Nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng Cố Tiểu Tây hơi rục rịch, nghĩ nghĩ, liền kiễng chân lên, đôi môi đỏ mọng cắn nhẹ lên đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu, hai môi chạm nhau, khác với hơi thở lạnh lẽo trong làn nước, mang theo chút ấm áp.
Cô dùng sức khá mạnh, sau khi mân mê một lúc, mới như một tên tiểu lưu manh chép miệng một cái, như là đang hồi tưởng lại.
Yến Thiếu Ngu hơi nheo mắt lại, khuôn mặt đẹp trai đờ đẫn, khí chất ngang ngược lãnh đạm thường ngày bị phá vỡ, giống như dính bụi bặm trần gian, đột nhiên có nhân khí, hé mở đôi môi hơi sưng đỏ, tỏ rõ tình cảm mập mờ vừa rồi.
Cố Tiểu Tây cười hì hì, ngẩng đầu lên nhìn anh, thanh âm nhẹ như suối, có chút nũng nịu bá đạo nói: “Hôn rồi thì anh chính là người của em, anh không được nuốt lời, nếu không em sẽ mang theo anh cùng xuống địa ngục! Hiểu chưa?”
Nói là nói như vậy, nhưng nếu anh đổi ý thật, có lẽ cô cũng không nỡ kéo theo anh cùng xuống địa ngục.
“Đi thôi!” Cố Tiểu Tây nói xong, kéo Yến Thiếu Ngu chạy trên con đường mòn.
Yến Thiếu Ngu bước chân theo sau Cố Tiểu Tây, ánh mắt lại thủy chung không rời bóng lưng cô, tất cả sự thờ ơ trước đây đều biến mất, càng ngày càng nóng bỏng, hóa ra đây chính là cảm giác có người cắm rễ trong lòng.
Anh khẽ cười nhẹ, tiếng cười trong trẻo dễ nghe, phát ra vui thích từ tận đáy lòng.
Ánh nắng chân trời chiếu lên dáng người bọn họ, khiến bọn họ càng trở nên sáng lạn.
*
Lúc Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu về đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, đã là xế chiều.
Trên đường đi, họ đi ngang qua ba đại đội, vốn định mượn xe bò hoặc xe đạp để dùng, tiếc là bây giờ nhà ai cũng khó khăn, thiếu lương thực, bắt đầu cảnh giác với người ngoài, nào chịu cho mượn?
Cứ như vậy, hai người đi bộ mất mấy tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy hình dáng quen thuộc của đại đội.
Đại đội thường ngày náo nhiệt, giờ lại yên tĩnh, giống như không có người, Cố Tiểu Tây không để ý, kéo Yến Thiếu Ngu chạy về nhà, nhưng cửa nhà khóa chặt, ngay cả Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Đường cũng không ở.
Cố Tiểu Tây nhíu mày, khó hiểu nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ đâu hết rồi?”
Lúc này đại đội đang trong thời gian nghỉ, không làm việc, trong đội rất nhàn nhã, nhưng bây giờ một người cũng không thấy, lẽ nào bọn họ lại lên núi rồi? Nhưng bây giờ đất xốp, không thích hợp để lên núi tìm thức ăn, bí thư chi bộ không thể nào cho bọn họ đi được.
Yến Thiếu Ngu giơ tay lên sờ ổ khóa, trời mưa mấy ngày, đã rỉ sét, hình như đã lâu bọn họ chưa về, anh trầm ngâm một lúc, nói: “Chắc là bọn họ đi tìm chúng ta.”
Cố Tiểu Tây nhíu mày: “Tìm chúng ta? Dẫn Thiếu Đường theo?”
Yến Thiếu Ngu lắc đầu, chắc là hai người công an nhân dân vừa nãy dẫn thẳng Hứa Tấn Phương về đồn công an, không thông báo cho ai hết, dẫn đến các xã viên còn đang tìm người trong núi không nhận được tin tức, nếu không lâu như vậy bọn họ nên trở lại rồi mới phải.
Cố Tiểu Tây suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là chúng ta lên bệnh viện huyện trước đi, Thiếu Ly còn nhỏ, sợ là chân tay luống cuống, không chăm sóc tốt cho Thiếu Ương, chúng ta đi ngó qua chút?”
Yến Thiếu Ngu liếc cô một cái, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Em cũng còn nhỏ mà.”
Khóe miệng Cố Tiểu Tây giật giật, tuy cô và Yến Thiếu Ngu bằng tuổi nhau, nhưng sao cô có thể nói mình sống hai đời được?
Cô ho khẽ hai tiếng, kéo anh nói: “Đi thôi, đi thôi.”
Cả hai vừa đến cổng thôn đã gặp Thôi Hòa Kiệt.
Gã nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, phát hiện có người, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, gã giật mình: “Hai người…hai người trở về khi nào?”
Cố Tiểu Tây nhìn Thôi Hòa Kiệt, dưới chân gã dính bùn, hỏi: “Anh mới từ bệnh viện huyện trở về à?”
Thôi Hòa Kiệt theo bản năng gật đầu một cái, sau khi kịp phản ứng thì nhíu chặt mày: “Hai người, hai người làm sao biết? Người trong đại đội đã tìm thấy hai người à? Hai người chuẩn bị đi đâu?”