xã đến? Nhanh như vậy sao?
Cô còn tưởng ít nhất một tuần sau khi mình vẽ xong tường thì mới có người đến. Lúc này mới được hai ngày thôi mà công xã đã cho người đến kiểm nghiệm, chỉ cần bức tranh tường đạt tiêu chuẩn là sẽ được thông qua. Một khi được lọt vào mắt xanh của lãnh đạo công xã thì đại đội sản xuất Đạo Lao Tử sẽ có thể đạt được không ít chỗ tốt.
Cô cũng không dùng dằng, mà nhanh chóng đi theo Hoàng Phượng Anh đến chỗ chăn nuôi đi.
Đúng như Hoàng Phượng Anh nói, đây quả thực là một cơ hội tốt để lộ mặt.
Hai người chạy rất nhanh, không bao lâu sau đã đi tới chỗ chăn nuôi. Ngày thường, vào buổi chiều đều ở đây sẽ không có người, nhưng bây giờ từ trong trong ra ngoài đều có đầy người đang đứng, thậm chí trong sân còn có một chiếc xe con màu đen!
Xe con là hàng hiếm ở thời đại này, trong toàn bộ huyện Thanh An không có được mấy chiếc, thậm chí một số người già trong đại đội còn chưa nhing thấy xe con bao giờ.
Lúc Hoàng Phượng Anh kéo Cố Tiểu Tây chen chúc vào trong đám người, ánh mắt còn cực kỳ hâm mộ liếc qua chiếc xe con, chưa nói đến người già trong đại đội, ngay cả chủ nhiệm phụ nữ như bà ấy cũng chỉ mới nhìn thấy xe con, chứ chưa được ngồi lên bao giờ, không biết khi ngồi lên sẽ có cảm giác gì.
“Tiểu Cố tới rồi! Tiểu Cố tới rồi!”
Nghe thấy tiếng la hét, mấy người đứng xung quanh đám đông vô thức quay đầu lại.
Vương Phúc vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ông ta đưa cô đến trước mặt mấy vị lãnh đạo công xã, nói: “Thưa các vị lãnh đạo, đây chính là Tiểu Cố, Cố Tiểu Tây, bức vẽ trên tường của đại đội chúng tôi đều do cô ấy vẽ!”
Mấy vị lãnh đạo công xã hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ người vẽ ra những bức tranh tường này lại chính là một cô gái xinh đẹp và còn trẻ như vậy.
Cố Tiểu Tây nhìn lướt qua mấy người trước mặt, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên dẫn đầu ở đây.
Người đàn ông này là một người khôi ngô, mặc một chiếc áo dài Tôn Trung Sơn màu xám, uy phong lẫm liệt, trên sống mũi đeo một chiếc kính mắt, phía dưới còn có hai bên ria mép, nhìn vô cùng có tinh thần.
Đây là lãnh đạo công xã duy nhất mà cô biết, đó là Tần Vạn Giang.
Không ngờ chỉ là một bức hoạ “Học tập theo nền nông nghiệp Đại Trại” trên tường, thế mà khiến Tần Vạn Giang phải đích thân xuống thị sát.
Tần Vạn Giang chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng nhắc lại cái tên này: “Cố Tiểu Tây?”
Ông ta nhìn cô gái trước mặt có sáu bảy phần tương tự với người mình yêu, trong lòng nói không phức tạp là giả.
Mặc dù đã biết rằng, nếu mình đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử thì sẽ có khả năng gặp những người đã từng là “Người nhà” của bà ấy, nhưng khi chân chính nhìn thấy cô gái có tướng mạo rất giống vợ mình này, ông ta vẫn không khỏi có chút thổn thức, và một ít cảm giác vi diệu.
Nếu như ban đầu ông ta quen bà ấy trước, thì sao có thể vô duyên vô cớ có nhiều người xa lạ chặn ngang như vậy?