Âm Quan Minh Thê

Chương 61: Đạo thuật và hí thuật



Bây giờ ở đây có nhiều người như vậy,tôi không hi vọng trước mặt nhiều
người như thế lại xảy ra một vú nổ sung,sau đó lại cho khán giả xem một
màn đạo sĩ đấu pháp trong truyền thuyết,nếu như có thể,tôi thà bây giờ
mang Chu Thế Cung rời đi ngay bây giờ.

Liên quan đến thời cơ ra tay,Chu Thế Cung dường như cũng suy nghĩ giống tôi,ông ta gật đầu: “ đợi kịch diễn xong”

Phương Trung Chính cũng không nói chuyện nữa,chỉ là ngồi vào bên
cạnh,bảo nhân viên bưng trà lên,còn Chu Thế Cung thì chủ động đề nghị
muốn một bình rượu Nhị Oa Đầu,dường như muốn mượn rậu để lấy dũng khí

Nhìn Chu Thế Cung đang ngửa cổ uống rượu,tôi đột nhiên cảm thấy người
đàn ông gần 60 này rất đáng thương,bởi vì tôi không nghĩ rằng ông ta
thực sự có thể giết được Phương Trung Chính,ông ta không quan tâm đến gì cả mà chạy đến đây,cho tôi cảm giác không phải đang tìm kẻ thù,mà là
đang tìm đến cái chết

“ đàn ông có thể không có bản lĩnh,nhưng không thể không có gan,bây giơ f Chu gia chúng tôi đã tuyệt hậu,tôi có thể làm thế nào chứ?”

Lúc tôi một lần nữa đề nghị Chu Thế Cung âm thầm rời đi,Chu Thế Cung trừng măt với tôi,nói với tôi như vậy

Thời gian từ từ trôi đến 11h,biểu hí kịch tối nay đã biểu diễn xong,khán giả lần lượt rời khỏi nhà hát,diễn viên cũng đã tẩy trang,dần dần rời
khỏi phòng hóa trang,không bao lâu,trong nhà hát to lớn chỉ còn lại 3
người chúng tôi

“ Phương Trung Chính,người ông muốn tìm là tôi,có thể tha cho ông ta
không”nhìn thấy người cuối cùng trong phòng rời đi,tôi để Chu Thế Cung
đứng ra sau lưng mình,hỏi Phương Trung Chinh

Trên mặt ông ta nở ra một nụ cười tàn nhẫn: “ đương nhiên có thể”

Bùm

Lời Phương Trung Chính vừa nói ra tôi nghe thấy sau lưng đột nhiên
truyền đến tiếng súng,tôi lập tức quay đầuthì giật mình phát hiện Chu
Thế Cung không biết lúc nào đã bóp cò,nhưng súng lại chĩa vào thái dương của chính mình

Máu của ông ta bắn lên mặt của tôi,cơ thể ngã bịch xuống đất,ánh mắt của ông ta trừng lên,cơ thịt trên mặt đau khổ co giật,trông vô cùng kinh
hãi

Trên người ông ta,không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm những sợi chỉ
điều khiển,những sợi chỉ này liên kết người ông ta cùng với một chiếc
đèn lồng treo trên trần nhà

Sợi chỉ điều khiển rối gỗ

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tôi bất chợt nghĩ ra thứ này,Phương Trung Chính không biết đã dùng đạo
pháp gì,lại có thể biến Chu Thế Cung thành một con rối gỗ người thật,lợi dụng những sợi chỉ này,khống chế Chu Thế Cung chĩa súng vào chính đầu
mình

“ Phương Trung Chính,cái tên biến thái này,một đồ tạp chủng nói lời nuốt lời”

Nhìn thấy một người đang sống nháy mắt liền biến thành một người chết,tôi lập tức phẫn nộ

“ tôi cũng đâu có nói mình là chính nhân quân tử”

Phương Trung Chính cười lạnh lùng,sắc mặt từ từ u ám: “ Bây giờ,ở đây
đã không còn người ngoài có thể quấy rầy chúng ta nữa,nên giải quyết thì giải quyết đi”

Tôi không trả lời,cùng lúc vơi ông ta mở miệng,tôi đã cầm chày giáng ma
lên,trực tiếp đập vào đầu ông ta,đồng thời lúc này,mấy lá huyết bùa trấn hồn cũng bay ra bay về Phương Trung Chính

Phương Trung Chính không trốn không né,ông ta chỉ từ từ dơ tay ra,lập
tức mấy sợi chỉ chui ra từ tay áo ông ta,những sợi chỉ này trực tiếp
xuyên thấu qua bùa trấn hồn,xé nó thành vụn,sau đó tiếp tục đi về phía
trước,bắn về phía người tôi,tôi vội vàng trốn tránh,nhưng bây giờ khoảng cách của tôi và ông ta quá gần,vẫn có mấy sợi chỉ cắm sâu vào trong
người tôi

Những sợi dây đó dưới sự khống chế của Phương Trung Chính lúc chặt lúc
lỏng,tôi lập tức cảm thấy cơ thể của mình bắt đầu không nghe theo chỉ
dẫn của bản thân nữa,bàn tay nắm chặt chày giáng ma,dơ cao lên,giống như sắp đập vào đầu tôi vậy

‘ cả đời này của tôi đã chịu đủ mùi vị bị những sợi dây khống chế rồi”

Nhìn thấy màn này,trong lòng tôi bất chợt tức giận,lập tức sử dụng Mộc
hành thuật trong ngũ hành thuật của Thẩm Trường Thu dạy,những sợi chỉ đó lập tức bị cắt đứt,giúp tôi dành lại được tự do

Trên mặt Phương Trung Chính lộ ra một tia kinh ngạc,hiển nhiên là không
ngờ rằng những sợi dây của ông ta lại nhanh chóng bị tôi cắt đứt như
thế,lúc ông ta đang bất ngờ,tôi cũng bước nhanh về phía trước,chày giáng ma trực tiếp hướng về phía người ông ta

Cú đánh này,hàm chứa một phần khí của tôi,tuy khí ở trong võ cổ tôi cũng chỉ mới chạm đến cửa ngõ tu luyện,những cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể tiếp nhận được

Phương Trung Chính không dám nhận lấy cú đập này một cách chính diện,ông ta nhanh chóng lùi về phía sau,chày giáng ma của tôi gần như sượt qua
góc áo ông ta rồi lướt qua trước mặt ông ta

Tham Khảo Thêm:  Chương 97

Chày giang ma vẫn chưa đánh trúng Phương Trung Chính,nhưng không có
nghĩa là không có tổn thương gì,khí tỏa ra từ chày giáng ma trực tiếp
đánh trúng cơ thể của ông ta

Roẹt roẹt

Một âm thanh đồ áo bị xé vang lên,áo đồ trước ngực ông ta dưới sự tấn
công của khí tầng tầng lớp lớp bị xé ra,máu tươi của ông ta bắn ra trước ngực,ông ta lập tức kêu lên thảm thiết,cả người trực tiếp bay về phía
sau,đạp đổ toàn bộ giá để đồ ở sau lưng

Nhìn thấy màn này,trong lòng tôi thầm vui mừng,Phương Trung Chính tuy có tu luyện đạo thuật,nhưng dường như ông ta không hề tu luyện võ cổ

Nghĩ đến đây,tôi vốn dĩ vẫn còn vô cùng sợ hãi,dũng khí lập tức đã tràn
đầy trong lòng,tôi hiên ngang dơ chày giáng ma lên,một lần nữa đánh về
phía Phương Trung Chính

“ tiểu tử này,thế mà lại biết dùng khí”

Phương Trung Chính chủi máu tươi khó khăn đứng dậy,trên mặt tràn đầy sự
hoảng hôt,sau đó,ông ta tiện tay cầm bộ đồ diễn màu đen lúc nãy diễn mặt lên,dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi mặc bộ đồ lên người

Lúc chày giáng ma đập xuống một lần nữa,Phương Trung Chính phất tay áo một cái,cả người biến mất ở nguyên vị trí

Tôi hơi ngơ ngác,sau đó sau lưng đột nhiên truyền đến hơi lạnh,tôi quay
đầu lại nhìn,thì thấy Phương Trung Chính không biết từ lúc nào đã xuất
hiện sau lưng tôi,trên mặt ông ta,cũng đã xuất hiện một khuôn mặt bộ mặt quỷ ( cách vẽ mặt trong hí kịch)

Vô số sợi chỉ bắn ra từ trong bộ đồ ông ta đang mặc,nhanh chóng đâm về phía tôi

Tôi trốn không kip,bị những sợi dây này đâm trúng,trên người tôi lập tức truyền đến cảm giác đau nhói,những sợi chỉ đó lúc này đã xuyên qua đồ
áo của tôi,cắm sâu vào trong máu thịt

Tôi chịu đau đớn thoát khỏi những sợi chỉ này,đang định chạy về phía Phương Trung Chính,nhưng ông ta lại phất tay áo một lần nữa

Bộ đồ màu đen đó vẫn đứng ở đó,nhưng Phương Trung Chính thì biến mất trong bộ đồ

Giây tiếp theo,bóng dáng của Phương Trung Chính quái dị xuất hiện bên
cạnh tôi,bộ đồ trên người ông ta lúc này đã biến thành màu đỏ,khuôn mặt
cũng đã biến thành cách vẽ mặt của nhân vật khác

Biến đổi khuôn mặt,lại là biến đổi khuôn mặt

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: C26: Đề nghị

Chỉ có điều,Phương Trung Chính đang bày ra trước mặt tôi,không phải là
màn biểu diễn biến đổi khuôn mặt vừa nãy ông ta biểu diễn trên sân khấu
cho chúng tôi xem,mỗi lần ông ta vẫy tay,cơ thể lại xuất hiện ở những
nơi khác nhau,nhưng bộ đồ ông ta mặc vẫn còn đứng nguyên ở vị trí,nhưng
bộ đồ đó giống như có mạng sống vậy,tự mình bắn ra những sợi dây,đâm về
phía người tôi,còn trong những bộ trang phục này,tôi còn thâp thoáng
nhìn thấy có một tia âm khí

Người tu luyện ngũ hành thuật như tôi,tuy không sợ bị những sợi chỉ này
khống chế cơ thể,nhưng Phương Trung Chính biết tôi không thể biến thành
con rối gỗ như ông ta mong muốn thì từ bỏ ý định này,chính vì lẽ
đó,những sợi dây đó sau khi đâm vào da thịt của tôi,không ngừng tạo ra
tổn thương cho tôi

Phương Trung Chính cứ biến hóa hí pháp như thế,mỗi một lần biến đổi,đều
sẽ để lại một bộ trang phục ở nguyên vị trí,mỗi một bộ trang phục đều sẽ bắn ra mấy đến mười mấy sợi chỉ,đâm sâu vào trong máu thịt của tôi

Phương Trung Chính không nghĩ rằng phải đối đầu chính diện với tôi,ông ta muốn thong qua những hí pháp này,từ từ làm tôi chết

Trong thời gian không đến mười mất giây,Phương Trung Chính đã tiến hành
20 lần biến hóa,sau đó cơ thể của ông ta đột nhiên biến mất trong phòng
hóa trang,thứ bao vây xung quanh tôi,là 20 bộ trang phục lơ lửng trên
không trung,những bộ trang phục này bay lất phất trong gió lạnh,những
sợi chỉ vẫn không ngừng bắn ra,đâm về phía tôi

Những sợi dây này vừa đâm vào trong người tôi,thì dễ dàng bị tôi cắt
đứt,sắc mặt của tôi cũng trở nên khó coi bất thường,máu tươi thấm ra từ
những vết thương bị sợi dây đâm,,làm cho nội y của tôi bị nhuốm thành
màu đỏ

“ Phương Trung Chính,ông ra đây cho tôi,ra đây”

Tôi nhẫn nhịn đau đớn,sử dụng mộc hành thuật xé rách những bộ trang phục kia,đồng thời hét lớn tên của ông ta

Khắp nơi trong phòng hóa trang truyền đến tiếng cười quái dị: “ Đỗ
Minh,cậu giết con rể toi,hôm nay,cậu đừng mơ sống mà thoát khỏi đây”

Nói xong,tôi đột nhiên nghe thấy giá đồ áo xung quanh phát ra tiếng rung lắc kịch liệt,tôi bất chợt quay đầu lại,thì nhìn thấy những bộ trang
phục treo trên giá,lúc này đều bay lên,chúng lơ lửng trên không
trung,tất cả đều hướng về phía tôi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.