*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mila
Beta: Zen
_______
Phó Sinh hơi khựng lại: “Để tối về gọi lại.”
Tu Từ ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn quay người ngồi thẳng dậy, nhưng tay cậu lại xuyên qua tay vịn đặt lên đùi Phó Sinh.
Mắt Phó Sinh nhìn thẳng vào màn hình, màn hình sáng lên từ nơi tối tăm, anh nắm lấy tay Tu Từ vuốt nhẹ.
Bộ phim này tên là “Không Cầu”, Bạch Đường Sinh đóng vai chính thứ hai.
Phó Sinh được nghe nói Bạch Đường Sinh chủ động muốn đóng nam thứ này, còn lý do cụ thể như nào thì chắc chỉ mình anh ấy biết.
Đây là một bộ phim tương đối u buồn, dù là vai chính hay vai phụ, cuộc sống đều tràn đầy sự bất lực, không có cách nào làm chủ được vận mệnh của mình, không thể nhìn rõ con đường tương lai, không thể tìm ra phương hướng của cuộc đời.
Vai chính vì là nhân vật chính nên đương nhiên sau khi trải qua hàng loạt thăng trầm cùng thất bại, cuối cùng cũng đi theo hướng tích cực, bước tới một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Còn nam thứ do Bạch Đường Sinh thủ vai lại không may mắn như vậy, anh ta bị cha mẹ bỏ rơi từ khi bé, lớn lên trong cô nhi viện, làm các công việc ngoài cho đến khi lên đại học, nhưng cũng bởi vì không hiểu được những quy tắc ngầm chốn làm ăn, dẫn tới việc bị người ta lừa gạt, sau đó công việc không chỉ không thăng tiến mà còn phải đối mặt với khủng hoảng giảm biên chế.
Anh ta cũng chỉ là một tên đàn ông tầm thường trong biển người mênh mông, không có bất kỳ kỷ niệm nào đáng nhớ, thời thơ ấu mặc dù không có ba mẹ bầu bạn nhưng cũng chưa từng trải qua chuyện bị bắt nạt, trong sự nghiệp tuy không được thuận lợi, nhưng ít nhất xã giao giữa đồng nghiệp với nhau cũng rất hài hòa.
Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy bức bối, mối quan hệ xã giao giữa anh với những người xung quanh nhạt nhòa, vô tâm, vô cảm không chân thành, dường như anh ta không có bất kỳ món đồ nào tồn tại trên thế gian đáng để hồi tưởng về.
Cuộc sống buồn tẻ, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, không có thăng trầm.
Kết cục là anh cứu được một đứa trẻ sắp chết đuối ở bãi biển, nhưng khi có người dang tay ra cứu thì anh lại buông tay, từ bỏ hy vọng sống.
Anh không bị bệnh, cũng không phải là rất muốn chết, nhưng cũng không muốn sống tiếp.
Phó Sinh hỏi: “Xem được không?”
Tu Từ cúi đầu nói: “Anh Bạch diễn rất khá.”
Cậu cũng không rõ là xem được hay không, nhưng thứ rõ lại là nếu như cuộc đời của cậu không có Phó Sinh, có lẽ chăng cậu sẽ sống một cuộc sống giống với vai nam thứ mà Bạch Đường Sinh đóng kia, nhìn qua nhìn lại không tìm được thứ gì đặc biệt đáng để lưu giữ trong ký ức.
Nhưng cậu đã gặp Phó Sinh, chính vì vậy thế giới vốn hai màu trắng xám của cậu đã có thêm sắc màu.
Vì thế ngày tháng cậu cùng Phó Sinh trải qua đều là những hồi ức quý giá nhất.
Phó Sinh nghiêng người đeo khẩu trang cho Tu Từ, chờ dòng người thưa dần mới dẫn cậu đi ra ngoài.
Có quá nhiều người đang đợi thang máy và nguy cơ nhận ra rất cao, cho nên anh đành dẫn cậu đi cầu thang.
Cầu thang hơi hẹp, Phó Sinh đi xuống hai bậc rồi quay lại đưa tay cho Tu Từ.
Tu Từ chần chờ một chút: “Nhưng mà…”
Phó Sinh: “Đường đi hơi hẹp, ôm chút chắc không sao, em muốn không?”
“Muốn ôm.”
Tu Từ không chút do dự vươn người ra, ôm chặt cổ Phó Sinh và hai chân vắt lên hông anh.
Phó Sinh ôm Tu Từ vững vàng bước đi, có lẽ là do cầu thang rất tối, những người khác thì đi thang máy hoặc thang cuốn, suốt quãng đường bọn họ đi xuống mỗi tầng tiếp đều không gặp ai.
Phía trước bên trái có siêu thị, Phó Sinh đặt Tu Từ xuống, nắm tay cậu nói: “Có lẽ chúng ta phải mua một ít gia vị, phòng bếp ở trong căn hộ chưa có gì cả.”
“Có nồi với nồi cơm điện…” Tu Từ nghiêm túc suy nghĩ: “Còn có bát đũa.”
“Vậy mua đồ gia vị với đồ ăn đi, em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.”
Như một đứa trẻ, Tu Từ ngoan ngoãn đi theo sau phụ huynh, bước thêm một bước cũng không bước.
Phó Sinh đang cúi đầu bắt con cá sống: “Cá chép ăn được không em?”
“Dạ được.” Bởi vì hai tay dùng để bắt cá, nên Tu Từ ngoan ngoãn đứng sang một bên nắm lấy góc áo của anh.
“Hơn một ký.” Dì bán hàng vừa cân vừa cười hỏi: “Đây là em trai con hả? Nghe lời thật nha.”
Phó Sinh cũng tán thành: “Cũng có lúc không nghe lời dì ạ.”
Dì bán hàng tỏ vẻ có thể hiểu được: “Con nít ấy mà, đều như vậy thôi, em con trẻ ghê ha, đã lên đại học chưa?”
Tu Từ lên tiếng: “Lên rồi ạ.”
Dì vừa nói đùa, vừa đem cá gói lại đưa cho Phó Sinh: “Không nghe lời thì phạt vài lần, nếu không được nữa thì phải đánh đòn…”
Phó Sinh bất đắc dĩ nói: “Con nào dám đánh, mít ướt lắm.”
Dì cười lớn: “Lớn già đầu rồi mà còn khóc nhè à, mắc cỡ quá đi?”
Tu Từ: “… “
Trẻ con lớn già đầu cỡ này không có bị mấy cái như bạn trai đặt lên đùi đánh đòn đâu…
Rời khỏi khu vực hải sản, tai và cổ của Tu Từ vẫn còn đỏ.
Phó Sinh cũng làm như không có chuyện gì xảy ra: “Ăn tôm bóc vỏ không? Băm đem hấp với trứng.”
(Trứng hấp tôm thịt) minh họa cho ai thèm thì thèm chứ có ghệ iu dấu đâu mà nấu cho ăn 😏
Tu Từ có chút do dự nhìn con tôm bóc vỏ trong quầy: “Không có nồi hấp…”
Phó Sinh lấy một túi tôm bóc vỏ: “Cho nước vào nồi hấp được.”
Cứ như vậy là đã có hai món ăn, Phó Sinh gắp một cục xương lớn chuẩn bị nấu canh cho Tu Từ húp, cũng tại đứa nhỏ quá gầy rồi.
Sau đó, Phó Sinh mua thêm lòng lợn mà trước đây Tu Từ rất thích, có thể xào cay ăn kèm với các món khác.
Đương nhiên, món mặn phải ăn kèm theo các loại rau xanh, Phó Sinh lấy thêm bông cải xanh, xào lên không có mùi vị gì, anh cũng mua vài ký thịt nạc, có thể tối nay ăn không hết nhưng để dành qua bữa khác ăn cũng được, với cả hơn một tuần nữa bọn họ mới bắt đầu đi, ăn đồ ăn bên ngoài nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.
Tiện thể mua luôn dầu ăn, muối, nước tương và giấm chung một quầy luôn.
“Mua sầu riêng nữa không?”
Tu Từ sửng sốt một chút, liếc nhìn phía bên kia: “Anh không thích…”
Tu Từ không hề ghét ăn sầu riêng, có khoảng thời gian cậu rất cuồng ăn, hình như Phó Sinh không thích mùi vị đó, mỗi lần Tu Từ ăn sầu riêng xong rồi cố ý đuổi theo anh để hôn môi, Phó Sinh đều tỏ vẻ bất lực.
Nhưng cho dù có không thích, nhưng Phó Sinh sẽ không đẩy cậu ra, cùng lắm hôn xong thì đánh răng thôi.
Tu Từ vừa nhìn thấy anh đánh răng xong sẽ hí hửng dí theo không biết mệt là gì đòi hôn anh nữa, thường những lúc như vậy Phó Sinh sẽ thấy cậu thèm roi, nhanh tay đẩy người xuống sofa hoặc trên giường “quất” tới tấp.
“Hôm nay được phép ăn một miếng.”
Tu Từ giật giật góc áo Phó Sinh, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy mua trái nhỏ đi nha.”
“Trái lớn cũng được.”
Phó Sinh phát hiện ra gần đây khẩu vị của Tu Từ đã được cải thiện hơn nhiều, cậu bắt đầu có hứng thú với một số món.
Rõ ràng nhất là trong bữa cơm hàng ngày, Tu Từ sẽ bắt đầu giống như trước đây, hơi kén ăn, nhưng lại ăn rất ngon miệng với món ăn yêu thích của mình.
Lựa sầu riêng cũng là việc cần phải có kỹ năng, mà Tu Từ đây thì thừa kinh nghiệm từ lâu.
Có một lần cách đây rất lâu, Tu Từ bỏ ra 120 tệ để mua một trái sầu riêng bị sượng [1] về nhà, bị Phó Sinh cười vào mặt, cậu lấy chuyện này làm một bài học, mỗi lần đều lựa rất kỹ.
[1] Ý là nhiều múi có màu trắng và nhạt, ăn không có ngọt, bị non, bị xơ. Túm lại là sầu riêng dỏm
“Chú ơi, lấy quả này.” Tu Từ không giỏi ăn nói, bởi vì cậu rất ít khi giao tiếp với người lạ, cho nên ngữ điệu có chút khó xử.
“Ok, trái này còn chưa chín lắm, con muốn đổi trái khác được tách sẵn không?”
Tu Từ lắc đầu: “Dạ trái này được rồi.”
Thế là chú bán hàng chỉ có thể gói bọc xung quanh trái sầu riêng cho cậu, không có tách sẵn cũng không thể ngửi được mùi vị gì, vỏ cũng còn xanh.
Phó Sinh cũng không can thiệp, chỉ nhìn cậu chọn đồ rồi đi nói với ông chú cân cho mình: “Đêm nay chưa ăn à?”
“Tối nay muốn ăn đồ anh nấu.”
Tu Từ đặt trái sầu riêng vào xe đẩy, rồi nắm lấy tay Phó Sinh nghiêm túc nói: “Hơn nữa sầu riêng tách sẵn vi khuẩn dễ xâm nhập.”
Tu Từ cố gắng chăm lo cho cuộc sống của mình với Phó Sinh thực sự khiến anh cảm thấy lòng mềm xèo.
Sau khi thanh toán hóa đơn, họ xếp tổng cộng bốn túi lớn, Tu Từ chủ động xách ba túi, chỉ cho phép cánh tay không bị thương của của Phó Sinh xách một túi.
Phó Sinh đã quen với việc chăm sóc Tu Từ, luôn cảm thấy rằng cậu yếu ớt: “Xách được không đấy?”
“Được mà.”
Có lúc Tu Từ yếu ớt nhưng đó là chỉ khi có Phó Sinh ở bên thôi, thực sự cậu cũng là con trai, nói sao thì sức mạnh cũng hơn con gái nhiều, không đến nổi có mấy món đồ nặng này mà xách không nổi, chỉ là dây quai túi đ è xuống có chút đau.
Mà đi cũng không xa lắm, sau khi đến bãi đậu xe thì bỏ đồ ở ghế sau, Phó Sinh lái xe thẳng về căn hộ.
Trời đã tối rồi, giờ là lúc nhà nhà bật đèn thắp sáng màn đêm đen, từ trong thang máy có thể ngửi thấy được mùi hương của bữa cơm từ một hộ gia đình khác, làm ta thèm ăn cơm ngay.
Đã lâu rồi Phó Sinh không nấu ăn, lúc trước vì để ngăn Tu Từ ăn đồ bên ngoài quá nhiều, nên mới suy nghĩ ra vụ đi học nấu ăn.
Từ sau khi ra nước ngoài hơn hai năm, anh cũng không tự nấu ăn cho mình.
Một mình mình ở nơi đất khách quê người, một mình với cái bàn, ăn cơm cũng một mình, cảm thấy quá cô đơn.
“Xong rồi đây.”
Phó Sinh sắp xếp xong bưng món canh cuối cùng đã sôi lên bàn: “Nếm thử xem.”
Vì nồi cơm điện dùng để nấu canh, nên cơm của hai người là đặt bên ngoài về.
Anh xắn tay áo ngồi xuống bên cạnh Tu Từ, múc cho cậu một bát canh lớn.
Tu Từ cũng múc đầy cho anh: “Anh, anh cần phải bồi bổ.”
“… Bồi bổ cái gì?” Phó Sinh hơi nhướng mày.
“Anh mới xuất viện…” Tu Từ chần chờ một chút, vắt óc tìm vốn từ ít ỏi: “Bồi bổ khí huyết.”[2]
[2] Là cơ sở vật chất của tạng phủ – kinh lạc, khi khí huyết có bệnh sẽ ảnh hưởng đến chức năng của tạng phủ.
“Đợi đến đêm xem ai mới là người cần phải bồi bổ.”
“… À”
Hơn một tiếng ăn xơm xong, Tu Từ chủ động ôm đống chén dĩa đi rửa, nghiêm túc đứng cạnh bồn nước, tuy động tác vẫn chưa quen tay lắm nhưng rửa rất sạch.
Phó Sinh lên tầng hai ngồi một lúc, nghĩ về trò chơi nhỏ mà họ đã nói hôm nay.
Anh hỏi em đáp, nghe có vẻ đơn giản nhưng Phó Sinh muốn đảm bảo cả hai sẽ thẳng thắn với nhau.
Đồng thời, Tu Từ vẫn có thể duy trì trạng thái tốt, thậm chí còn tốt hơn những ngày này.
Anh đối với Tu Từ thì không có gì phải giấu nữa, nhưng Tu Từ thì khác, có rất nhiều chuyện…
Có lẽ Tu Từ cũng căng thẳng như anh, rửa chén xong cúi đầu nói đi tắm, chạy một mạch xuống tầng dưới đến đồ ngủ cũng không mang xuống theo.
Phó Sinh lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, vô tình nhìn chiếc còng tay trên đầu giường hồi lâu.
Thật ra hai hôm trước, anh cảm nhận được Tu Từ đã tỉnh dậy lúc nửa đêm, lặng lẽ tra còng vào tay anh, sau đó nghịch phá một hồi rồi mới im lặng nằm sấp trên người anh ngủ.
Có lẽ việc Tu Từ còng tay anh lại khiến cho Tu Từ cảm thấy an tâm hơn, cho nên ban đêm còn không biết mệt mỏi mà ráng chơi trò như vậy.
Phó Sinh khẽ thở dài, đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ.
Kệ cao nhất bên trong tủ vẫn còn để quần áo sơ mi của anh hai năm trước, ánh mắt Phó Sinh phức tạp quay đi, sau đó hơi khựng lại.
Có một cuốn sổ dày bên trong.
Bởi vì lúc trước anh đã hứa với Tu Từ sẽ không mang những bộ quần áo này đi cho nên đến bây giờ anh cũng chưa từng động vào nơi này.
“Anh ơi, em xong rồi.”
Lúc Tu Từ quay lại đã thấy Phó Sinh đang dựa vào đầu giường, nghe tiếng thì ngẩng đầu lên khẽ liếc cậu một cái, đáp lại tiếng Ok.
Tim Tu Từ nảy lên cái, do dự tiến lên hôn Phó Sinh một chút: “Anh ơi… anh chưa muốn đi tắm sao?”
“Sẽ.” Phó Sinh ôm eo cậu, hôn lại cậu.
Xác nhận tiếng nước từ phòng tắm vang lên, Tu Từ rón rén như ăn trộm cầm điện thoại của Phó Sinh lên, cậu biết mật khẩu điện thoại của Phó Sinh, dấu vân tay điện thoại cũng có, cậu vừa mở khóa xong đã hối hận, đặt điện thoại về vị trí cũ.
Có lẽ cậu lo xa…
Hôm nay, Phó Sinh đối xử với cậu vẫn như những ngày kia, không khác chút nào, nhưng cậu vẫn cảm giác có cái gì đó không đúng ở đây.
Lúc xem phim thông báo tin nhắn của Phó Sinh vang lên không ngừng, Tu Từ cắn môi, đấu tranh tư tưởng hồi lâu mới mở trang tin nhắn của Phó Sinh ra.
Trong phòng tắm, đầu của Phó Sinh cứ văng vẳng những dòng nhật ký trong một trang của quyển sổ mà anh tiện tay lật ra.
【 Em cũng ghét chính mình lắm… Anh cũng như vậy đúng không.
Nhưng mà em sẽ ngoan ngoãn, luôn nở nụ cười như trước, tự mình cài dây an toàn, không ghen tuông, không cố tình gây sự, không chọc giận anh…
Liệu anh sẽ vẫn như trước chứ, yêu em nhiều một chút, thích lâu hơn chút?? 】