Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 75: Tinh cầu Raabe



An Cẩn sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười bảo: “Đại trưởng lão vất vả rồi.”

Dọc đường cậu đã biết sẽ có người tới đón, cũng đã gặp qua người đàn ông áo tím qua video hội nghị bàn việc hôn lễ, cho nên dù không quen được đối xử như vậy nhưng cậu vẫn khá bình tĩnh.

Đại trưởng lão đứng thẳng lưng, nhìn sang Norman: “Bệ hạ Norman, hoan nghênh ngài đến tinh cầu Raabe.”

Norman khách khí gật đầu: “Đa tạ.”

Đại trưởng lão thăm hỏi khách nhân rồi lại nhìn về phía An Cẩn, giọng đầy quan tâm: “Vương đi đường mệt nhọc, mời ngài đến vương cung nghỉ ngơi trước đã.”

Joellen biết An Cẩn rất coi trọng các người cá đồng hành, bèn nói: “Xin Vương cứ yên tâm, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa cho các người cá còn lại.”

An Cẩn gật đầu: “Vất vả rồi.”

Lúc ở trên tinh hạm Joellen đã bố trí nơi ở cẩn thận cho các người cá, vì thế An Cẩn mới không lo lắng.

Đại trưởng lão ngồi ở ghế phó lái, giới thiệu cho An Cẩn và Norman: “Đây là tàu con thoi, phương tiện giao thông phổ biến nhất tại Raabe, rất giống xe bay của Liên minh. Raabe có nhiều kiến trúc trong nước, quỹ đạo giao thông lại đều nằm trên không.”

An Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên không trung có rất nhiều luồng thông đạo màu sắc rực rỡ đan xen với nhau, thi thoảng lại có tàu con thoi lao vút qua.

Bên dưới là một tòa thành dưới nước, kiến trúc cao nhất cách mặt nước khoảng 20 mét, nhưng đó chưa chắc đã là độ cao của tòa nhà.

Kiến trúc trên đảo chỉ cần liếc mắt đã nhận ra độ cao, nhưng phần lớn kiến trúc ở dưới nước lại không nhìn rõ được.

Từ trên không trung nhìn xuống có thể thấy rõ kiến trúc thành thị được quy hoạch rất chỉnh tề.

Trên đường có không ít người cá bơi lội, vảy của người cá phản xạ lại ánh sáng, đặc biệt chói mắt.

Dọc đường Đại trưởng lão liên tục nói về tiêu chí xây dựng của tinh cầu Raabe, sau khi vượt qua hàng loạt tòa nhà màu bạc, sắc mặt của Norman khẽ đổi.

Vừa hay Đại trưởng lão quay lại nhìn Norman, ông chỉ vào tòa nhà có biểu tượng thật lớn: “Đó là Viện Nghiên cứu Cơ giáp của tinh cầu Raabe, biểu tượng của viện này chính là biểu tượng của đội quân viễn chinh nhân loại.”

Ông cam đoan: “Bộ Giáo dục đã sửa đổi sách lịch sử, các người cá đều sẽ được biết về lịch sử chân chính.”

Norman nghiêm túc nói: “Obis cũng sẽ bổ sung và hoàn thiện lại lịch sử.”

Hai mươi phút sau, tàu con thoi đáp xuống trước chủ điện vương cung, hai cánh của tàu con thoi tự động nâng lên.

An Cẩn rời khỏi tàu con thoi liền thấy hai đoàn người cá Aisa mặc quần áo thống nhất màu trắng xanh đứng ở cửa.

Vừa trông thấy cậu, ánh mắt các người cá lập tức tỏa sáng, chỉnh tề khom người hành lễ: “Hoan nghênh Vương trở về.”

An Cẩn vội vàng nói: “Cảm ơn, không cần khách khí.”

Các người cá đứng thẳng người lại, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: Vương thật dịu dàng!

Đại trưởng lão đi tới bên cạnh An Cẩn: “Họ là nhân viên của vương cung, chuyên môn chăm sóc ngài.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 168: 168: Đáy Sông Quỷ Dị

Ông chỉ vào các người cá đứng phía cạnh tám chiếc tàu con thoi vừa hạ cánh: “Bọn họ là đội thân vệ của ngài, là các người cá Tek ưu tú nhất Raabe.”

An Cẩn đối diện với ánh mắt ý vị thâm trường của Đại trưởng lão: “…”

Cậu nghiêm túc nói: “Tôi không cần thân vệ, tôi cho rằng tinh cầu Raabe là nơi rất an toàn.”

Theo bản năng cậu biết người cá sẽ không gây thương tổn cho mình, hơn nữa tinh cầu Raabe nơi nơi đều là nước, thực sự vô cùng an toàn đối với một người có dị năng nước như cậu.

Đại trưởng lão: “Đúng vậy, ở tinh cầu Raabe ngài nhất định sẽ được an toàn. Nhưng nếu ngài rời khỏi tinh cầu Raabe thì phải có đội thân vệ bảo hộ, nếu không toàn thể người cá đều không yên tâm.”

An Cẩn nghe xong, nghiêm túc nói: “Khi rời tinh cầu Raabe tôi càng không thể dẫn theo đội thân vệ, bọn họ đều lớn lên tại Raabe, không thể chỉ vì tôi mà phải rời xa quê nhà.”

Toàn thể người cá ở đây đều tỏ ra cảm động.

Đội trưởng đội người cá Tek lớn tiếng hô: “Dù Vương đi tới đâu tôi cũng nguyện ý đi theo Vương, bảo vệ Vương!”

“Tôi cũng nguyện ý!” Các người cá Tek còn lại đều phụ họa.

An Cẩn hơi giật mình, Đại trưởng lão thấy cậu khó xử, bèn nói: “Vương, ngài nghỉ ngơi trước đi, chuyện đội thân vệ sau này lại bàn.”

An Cẩn gật đầu, nơi này cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.

Người cá Aisa dẫn đầu hai nhóm người cá đứng ở cửa lập tức tiến lên một bước, dò hỏi An Cẩn: “Vương, tôi là Jenny, quản gia vương cung, ngài muốn dùng cơm trước hay muốn nghỉ ngơi trước?”

An Cẩn: “Dùng cơm trước đi.”

Lúc ăn cơm, An Cẩn nhận được tin nhắn của Tiểu Ngân, biết y đã được bố trí ở thiên điện vương cung, trí não cũng đã liên kết với hệ thống tinh võng của Raabe.

Tiểu Ngân: “Tôi cùng đám Linh Linh, Duệ Duệ đã xin tới tham quan trường học vào ngày mai, An An cũng đi chứ?”

An Cẩn nghĩ nghĩ: “Ngày mai tôi có việc, lúc rảnh sẽ đến tìm các cậu sau.”

Cơm nước xong, cậu liên hệ với Joellen, ngỏ ý hôm sau muốn đi thăm cây thánh.

Cậu muốn biết tình huống của cây thánh sớm một chút, đồng thời xem thử mình có thể khắc phục hay không.

Joellen vô cùng cảm động: “Vương, ngài nên nghỉ ngơi thêm vài ngày.”

An Cẩn: “Không cần, trạng thái của tôi rất tốt.”

Cậu đã nghỉ ngơi trên tinh hạm hơn mười ngày, căn bản không hề mệt mỏi.

Joellen do dự một lát, nói: “Vậy sau tiệc mừng đêm nay, ngài nên về cung nghỉ ngơi sớm một chút.”

Buổi tối

Sắc trời dần dần chuyển sang đen, thành thị trên tinh cầu Raabe đều rực rỡ ánh đèn.

An Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tầng cao nhất của các tòa nhà đều có một màn hình ảo đang chiếu hình ảnh pháo hoa bung nở, tòa nhà nào cũng treo đèn màu nhấp nháy, thoạt nhìn phá vệ vui mừng.

Các tòa nhà dưới nước cũng sáng đèn, ánh đèn chiếu rọi làn nước, toàn bộ Raabe có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Quản gia vương cung gõ cửa, dâng lên một bộ lễ phục.

Tham Khảo Thêm:  Chương 27: Chương 27:

An Cẩn giũ ra xem, là một trường bào màu xanh đậm, họa tiết trên áo thêu bằng chỉ vàng, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn.

Norman nhìn An Cẩn bước ra từ phòng thay đồ, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, sau đó lại nhíu mày.

An Cẩn cúi đầu nhìn nhìn: “Không đẹp hả?”

Norman nhìn chiếc vảy lóe sáng dưới đuôi mắt của cậu, trầm giọng đáp: “Quá đẹp.”

Đối diện với ánh mắt thâm thúy của hắn, tim An Cẩn đập rộn ràng, cười hỏi: “Anh ghen à?”

Norman cúi đầu, kề trán vào trán cậu: “Phải, em quá được hoan nghênh, những người cá Tek kia đều thích em.”

Hắn thậm chí còn hy vọng người cá nhỏ lớn lên xấu một chút.

An Cẩn giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, họ thân thiết với em chỉ vì thân phận của em thôi.” Thấy Norman tỏ ra nghiêm túc, cậu hôn lên khóe môi hắn: “Tin chúng ta kết hôn đã lan truyền khắp tinh cầu Raabe, không cần phải ghen.”

Vốn dĩ Norman còn cảm thấy ngày đã chọn tốt, giờ nhịn không được, nói: “Mùng mười lâu quá.”

Hiện tại là giữa tháng chín, gần một tháng nữa mới đến mùng 10 tháng 10.

Hai người trò chuyện, chẳng bao lâu quản gia đến nhắc đã tới thời gian dự tiệc.

Tiệc tối tổ chức lại phòng tiệc của vương cung, toàn bộ quá trình đều được phát sóng trực tiếp.

Lúc An Cẩn cùng Norman bước lên sân khấu, khu bình luận của trang web tinh cầu Raabe nhất thời nổ tung, sôi nổi khen An Cẩn đẹp và Norman may mắn.

An Cẩn và Đại trưởng lão đi gặp rất nhiều nhân sĩ quan trọng của Raabe, sau đó rời khỏi phòng tiệc.

Nếu cậu tiếp tục ở lại, ánh mắt của toàn thể người cá đều dừng trên người cậu, quả thực khiến cậu thấy không được tự nhiên, bữa tiệc không thể diễn ra một cách bình thường.

Đêm nay, các nơi trên tinh cầu Raabe đều tổ chức hoạt động chúc mừng, tiếng hát của người cá du dương êm ái, sau khi tập luyện lại càng hay hơn.

Khắp nơi đều vang vọng tiếng hát của người cá.

Tất cả người Obis đều hết sức vui vẻ, nụ cười trên mặt xán lạn, chỉ sau một đêm tinh thần lực của bọn họ đã khôi phục rất nhiều!

Có người nhịn không được liền chia sẻ với bạn bè và người thân, những người đó nghe xong chỉ hận không thể cùng tới tinh cầu Raabe.

Trong mắt bọn họ, tinh cầu Raabe quả là thiên đường!

Thế là, rất nhiều người đã đề đạt nguyện vọng với chính phủ tinh cầu Raabe, hy vọng có thể sớm mở thông đạo du lịch.

Sáng sớm hôm sau, ba vị trưởng lão đi vào vương cung.

An Cẩn mặc một bộ đồ thể thao màu đen, tóc buộc gọn gàng, vừa trẻ trung vừa có sức sống.

Joellen hành lễ rồi nói: “Vương, hôm nay cần phải xuống nước, ngài mặc bộ quần áo này chỉ e là không tiện.”

An Cẩn nghe vậy bèn chọn một bộ quần áo dễ hoạt động trong tủ.

Sau khi cậu từ tiệc tối trở lại phòng ngủ, quản gia đã mang đến rất nhiều trang sức và quần áo Raabe nhét đầy vào tủ, tất cả đều làm theo kích thước của cậu.

Thay quần áo xong, cậu kéo kéo, có chút không quen.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: CHƯƠNG 37

Cậu thấy trang phục của tinh cầu Raabe khá giống váy liền áo, có điều kiểu dáng tương đối nam tính.

Bộ đồ cậu đang mặc phần trên có kiểu dáng của áo thun, bên dưới và váy suông dạng ống rộng rãi. Để tiện hoạt động, cậu chọn bộ dài tới đầu gối, như thế dù là ở hình dạng con người hay người cá đều rất thuận tiện.

Ánh mắt Norman đảo qua đôi chân trắng nõn của cậu, bất giác cau mày.

Ngồi trên tàu con thoi, An Cẩn có chút xấu hổ mà kéo kéo vạt áo, không được tự nhiên mà nhích tới nhích lui.

Norman nhỏ giọng hỏi: “Quần áo không thoải mái à?”

An Cẩn “ừ” một tiếng, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Trống trải, không quen.”

Vì nghĩ đến việc sẽ hóa ra cái đuôi nên cậu không mặc quần lót, bởi lẽ sau khi biến hóa thì quần lót sẽ rơi xuống mặt đất, như vậy thì thật quá xấu hổ.

Hầu kết Norman lăn lộn, đặt tay lên đùi cậu giúp cậu đè váy lại: “Anh sẽ bảo Viện Nghiên cứu thiết kế trang phục hợp với việc biến hình.”

Mắt An Cẩn sáng lên: “Có thể làm được sao?”

Norman đáp: “Sẽ có cách.”

Hơn hai mươi phút sau, An Cẩn thở phào một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Xa xa, một hòn đảo xuất hiện trong tầm nhìn, trên đảo có một cây cổ thụ rất lớn, tán cây bao trùm hòn đảo.

Joellen nói: “Kia chính là thánh đảo và cây thánh.”

An Cẩn lập tức hiểu ra, khi tiếp thu truyền thừa ý thức của cậu đã từng đến đây, cậu có ấn tượng sâu sắc với cái cây này.

Có điều, sau khi tới gần cậu phát hiện cây thánh không giống trong truyền thừa, nó không xanh tươi mà lại úa vàng, dường như đã mất đi sinh khí.

Chẳng bao lâu, tàu con thoi đáp xuống một hòn đảo nhỏ ngay bên cạnh thánh đảo.

An Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút nghi hoặc, khoảng cách giữa hai hòn đảo khá xa.

Joellen giải thích: “Xung quanh thánh đảo có từ trường quấy nhiễu, tàu con thoi không thể tiến vào, cần phải bơi sang.” Hắn bổ sung: “Phương tiện giao thông duy nhất có thể sử dụng là thuyền chèo bằng tay.”

Hắn nhìn Norman: “Bệ hạ Norman muốn chờ ở đây hay cùng đi?”

Norman không chút do dự: “Cùng đi.”

Tốc độ bơi của người cá rất nhanh, Norman vận dụng tinh thần lực cường hóa thân thể nên tốc độ cũng chẳng kém.

An Cẩn vốn định lén sử dụng dị năng để hỗ trợ, thấy vậy chỉ cười.

Ngược lại, lúc còn một đoạn ngắn, Norman còn ra tay giúp cậu.

Cậu hơi xấu hổ, tự nhủ nhất định phải tăng cường rèn luyện sức chịu đựng!

Sau khi lên đảo, cậu vận chuyển dị năng, giúp mọi người hong khô quần áo.

Ngoại trừ Joellen, hai vị trưởng lão còn lại đều vô cùng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đại trưởng lão dẫn đường, năm người xuyên qua lối mòn bị dây leo bao phủ, đi thẳng vào trung tâm đảo nơi có cây thánh.

Lúc nhìn đến thân cây, An Cẩn không khỏi cau mày.

Dưới cái nhìn của cậu, màu sắc trên thân của cây thánh hết sức bất thường, gần như đã chuyển sang màu đen, làm cậu thấy không thoải mái chút nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.