Âm Quan Minh Thê

Chương 60



Huyện Tinh Sa là một thành phố cổ không to không bé,kiến trúc ở trong
thành đều giữ trọn vẹn hơi thở nồng nàn của những năm 80,90,những căn
nhà xi măng cao cao thấp thấp sừng sững hai bên đường cái,có rất nhiều
ngã tư bị hư hỏng vẫn chưa kịp sửa chữa,nhưng số lượng xe đi lại khá
ít,không có quá nhiều sự cố giao thông xảy ra

Chu Thế Cung lái máy cày chở theo tôi đi từ thôn Tân Mộc đến huyện Tinh
Sa,tốn thời gian cả một ngày,đợi đến 6,7 giờ tối,ông ấy mới dừng lại
trước một nhà hát kịch

Nhà Hát Kịch Tinh Sa

Cái tên giống hoàn toàn với cái tên ở trên vé,xem ra đây chính là nơi mà tôi và Chu Thế Cung cần đến

Cùng với sự phát triển và thay đổi hoàn toàn của thời đại,mười năm trở
lại đây những tòa cao ốc,chung cư mọc lên như nấm,thời đại mới đã bắt
đầu cuộc sống có tiết tấu nhanh,một lòng lo kiếm tiền nuôi gia
đình,những nghệ thuật cùng nghề thủ công lão tổ tông truyền lại cũng dần bị mai một,như là múa rối gỗ,kinh kịch..những thứ này ở trong thành phố phồn hoa đã trở nên khó thấy hơn,co điều ở những thành phố phát triển
khá chậm vẫn còn bảo tồn được hoàn hảo những cái này

“ chú Cung,cháu mới tu đạo có mấy tháng,tên Phương Trung Chính đó có thể đặt người gỗ vào trong phòng cháu một cách thần không biết quỷ không
hay,ông ta nhất định là có đạo hành,cháu không chắc có thể đánh được ông ta,cũng không chắc có bảo vệ được chú hay không,hay là chúng ta đi đi”
Nhìn dáng vẻ sắp sửa đi vào nhà hát kịch của Chu Thế Cung,tôi kéo ông ấy lại,lo lắng nói

Dù gì tôi chỉ là một tên nhóc mới tròn 18 hiểu biết nông cạn về thế
sự,đối với sự nguy hiểm không lường trước này,tôi luôn cảm thấy tránh
càng xa càng tốt

Nhuwg mà,Chu Thế Cung không nghe tôi khuyên nhủ,ông ta cất cẩn thận súng ngắn trong tay,lắc đầu với tôi: “ Phương Trung Chính khiến cho hồn
phách của Phùng Tùng hại chết hai đứa cháu của tôi,cả đời này tôi đã
không còn chỗ dựa,nếu như không báo được mối thù này,sống tiếp còn có ý
nghĩa gì chứ?”

Nói xong,ông ta bước lên bậc thềm,đồng thời còn không quên nói với tôi
một câu: “ Đỗ Minh,cậu là một đứa trẻ tốt,cậu giúp thôn chúng tôi đủ
nhiều rồi,chuyện này thực sự không liên quan gì đến cậu,hay là cậu đi
trước đi”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Không cần Chu Thế Cung nói,bây giờ tôi chỉ mong sao có thể đi,nhưng nếu như tôi đi rồi ông ta phải làm sao

Nghĩ đến đây,tôi đành lắc đầu,miễn cưỡng đi vào nhà hát kịch cùng ông ta

Bây giờ đã là 7h tối,khoảng cách đến lúc biểu diễn kịch còn 30 p,nhưng
bên trong khán giả đã đông nghịt,những người này ai nấy đều là người
trung niên 40 tuổi trở lên,như một tên nhóc trẻ tuổi như tôi thì ở trong rạp giống như là một hình ảnh mới mẻ

Tên Phương Trung Chính mà tôi chưa biết gì về hắn này,dường như rất nể
mặt tôi,vé mà ông ta đưa cho tôi,có thể để tôi đồng thời đưa nhiều người đến,hơn nữa,vị trí của tôi và Chu Thế Cung là hàng đầu tiên,là một cái
bàn vuông độc lập,lúc tôi và Chu Thế Cung đến,nhân viên bên cạnh còn
bưng trà lên cho chúng tôi,thạm chí còn có một bình rượu Nhị Oa Đầu

“ tên Phương Trung Chính này đối đãi với kẻ thù không ngờ cũng khách sáo thật”

Tôi nghịch tấm vé mới phát hiện rằng,vị trí này là chỗ cao quý nhất đồng thời cũng là chỗ có góc nhìn tốt nhất trong rạp hát,cũng chính là vị
trí VIP trong truyền thuyết

Nhưng mà,Chu Thế Cung không có động tĩnh gì,sờ mó súng ở trong lòng,mạnh mẽ uống một ngụm rượu

Tôi không nói chuyện nữa,không bao lâu,rèm trên sân khấu được kéo ra,một hợp xướng chiêng,trống,khèn,tiêu vang lên hai bên—— biểu diễn bắt đầu
rồi

Giống như những gì trên vé giới thiệu,vở mở đầu chính là “ Bao Công Trảm Quốc Cữu”

Trên sân khấu,lúc này bày ra một vụ xử án cổ đại lúc thăng đường của
huyện quan,trong tiếng hòa tấu của chiêng và trống,một vị quan mặc hắc
bào,da mặt đen vẽ thêm ánh trăng lưỡi liềm cùng bộ râu dài bước ra từ
sau sân khấu,sau đó nhân vật này vuốt vuốt bộ râu dài,bắt đầu hát,dưới
sân khấu,lập tức truyền đến tiếng cổ vũ của khán giả

“ chú Cung,Bao Công mặt đen trên sân khấu,chính là Phương Trung Chính sao?”

Tôi chỉ nhân vật trên sân khấu,hỏi Chu Thế Cung,nếu như tôi nhớ không
nhầm,màn biểu diễn này Phương Trung Chính là diễn viên chính

Chu Thế Cung gật đầu,lúc này ông ta mắt không chớp nhìn chằm chằm vào người diễn Bao Công trên sân khấu

Tôi vốn cho rằng Chu Thế Cung sẽ lập tức chạy lên sân khấu,bắn một phát tên Bao Công vẫn chưa kịp chém quốc cữu này

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Nhưng mà,da thịt trên mặt của ông ta co giật,không thề có ý cầm lấy cây
súng trong người,mà tiếp tục trầm mặc xem kịch,có lẽ ông ta cũng không
muốn động thủ trước mặt nhiều người như thế

Lúc tôi còn nhỏ,thường có một số vở diễn của các đoàn đến các tỉnh lẻ diễn,tôi cũng không ít lần đi xem cùng bố mẹ

Chỉ có điều,tôi chỉ xem sự nhộn nhịp thôi,những tiếng hát khác nnhau
trong vở hát,những vai diễn khác nhau,những cách vẽ mặt đại biểu cho
những nhân vật khác nhau ….thì tôi không hiểu chút gì

Tiếng cỗ vũ hô hoán của khán giả không ngừng vang lên,vở kịch trên sân
khấu có lẽ rất đặc sắc,nhưng tôi vẫn chỉ là xem náo nhiệt,còn trong lòng thì tâm sự trùng trùng,bởi vì tôi không biết,sau màn náo nhiệt này,chờ
đợi tôi và Chu Thế Cung,rốt cuộc là cái gì

Tiếng vỗ tay cùng sự tán thưởng không ngừng truyền đến từ dưới sân
khấu,lúc hổ đầu đao được vác lên sân khấu lập tức đạt đến cao trào,theo
với lưỡi của hổ đầu đao hạ xuống,khúc “ Bao Công trảm Quốc cữu” cũng đến hồi kết

Nhân viên trên sân khấu cùng đạo cụ lần lượt lui xuống,duy chỉ có Phương TRung Chính diễn vai bao công vẫn ở lại trên sân khấu,tay áo dài của
ông ta phất qua mặt,bộ mặt của Bao Công ngay lập tức biến thành khuôn
mặt của Quan Công

Đây là tiết mục thứ hai của buổi biểu diễn ngày hôm nay: Biến đổi khuôn mặt ( cái này là môn nghệ thuật của TQ,có thể lên mạng xem thử,không có tà mị ở đây đâu nha)

Không thể không nói rằng,Phương Trung Chính vô cùng uyên tâm ở phương
diện hí kịch,tôi tuy xem không hiểu,nhưng vô cùng tò mò với tiết mục
biến đổi khuôn mặt này,thậm chí nghe nói kỹ xảo biến đổi khuôn mặt là
thuộc về cơ mật của quốc gia

Nhưng Phương Trung Chính này,lại chưa đến nửa phút,liên tục biến đổi
được hơn 20 khuôn mặt khác nhau,đồng thời mỗi lần biến đổi,đồ áo trang
sức trên người ông ta cũng đồng thời thay đổi theo,nếu như không phải vì tôn nghiêm lúc này của bản thân,tôi suýt nữa đã vỗ tay cho ông ta rồi

Ngoài hai tiết mục Bao Công và biến đổi khuôn mặt,nhà hát kịch còn có
một vở múa rối gỗ,chỉ có điều vở rối gỗ này không phải do Phương Trung
Chính biểu diễn,sau khi màn biến đổi khuôn mặt kết thúc,ông ta bèn quay
về phòng hóa trang sau hậu trường

Tham Khảo Thêm:  Chương 15: Chương 15:

Cùng lúc với Phương Trung Chính đi vào phòng hóa trang,Chu Thế Cung cũng đứng dậy,đi vào bên trong,tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,cũng
vội vàng đuổi theo

Phòng hóa trang không thể tùy tiện ra vào,lúc chúng tôi đi đến cửa,lập
tức bị nhân viên chặn lai,Phương Trung Chính chỉ nhìn chúng tôi một
cái,sau đó bảo nhân viên thả ra

Lúc này,ông ta đang ngồi tẩy trang,ông ta cởi đồ áo diễn ra treo lên móc áo

“ cậu là Đỗ Minh nhỉ?” Phương Trung Chính vừa tẩy trang vừa hỏi

Tôi gật đầu,căng thẳng nắm chặt lấy chày giáng ma trên eo

“ rất tốt,tuổi còn trẻ,lại nhanh như vậy đã nhận ra được môn đạo của những con rối gỗ kia,còn giết được con rể ta”

Phương Trung Chính nói xong thì mặc một bộ đồ thời Đường bình thường hay mặc nhìn tôi,lúc này tiếng tiếng chiêng trống trong nhà hát truyền vào
phòng hóa trang,làm cả căn phòng ồn ào,làm người khác nghe không rõ được những gì chúng tôi nói

Ông ta cười,nếp nhăn trên mặt co lại thành một hình thái rất kì lạ, “
đương nhiên rồi,đối với ông, hắn ta là gieo gió gặt bão,còn đối với
tôi,đây là chuyện nào phải ra chuyện nấy”

“ vậy thì ông gọi tôi đến đây làm gì,?”

“ đương nhiên là đòi lại công bằng cho con rể của tôi rồi”, “ cậu rất gan dạ,thực sự tôi không nghĩ rằng cậu lại dám đến”

Trong lòng tôi cười khổ,nếu như không phải vì Chu Thế Cung,tôi đến hay không thì chưa chắc

Lúc này,Phương Trung Chính nhìn Chu Thế Cung nãy giờ vẫn không nói
chuyện,nheo mắt nói: “ thực ra tôi không ngờ nhất là,ông sẽ đến,tôi nhớ trong số người đánh chết con rể tôi,ông cũng có phần”

Sắc mặt của Chu Thế Cung rất khó coi,ông ta cắn răng “ hai đưa cháu của tôi đã chết,tôi sao có thể không đến chứ?”

“ không sai,đều là ân oán cá nhân,đương nhiên là cá nhân đến giải quyết”

Nói xong,sắc mặt của Phương Trung Chính dần dần trở nên u tối, “ bây giờ trà cũng uống rồi,kịch cũng xem rồi,vậy các ngươi thấy,ân oán của chúng ta,giải quyết bây giờ,hay là đợi sau khi kịch kết thúc,người khác rời
đi hết?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.