Cố Tiểu Tây không thích Thôi Hòa Kiệt, nên không trả lời, chỉ nói: “Người trong đại đội đều đi tìm chúng tôi?”
Thôi Hòa Kiệt nhìn cô, nói: “Trừ cha cô ra, hẳn là đều đi.”
“Cha tôi? Cha tôi làm sao?” Lòng Cố Tiểu Tây trầm xuống, sắc mặt tái nhợt.
Thôi Hòa Kiệt xua tay, không muốn hù dọa Cố Tiểu Tây, nói: “Không sao đâu, cô đừng lo lắng quá, lúc đó chúng tôi bị mắc kẹt ở trên núi, là chú Cố xung phong xuống núi tìm người cứu viện, có điều trên đường đi bị bong gân, giờ đang ở trong bệnh viện huyện.”
Bệnh viện huyện, lại là bệnh viện huyện, cô đúng là có duyên với nơi này.
Cố Tiểu Tây mím đôi môi trắng bệch, lần này thì hay rồi, cô nhất định phải đi bệnh viện.
Cha cô, Thiếu Ương, Điền Tĩnh, đều đang ở bệnh viện huyện, có thể nói là tụ họp đủ nhân vật.
Yến Thiếu Ngu nắm chặt tay Cố Tiểu Tây, dùng đôi mắt đen như gỗ mun nhìn cô: “Đi thôi, đến bệnh viện.”
“Hai người đây là?” Thôi Hòa Kiệt mặt đầy kinh ngạc nhìn tay hai người đan vào nhau, hầu kết khẽ lăn, mặt đầy không dám tin, chuyện gì vậy? Hai người bọn họ ở bên nhau, vậy Hạ Lam Chương làm thế nào?
Hạ Lam Chương sẽ không biết bên này không hy vọng, quay đầu lại tìm Chu Dung Dung chứ?
Trong lòng Thôi Hòa Kiệt ngũ vị tạp trần, nhưng nghĩ đến mình đã là người dẫn đường thanh niên tri thức, nếu Chu Dung Dung thực sự bị Hạ Lam Chương lừa trở về, vậy há chẳng phải gã sẽ được hưởng lợi, không cần phải cưới một mụ béo à? Một công đôi việc.
Lúc gã đang mải suy nghĩ, Cố Tiểu Tây nhíu mày nói: “Dẫn đường Thôi, bây giờ tôi phải đến bệnh viện thăm cha tôi, phiền anh lát nữa báo cho xã viên một tiếng, chúng tôi đã trở về, mấy ngày nay vất vả cho họ rồi.”
Thôi Hòa Kiệt gật đầu, định mở miệng nói thêm gì đó, Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây đã sải bước rời đi.
Gã quay đầu nhìn bóng lưng hai người nắm tay nhau rời đi, nhíu mày suy nghĩ một lúc, không trở về điểm thanh niên tri thức, mà đi theo sau hai người họ lên công xã, gã phải nói cho Hạ Lam Chương biết chuyện này.
Trong lòng có chuyện, Cố Tiểu Tây đi rất nhanh.
Từ đại đội sản xuất Đại Lao Tử đến huyện khá xa, lúc hai người đến bệnh viện, thì trời đã tối.
Vừa vào bệnh viện Cố Tiểu Tây đã tìm y tá, hỏi xem Cố Chí Phượng và Yến Thiếu Ương đang ở phòng bệnh nào, bọn họ một người ở tầng một, một người ở tầng hai, một người chỉ bị nhẹ, còn một người thì bị khá nặng.
Nghe thấy tình trạng của Yến Thiếu Ương không tốt lắm, sắc mặt của Yến Thiếu Ngu tối sầm lại, Cố Tiểu Tây thấy thế nói: “Anh lên tầng hai thăm Thiếu Ương trước đi, em đi gặp cha em, sau đó sẽ lên tìm anh.”
Yến Thiếu Ngu suy nghĩ một lúc, cũng không từ chối, gật đầu nói: “Được.”
Sau khi hai người tách ra, Cố Tiểu Tây chạy đến phòng bệnh của Cố Chí Phượng ở tầng một.
Cô còn chưa vào, đã nghe thấy giọng nói mệt mỏi và lo lắng của Cố Chí Phượng: “Không biết con bé thế nào rồi, trên núi mưa nhiều ngày như vậy, lại không có đồ ăn, qua lâu rồi, sao vẫn chưa tìm thấy người chứ?”
Ngay sau đó, giọng nói của Cố Tích Hoài vang lên: “Cha, cha yên tâm đi, đừng sốt ruột, con bé cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cố Chí Phượng giọng nói cương trực, không vui nói: “Con đừng nói dễ nghe với cha, ngày nào chưa tìm được người thì ngày đó cha không yên tâm được! Không được, cha phải trở về, chờ lúc con bé về, có thể lập tức nhìn thấy cha.”
“Ơ kìa, cha, chân của cha…” Cố Tích Hoài có hơi đau đầu.
Nghe thấy động tĩnh bên trong, Cố Tiểu Tây vội vàng mở cửa ra: “Cha! Cha nằm xuống đi, đừng cử động!”
Cố Chí Phượng chợt ngoảnh lại, nhìn thấy Cố Tiểu Tây đang đứng ở cửa, nước mắt lập tức trào ra: “Con bé, con bé về rồi à?” Ông ấy vừa nói vừa dụi dụi mắt, đẩy Cố Tích Hoài nói: “Con mau nhìn xem, cha không nhìn nhầm chứ?”