*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mila
Beta: Zen
_______Phó Sinh vừa đóng vòi sen lại thì trong nháy mắt nghe thấy có tiếng gì đó nhẹ nhẹ không rõ ràng vang lên.
Anh khẽ nhíu mày, lớn tiếng gọi: “Tu Từ?”
Chưa có tiếng đáp lại.
Trái tim Phó Sinh hẫng một nhịp, dùng tốc độ nhanh nhất có thể rút chiếc khăn tắm ra quấn quanh eo, nước còn chưa kịp lau khô chạy ngay lên lầu.
Nhưng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, Tu Từ nằm ở trên giường, che kín cơ thể, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu và một đôi mắt đẹp đẽ nhìn thẳng vào anh, đuôi mắt ửng đỏ.
Phó Sinh hơi híp mắt, sau đó cúi xuống vén chăn lên, nhìn cảnh tượng trên giường khiến anh không thở nổi.
Tu Từ hoảng một chút, không biết làm gì ôm lấy ngực.
Trên cổ, cổ tay, quanh mắt cá chân được thắt một sợi dây màu đỏ, phía trên còn đeo thêm cái lục lạc màu vàng rực rỡ.
Đôi mắt Phó Sinh dần tối sầm lại, anh đưa tay lên vuốt v e phần bụng của Tu Từ vì vừa ăn tối xong nên hơi nhô lên.
Tu Từ hơi co bụng, không dám động: “Ngứa…”
Phó Sinh sờ đến cổ của cậu, kéo rồi lại thả sợi dây màu đỏ ra, nhưng âm thanh trong trẻo của chiếc lục lạc phát ra.
“Mua nó khi nào vậy?”
“Mua cùng với còng tay…”
Việc này Tu Từ không nói dối, chỉ có điều là còng tay và chuông được mua khi bộ phim chuẩn bị khai máy chứ không phải “vài ngày trước” như cậu nói.
Khi đó, cậu nghĩ Phó Sinh bị ép sẽ rất tức giận, cậu có thể lấy cái lục lạc tới chủ động dỗ anh.
Phó Sinh nghe vậy chỉ thờ ơ gật đầu, Tu Từ còn chưa kịp phản ứng thì anh đã mở còng tay trên cổ tay ra, còng đầu còn lại vào đầu giường.
“Anh ơi…”
Phó Sinh không để ý tới cậu, vươn tay tháo sợi dây màu đỏ khỏi bàn tay bị còng của Tu Từ rồi quấn nó vào một nơi khác.
Lỗ tai của Tu Từ đỏ bừng, nhưng cũng không có xin tha, mở thêm ra chút.
“Thoải mái à?” Phó Sinh nhẹ nhàng xoa xoa, ngồi ở mép giường cúi người híp mắt nhìn Tu Từ như mèo con.
“Ừm…” Tu Từ khẽ hừ nhẹ, cọ cọ vào chân Phó Sinh.
Nước vẫn còn đọng lại trên người Phó Sinh, lướt xuống cơ bắp rắn chắc, lóng la lóng lánh.
Tu Từ không nhịn được ngẩng đầu lên, há miệng li3m giọt nước.
Phó Sinh: “…”
Tu Từ di chuyển bằng thân trên, trực tiếp gối đầu lên đùi của Phó Sinh, như một con mèo con nép người vào ổ, tận hưởng sự phục vụ của Phó Sinh.
“Cục cưng.”
“… Dạ?”
“Rất thích sao?”
Tu Từ mê đắm hưởng thụ, nhưng lại có cảm giác không đúng, chỉ rì rầm hai tiếng: “Anh ơi, anh có muốn… Á…”
Phó Sinh đột nhiên kéo sợi dây màu đỏ trên cùng, một tay thì kéo rồi buộc chặt.
Tu Từ có chút ngơ ngác, giương đôi mắt ướt át lên: “Anh ơi… “
Phó Sinh phủi tay một cái đứng dậy bên giường, nhàn nhã nhìn con trai nằm trên giường: “Tóc anh còn ướt, em chờ một chút.”
Tu Từ: “… “
Cậu cọ chân, ngờ nghệch nhìn bóng lưng của anh đi xuống cầu thang nhưng không thể làm gì được.
“Anh ơi…”
Bước chân Phó Sinh dừng lại một chút, không quay đầu lại: “Không cho cọ.”
Hai chân Tu Từ cứng đờ, hai chân dang rộng mà không dám nhúc nhích.
Phó Sinh có thể nghĩ đến tư thế của Tu Từ trên giường vào lúc này là kiểu gì, tâm trạng sung sướng vô cùng, lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc, cũng không quan tâm đ ến Tu Từ đang lo lắng không nhịn nổi ở trên lầu, chậm rãi sấy tóc.
Tu Từ ở trên giường cắn muốn rách đôi môi mình, phải chờ mất gần hai mươi phút trước, Phó Sinh mới lên chăm sóc cậu.
Nhưng Phó Sinh vẫn không giúp cậu cởi trói, trực tiếp cúi người ôm cậu vào lòng, đi thẳng vào vấn đề.
Tuy rằng động tác không dịu dàng, nhưng vẫn ôm rất nhẫn nại như cũ: “Đau không?”
“Không…” đôi mắt Tu Từ ướt một mảng,mềm mại áp vào ngực Phó Sinh: “Nhưng em muốn ——”
“Muốn cái gì?”
“Muốn đi vệ sinh…”
Phó Sinh không thể nhịn cười: “Không được, ráng nín đi.”
Nước mắt của Tu Từ đã đọng lại ở hốc mắt nhưng khi nghe Phó Sinh từ chối thì trực tiếp rơi xuống, như cậu đã bị bắt nạt không chừng.
Phó Sinh vẫn hoàn toàn không để ý đến, tiếp tục vững chí làm việc của mình.
Mãi cho đến khi nghe được tiếng khóc nức nở nhưng cố nén lại của nhóc hư, anh mới hơi bất đắc dĩ dừng lại: “Làm em đau sao?”
Tu Từ nghẹn ngào hỏi thẳng: “Anh hết yêu em rồi sao…”
“…” Phó Sinh thực sự không làm gì được: “Con mắt nào của em thấy anh hết yêu em vậy?”
“Anh thậm chí còn không cho em đi vệ sinh.” đụng cái là Tu Từ khóc nấc lên.
“Bị còng tay thì đi vệ sinh kiểu gì?” Phó Sinh sắc sảo đáp trả, anh nhẹ nhàng ôm Tu Từ, cúi đầu ghé vào tai cậu nói: “Con như này là cố tình kiếm chuyện đấy sao?”
Tu Từ cả người run lên: “Đừng có sờ…”
Cậu nói xong, tựa hồ giật mình, đột nhiên mở to hai mắt ra: “Anh nhìn thấy rồi?”
Phó Sinh dường như không hiểu: “Anh thấy cái gì?”
Tu Từ có chút sợ hãi, sợ Phó Sinh thật sự nhìn thấy cái gì đó, cũng sợ Phó Sinh không nhìn thấy gì nhưng vì phản ứng của mình mà sinh nghi.
Cậu dường như im lặng hẳn đi, bắt đầu không nói gì, chặt chẽ núp vào lồ ng ngực Phó Sinh như một con búp bê bị anh điều khiển, cũng không khơi lại chuyện đi vệ sinh.
Rốt cuộc Phó Sinh cũng cảm thấy đau lòng, anh lấy chìa khóa mở còng tay ra cho cậu rồi bế cậu xuống lầu.
Tu Từ ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, úp mặt vào vai anh, thầm nghĩ nếu giây phút này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết bao.
Bọn họ vẫn luôn ở tư thế thân mật, không hề tách rời vĩnh viễn nắm giữ nhau.
Tu Từ không biết tiếp theo cậu sẽ phải đối mặt với thứ gì, dường như nó không kinh sợ như cậu tưởng tượng.
Có lẽ là bởi vì Phó Sinh vẫn luôn ung dung đi theo thân mật với cậu, hoặc là ba tháng này thuốc có chút tác dụng, nên cậu có thể khống chế lý trí trong phạm vi cho phép.
Cậu cũng không dám quậy nữa.
Tất cả những con bài chủ chốt của cậu đều có khả năng cao sẽ bị lộ, những điều ghê tởm đều phơi bày ra trước mặt, không thể che giấu được.
Nếu Phó Sinh không cần cậu nữa, cậu thực sự chẳng còn gì cả.
Nhưng chẳng phải anh ấy đã từ bỏ cơ hội cuối cùng để quay lại sao?
Xuống lầu hết, Phó Sinh giúp Tu Từ cởi trói, mở vòi sen ra cọ rửa lại cho cả hai.
Phó Sinh cúi đầu hỏi: “Oan ức lắm à?”
Tu Từ rũ rượi rúc vào trong ngực, không nói gì, chỉ lắc đầu.
Tắm rửa xong, Phó Sinh bế cậu lên lầu, vùi cậu vào trong chăn rồi ôm lấy.
“Anh ơi…” Tu Từ không thích tư thế này, tay chân đều bó lại trong chăn, không cách nào cảm nhận nhiệt độ của Phó Sinh.
“Nghĩ đằng làm nẻo.” Phó Sinh vỗ mông cậu: “Ngủ đi, ngày mai còn phải dọn dẹp nhà cửa.”
Tu Từ vốn là nghe được nửa câu đầu, người cứng ngắc, nhưng nghe đến nửa câu sau liền thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cẩn thận dò la xác định ý tứ trong lời nói của Phó Sinh: “Không phải mấy ngày nữa mới đi sao?”
“Anh đổi vé sang trưa ngày mốt, đi sớm.” Phó Sinh hôn một cái lên vành tai cậu: “Ngủ ngon.”
Hai tiếng sau, ý thức của Tu Từ dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đương nhiên cậu cũng không biết Phó Sinh sẽ rời đi lúc nào.
Trong toàn bộ căn hộ, chỉ có một ngọn đèn vàng ấm áp được thắp sáng ở đầu giường, yên tĩnh khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Cậu run rẩy ngồi dậy: “Anh ơi?”
Không có câu trả lời.
Tu Từ bò xuống giường, sốt ruột sợ hãi: “Phó Sinh?”
Cả căn phòng trống rỗng, ngay cả một tiếng vang cũng rất keo kiệt.
—————
Phó Sinh và Lâm Kiến Thịnh ngồi đối diện nhau, anh bình thản hỏi: “Đã khuya rồi ông còn muốn hẹn tôi ra đây, muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói chuyện về mẹ của cậu và Tu Từ.”
Lâm Kiến Thịnh hít một hơi thật sâu: “Mẹ cậu thương cậu nhiều hơn những gì cậu cậu tưởng, bên trong Tu Từ cũng không đáng thương như cái cậu tưởng tượng.”
Ánh mắt Phó Sinh có chút lạnh nhạt: “Tôi suýt nữa thì quên mất, ông bày mưu cho mẹ tôi, ông hại Tu Từ ra nông nỗi như này, bây giờ ông nói với tôi em ấy còn chưa đủ khổ sao?”
“… ” Lâm Kiến Thịnh dường như nhớ đến con gái mình, cả người run lên.
Nhưng ông ta vẫn hết sức trấn an mình nói: “Có lẻ tính tình Tu Từ xấu không liên quan gì đến tôi, từ trước tới giờ cậu ta đã là con người như vậy.”
Phó Sinh thờ ơ liếc nhìn ông ta: “Nếu như ông đến đây chỉ để nói những lời này, vậy thì chúng ta không cần phải nói tiếp.”
Lâm Kiến Thịnh thấy anh tuy nói vậy nhưng vẫn không đứng dậy, tự nhiên cảm thấy tự tin hơn, biết rằng Phó Sinh vẫn có hứng thú đến những gì ông ta nói.
Ông ta nhớ lại: “Thật ra, mẹ cậu đã phát hiện chuyện cậu với cậu ta hồi năm tư đại học, lúc đó tôi còn là người đi điều tra, có thể cậu không biết lần đầu tiên tôi thấy cậu ta là trong tình huống nào.”
Phó Sinh hơi nheo mắt lại, không lên tiếng.
Lâm Kiến Thịnh đưa ra một đống ảnh chụp: “Lúc đó cậu ta đang đe dọa thằng nhóc này, nếu dám quấy rầy cậu nữa, cậu ta sẽ tìm người đánh nó, để nó không thể ở lại trường này được, sau đó thuê mấy tên côn đồ chặn đối phương ở trong hẻm nhỏ đe dọa.”
Phó Sinh nhìn xuống hai bức ảnh trên bàn, anh có nhớ cậu bạn này.
Mà anh cũng không nhớ chính xác dáng dấp cậu ta như thế nào, nhưng quả thật có một đàn em cùng trường theo đuổi anh.
Lúc trước bởi vì lo lắng Khương Sam sẽ biết được mối quan hệ của mình với Tu Từ sẽ ngăn cản, mặc dù khi lên đại học họ không cố ý che giấu mối quan hệ yêu đương, nhưng cũng có không thông báo chính thức.
Khi anh học năm thứ tư đại học cậu bạn này mới là tân sinh viên, kém hơn Tu Từ một tuổi.
Phó Sinh không biết làm thế nào cậu bạn đó trong chớp mắt đã biết rằng anh thích đàn ông, từ lần đầu tiên gặp cậu ta đã rình rập, tạo hết cơ hội này đến cơ hội khác như tình cờ gặp nhau một cách trắng trợn.
Lần đầu tiên anh đã thẳng thắn từ chối, lần thứ hai thì trực tiếp dứt khoát kêu cậu ta cách xa mình chút, anh có người thương rồi.
Cũng chính vào thời điểm đó không ít “fan” của anh trong khoa trường đã thất tình, nhưng cũng không ít người cảm thấy anh chắc tại không muốn dây dưa với gay nên mới nói vậy, có người thương cùng lắm chỉ là cái cớ để đối phương hết hy vọng mà thôi.
Cậu trai kia liếc mắt cái đã khám phá ra được: “Là cái cậu trai thường đi tò tò sau anh á hả, lần trước em có thấy hai người hôn nhau.”
Phó Sinh không hiểu sao lại có loại người trơ trẽn đến vậy, nếu biết rồi còn chưa chịu phắn xa ra chút, kết quả cậu ta thẳng thắn bồi thêm: “Chúng ta có thể chơi ba mà, chơi bánh quy kẹp nhân cũng không tệ, em ở trên hay dưới được hết á.”
Hiếm có câu nói nào khiến Phó Sinh buồn nôn đến như vậy.
Anh không nói đến việc xu hướng tính dục của chính mình, chuyện yêu Tu Từ thì sẵn lòng đón nhận, mấy năm qua ngoài Tu Từ ra thì anh cũng chưa từng có hứng thú với một người con trai nào khác, thậm chí xem phim con heo cũng không cương lên nổi.
(Minh họa ảnh phim “Con Heo”:]]]]])
……………………
Phó Sinh nhìn Lâm Kiến Thịnh ở đối diện đang bắt chéo tay nhau, lông mày của anh ung dung giãn ra: “Tôi không biết về việc Tu Từ đe dọa người khác, nhưng lũ côn đồ phía sau thì —”
Anh dừng lại, khẽ cười: “Là do tôi thuê đấy.”
“… ” Lâm Kiến Thịnh xây xẩm mặt mày.
Bầu không khí xịt keo cứng ngắt.