Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 74: Lịch sử



Chủ hạm.

An Cẩn ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, gác tay lên bệ cửa nhìn ra bên ngoài, cặp mắt màu lam tràn đầy kinh ngạc.

Ngắm nhìn những tinh cầu với màu sắc khác nhau, tinh vân rực rỡ, cảnh sắc vũ trụ kỳ ảo trước mắt khiến người ta cảm thấy vô cùng thơ mộng.

Norman chăm chú nhìn thiếu niên, đôi mắt cậu mở to bởi ngưỡng mộ và ngạc nhiên, con ngươi màu lam ánh lên đủ loại màu sắc lấp lánh, hết sức mê người.

Sau một hồi kích động tâm tình An Cẩn mới hồi phục trở lại, quay sang định chia sẻ cảm xúc với Norman, ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt thâm thúy của hắn.

Cậu như bị bỏng, vội vàng chớp mắt: “Chắc anh đã quen với việc đi tàu như này rồi nhỉ?” Cậu cười cười. “Anh không cần phải ở cạnh em đâu, em đã xem qua bản đồ, trên tinh hạm có sân huấn luyện.”

Norman không giống cậu, cảnh sắc này hắn đã thấy qua vô số lần, cậu biết Norman thích chiến đấu.

Norman hôn lên chiếc vảy lóe sáng dưới đuôi mắt cậu, nghiêm túc nói: “Không hề nhàm chán, đây chắc chắn là chuyến du ngoạn tinh tế ấn tượng nhất của anh.”

Hắn nắm lấy tay thiếu niên: “Thời điểm khác nhau, khu vực khác nhau thì cảnh sắc vũ trụ cũng sẽ khác, sau này chúng ta cùng đi xem.”

Đôi mắt An Cẩn tỏa sáng, trong lòng tràn ngập chờ mong: “Được.” Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tò mò hỏi: “Chúng ta sẽ đi qua các tinh cầu thành viên của Liên minh à?”

“Đúng rồi.” Norman ôm lấy thiếu niên, giảng giải kỹ càng về các tinh cầu họ đi qua.

Dù là nơi cư trú hay là mỏ tài nguyên, Norman đều nói rõ những điều hắn biết cho cậu nghe.

Thanh âm của hắn trầm ổn, chỉ vào tinh cầu màu lục pha vàng phía bên trái: “Đó là tinh cầu Tegan, dân ở đó là sinh vật có trí tuệ với ngoại hình rất giống nhân loại, nhưng làn da lại màu xanh lục. Tegan có thảm thực vật phong phú, là quốc gia lớn chuyên xuất khẩu dịch dinh dưỡng.”

An Cẩn bị nội dung hấp dẫn, chăm chú nghe, lại ngắm tinh cầu màu xanh lục kia, cảm thấy khác hẳn lúc mình vừa nhìn trước đó.

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy tinh thần lực đang nhanh chóng tăng lên bèn sửng sốt quay sang nhìn ra ngoài cửa nhưng vì đang ngồi bên trong nên môi cậu liền sượt qua má Norman.

Cậu vội vàng nghiêng đầu, có hơi ngượng ngùng.

Norman rũ mắt nhìn thiếu niên, khẽ nhéo vành tai ửng đỏ của cậu. Hắn không nói lời nào càng khiến cậu thêm quẫn bách, sau đó mới hỏi: “Sao vậy?”

An Cẩn nói cho hắn nghe cảm nhận vừa nãy, suy đoán: “Hình như có người cá đang hát.”

Norman hỏi thủ vệ tinh hạm, rất nhanh đã nhận được đáp án: “Đúng thế, đa phần người cá đang rất hưng phấn, đang ca hát.”

Norman xoa đầu thiếu niên: “Đừng lo, tinh hạm trang bị hệ thống ngăn cách năng lượng, tiếng ca của họ sẽ không dẫn tinh thú đến.”

An Cẩn sửng sốt: “Tiếng hát sẽ hấp dẫn tinh thú?” Cậu chợt nghĩ ra điều gì: “Cái lần hậu hoa viên xuất hiện tinh thú là vì em ca hát ở đó hả?”

Norman gật đầu: “Thú Haru có thể dễ dàng cảm nhận được sự dao động của năng lượng, trong số những tinh thú ăn tinh thần lực thì chúng khó đối phó nhất bởi chúng có thể xuyên qua không gian.”

An Cẩn lập tức hiểu ra: “Về sau trong hoa viên cũng trang bị hệ thống ngăn cách năng lượng?”

Norman “ừ” một tiếng, tiếp tục giảng giải về các tinh cầu cho cậu nghe.

Thủ vệ và các nhân viên công tác trên chủ hạm hiện giờ đều hai mắt sáng rỡ, trên mặt toàn là biểu tình phấn khởi.

Vì muốn bảo vệ sự an toàn và kịp thời giúp người cá khắc phục khó khăn nên hệ thống cách âm trong phòng người cá không được bật lên.

Cũng bởi vậy nên khi người cá ca hát vì cảm thấy hưng phấn với cảnh sắc vũ trụ xinh đẹp trên đường, tiếng ca liền truyền ra ngoài.

Nơi nơi đều là tiếng hát của người cá, năng lượng bao phủ khắp chốn, ào ạt tràn vào biển tinh thần của các sinh vật trên tinh hạm.

Đây nhất định là thiên đường!

Hộ vệ trực ban tâm tình hết sức kích động, chia sẻ tin tức tố đẹp này lên nhóm khiến các binh lính trên tinh hạm vô cùng hâm mộ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 75: Đồ Sứ giả

Bầu không khí trên tinh hạm rất thoải mái như đang đi du lịch tinh tế, mà thực tế cũng chẳng khác là bao.

Sau khi cảm xúc hưng phấn tiêu tán, An Cẩn bất giác cảm thấy không thoải mái, hệt như bị say xe, cậu day day thái dương.

Norman lập tức lo lắng dò hỏi, biết cậu không thoải mái thì vội vàng bế cậu lên, đồng thời gọi cho Honard.

An Cẩn cảm nhận được thân thể Norman cứng đờ bèn vỗ vỗ cánh tay hắn: “Không cần khẩn trương, em không sao, chỉ thấy hơi choáng đầu.”

Norman đặt cậu lên sofa phòng khách bên ngoài, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, không dám thả lỏng.

An Cẩn thấy thật bất đắc dĩ, đoán thầm không biết có phải thường ngày cậu quá khỏe mạnh, hiếm khi thấy không thoải mái nên Norman mới khẩn trương như vậy hay không.

Honard ở ngay cạnh phòng bọn họ nên nhanh chóng đi sang.

Thấy Norman nghiêm túc như vậy, thần sắc của ông cũng nghiêm túc hẳn lên, sau khi kiểm tra kĩ càng liền thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì, lần đầu ra vũ trụ thường hay bị thế này.”

Thân hình Norman vẫn căng thẳng như cũ: “Không có nguyên nhân nào khác? Không phải vì mang thai?”

Tim An Cẩn đột ngột nhảy dựng, theo bản năng nhìn xuống bụng.

Honard sửng sốt, lại kiểm tra thêm: “Không phải mang thai. Bổ sung thêm năng lượng và nghỉ ngơi nhiều thêm, hai hôm nữa sẽ khỏe lại.”

Rốt cuộc Norman cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng thả lỏng. “Vất vả rồi.”

An Cẩn cũng nhẹ nhàng thở ra, cậu hoàn toàn không nghĩ đến khả năng bản thân không thoải mái là do mang thai, giờ nghe Norman nói mới thấy hoảng sợ.

Norman một lần nữa bế cậu lên, đưa vào phòng ngủ. “Em nghỉ ngơi trước đi. Theo dự tính của Joellen thì còn phải ở trên tinh hạm hơn mười ngày nữa, chờ thân thể tốt hơn lại thưởng thức cảnh sắc.”

An Cẩn ngủ hai tiếng, sau đó uống một ống thuốc A mới đỡ hơn.

Chẳng bao lâu, Joellen đến tìm An Cẩn.

Joellen ngồi xuống sofa ngoài phòng khách: “Vương, đây là chỗ ở mọi người chọn cho ngài, ngài thấy thích nơi nào?”

Hắn gửi cho An Cẩn một phần tài liệu.

An Cẩn mở ra, bên trong là hình ảnh và lời giới thiệu, đầu tiên là hình ảnh vương cung tinh cầu Raabe, vương cung chia thành khu vực trên bờ và khu vực dưới nước, kiến trúc hết sức quý khí.

Tiếp theo là một biệt thự dưới nước và một biệt thự trên bờ, đều rất xa hoa nhưng có hơi thở cuộc sống hơn vương cung.

An Cẩn nghĩ nghĩ, hỏi: “Các người cá được an bài thế nào?”

Joellen lại đưa cho cậu một tài liệu nữa: “Hôm nay tìm ngài cũng vì chuyện này, đây là kế hoạch của chúng tôi, muốn nghe ý kiến của Vương.”

An Cẩn nghiêm túc đọc. Người cá vị thành niên được đưa tới Hiệp hội Bảo vệ và Chăm sóc trẻ nhỏ, người cá thành niên tạm thời sẽ đến các trường chuyên ngành để tham gia các chương trình học với cấp bậc khác nhau.

Mỗi người cá đều được bố trí chỗ ở và những nơi này rất gần nhà của các người cá sinh ra trên tinh cầu.

Ngoài ra, người cá nào cũng được miễn học phí và được trợ cấp trọn đời với mức 10.000 tinh tệ 1 tháng.

Số tiền này tuy không cao bằng tiền lương mà người cá ở Liên minh nhận được sau khi ký hợp đồng lao động nhưng ở tinh cầu Raabe đã thuộc mức lương trung đẳng.

Joellen thấy An Cẩn dời mắt khỏi màn hình giả lập liền biết cậu đã xem xong: “Tới trường chuyên ngành để bọn họ làm quen với tinh cầu Raabe và hiểu biết về thế giới này, nếu bọn họ muốn học trường khác thì chỉ cần vượt qua kỳ thi sát hạch tuyển chọn đầu vào là được.”

Hắn hơi dừng một lát mới nói tiếp: “Nhưng dù muốn học ở trường nào cũng phải trải qua lễ trưởng thành mới có thể ghi danh.”

An Cẩn nghĩ nghĩ, nói: “Hay là để tôi giúp anh hỏi ý kiến của các người cá?”

Joellen cười: “Làm phiền Vương.”

An Cẩn gửi tài liệu vào diễn đàn, mở hình thức thảo luận bằng giọng nói: “Có ý kiến gì thì cứ nói ra.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 4: Có thích không

10 phút đầu rất yên tĩnh, các người cá đã sử dụng trí não thành thạo, lúc không muốn lên tiếng sẽ im lặng, không phải lúc nào cũng ồn ào như trước kia nữa.

Trên màn hình giả lập xuất hiện một avatar quen thuộc, giọng nói của Tiểu Ngân vang lên, ngữ khí mang theo chút nghi hoặc: “Sao lại ưu tiên chúng tôi như vậy? Người cá cũng cần chúng tôi truyền tinh thần lực à?”

Ngay sau đó trên màn hình nhiều thêm mấy cái avatar, mấy đạo thanh âm nối nhau bàn tán: “Đúng vậy, đúng vậy, thật kỳ lạ.”

“Không phải đã nói có làm việc mới kiếm được tiền sao? Vì cớ gì chúng tôi chẳng làm gì mà vẫn đồng ý cho chúng tôi tiền?”

“Video học tập đã nói rồi còn gì? Không thể hám lợi! Không làm mà hưởng rất nguy hiểm.”

“Linh Linh nói đúng lắm, Eamon cũng bảo không thể tùy tiện lấy tiền của người khác, bằng không rất có thể sẽ là tự bán chính mình.”

Trong mắt An Cẩn hiện lên một tia kinh ngạc, khóe miệng bất giác cong lên, tốc độ trưởng thành của các người cá nhanh hơn cậu nghĩ.

DÀNH CHO BẠN

Hơi thở hôi? Đó là do ký sinh trùng làm! Làm điều này ngay!

Thêm…

717

179

239

Trên thực tế, cậu cũng có nghi ngờ tương tự nhưng vì cậu cảm nhận được ý tốt của Joellen nên mới không hoài nghi y.

Joellen cũng kinh ngạc không kém, nhưng rất nhanh kinh ngạc đã hóa thành vui mừng. Y trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng: “Đâu phải không làm mà hưởng, đây là tinh cầu Raabe bồi thường cho các cậu.”

Joellen nói rõ nguyên nhân: “Nhiều năm về trước, cuộc sống tại tinh cầu Raabe vẫn rất lạc hậu, không có cơ giáp cũng không có phi thuyền, thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của người ở tinh cầu khác. Cho đến một ngày nọ, đội viễn chinh của nhân loại đã tới tinh cầu Raabe, khiến toàn bộ tinh cầu Raabe chấn động. Lúc này các tiền bối tinh cầu Raabe mới biết thế gian này chẳng những tồn tại sinh vật có trí tuệ khác mà còn có tinh thú hung tàn.”

“Nhân loại phát hiện tiếng ca của người cá có thể giúp họ trị liệu tinh thần lực, còn tinh cầu Raabe cũng cho rằng việc năng lực của cây thánh suy giảm có liên quan tới chất α mà họ nhắc tới.”

“Cuối cùng, tinh cầu Raabe và nhân loại thực hiện giao dịch, dùng gien người cá đổi lấy kỹ thuật. Lúc mang theo gien rời đi, nhân loại đã đảm bảo nhất định sẽ tôn trọng phụng dưỡng người cá, hơn nữa sẽ giúp người cá tìm kiếm phương pháp thực hiện lễ trưởng thành khác rồi báo cho chúng ta.”

“Nhưng sau đó đội viễn chinh bặt vô âm tín, các tiền bối tinh cầu Raabe không ngừng phát triển kỹ thuật, tạo ra tinh hạm và cơ giáp, có thể tiến vào vũ trụ, tiếc rằng lại gặp khó khăn mới.”

Joellen ngừng lại một lát rồi nói: “Các cậu là thế hệ sau, tinh cầu Raabe phát triển rất tốt nhưng các cậu lại… Xin lỗi, chúng tôi tìm thấy các cậu quá muộn.”

An Cẩn không ngờ còn có một đoạn lịch sử như vậy.

Norman vẫn luôn an tĩnh ngồi bên cạnh, lúc này mới lên tiếng, ngữ khí trầm thấp: “Trên đường về đội viễn chinh gặp phải một tinh cầu phát nổ, toàn quân bị diệt. Lúc ấy đường truyền tin bị gián đoạn nên tin tức lưu lại rất ít. Trong giây phút mấu chốt, họ đã phóng khoang cứu nạn ra ngoài. Khoang cứu nạn bị hủy hoại, bên trong chỉ còn một nút không gian. Sau khi sửa chữa, Viện Nghiên cứu Khoa học tìm được gien người cá trong nút không gian, mất một thời gian dài mới tạo ra người cá, thậm chí ban đầu nhân loại còn không biết đặc tính của người cá là gì.”

Joellen thở dài: “Sau khi tìm được Vương, nghe nói tình trạng của người cá tôi vô cùng tức giận, đến khi tìm hiểu lịch sử mới biết rõ nội tình.”

Hắn nhìn vào màn hình giả lập: “Các cậu không cần lo lắng, những đãi ngộ này đều là thứ các cậu xứng đáng được hưởng.”

Diễn đàn trầm mặc một lát rồi lại náo nhiệt trở lại.

“Tôi không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng trong ký ức của tôi nhân loại đối xử với tôi rất tốt, không cần bồi thường nha.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 56: Sống chung

“Tôi cũng thế, chỉ thấy… Chỉ thấy chuyện gì cũng chưa làm mà đã được bồi thường thì thật kỳ quái.”

“Tốt quá! Vừa có bất động sản vừa có tiền lương, quá tuyệt vời!”

Joellen nghe các người cá thảo luận, biểu tình dần dần thả lỏng.

Tất nhiên không phải người cá nào cũng có cuộc sống tốt, một số ít người cá bị trộm hoặc sinh ra tại chợ đen từng trải qua những ngày đen tối, có điều họ cũng đã quên hết những chuyện xảy ra trước khi được phẫu thuật.

Ký ức của đại bộ phận người cá đều dừng ở mấy ngày sau khi giải phẫu, không hề có hồi ức xấu.

Đối với bọn họ, lịch sử của tinh cầu Raabe càng giống truyện cổ tích hơn.

Joellen cùng bọn họ thảo luận thêm một lúc, chỉ sửa chữa vài chỗ rồi định ra công tác an bài cho người cá.

Các người cá đều thống nhất trước khi đi học sẽ sống gần An Cẩn một chút.

An Cẩn đoán họ cảm thấy lo lắng khi tới nơi ở mới, cuối cùng quyết định sẽ cùng các người cá sống tại vương cung.

Trong ba nơi Joellen đề nghị, chỉ có vương cung đủ rộng để tất cả người cá và nhân viên công tác đồng hành ở chung.

Về phần quân đội mà Norman đưa tới thì ngoại trừ đội thân vệ ra đều được an bài ở nơi khác.

Mười ngày sau, toàn tinh hạm đưa ra thông báo: Hai tiếng nữa sẽ tới tinh cầu Raabe.

Rất nhiều nhân loại và người cá nhanh chóng đến khu ngắm cảnh trên tinh hạm.

An Cẩn cùng Norman và Joellen ngồi ở phía trước, thông qua màn hình hiển thị trên vách tường ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài tinh hạm.

An Cẩn nhìn hai tinh cầu lớn trước mặt, tò mò hỏi Joellen: “Đâu mới là tinh cầu Raabe?”

Joellen lắc đầu: “Đều không phải.”

Nửa tiếng sau, đội tinh hạm bay qua tinh cầu, cảnh sắc trước mắt mọi người biến đổi, vũ trụ như đã hóa thành đại dương, sóng biển dâng trào, xoáy nước cuồn cuộn, thoạt hình hết sức tráng lệ.

Norman hơi cau mày: “Khu bão từ.”

Joellen gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Trên tinh hạm của đội tinh hạm đằng trước, Thượng tướng tinh cầu Raabe tỏ ra nghiêm túc: “Tất cả nhân viên điều khiển tinh hạm chú ý, thận trọng chạy theo lộ luyến!”

Lúc này tinh hạm cũng đưa ra nhắc nhở: “Chuẩn bị đi qua khu bão từ, tín hiệu sẽ bị nhiễu, chú ý đừng nên khẩn trương.”

Joellen chỉ vào một khu vực nhìn tựa biển cả bao la, cảm khái nói: “Tinh cầu Raabe bị chúng cản trở, chúng tôi cũng khó lòng liên hệ với bên ngoài, sau khi tìm ra biện pháp lại không xác định được phương hướng và vị trí.”

Hắn nhìn An Cẩn: “Cũng may sau khi thành niên, Vương tiếp thu thuyền thừa giúp chúng tôi cảm ứng được, bằng không có thể chúng tôi sẽ phải mất một thời gian rất dài mới tìm được các người.”

“Đây là thông đạo tạm thời, chúng ta sẽ nhanh chóng thiết lập tọa độ liên thông với Obis, sau này Vương sẽ dễ dàng qua lại giữa hai tinh cầu hơn.”

Hơn một tiếng sau, đội tinh hạm đã tới tinh cầu Raabe.

Joellen hộ tống An Cẩn và Norman rời khỏi tinh hạm.

Bầu không khí ôn hòa sảng khoái mà ẩm ướt ập tới khiến An Cẩn cảm thấy thân thuộc, thoải mái híp mắt.

Địa hình cảng hàng không rất cao, An Cẩn nhìn về nơi xa, tầm nhìn bị bao phủ bởi màu lam của trời và nước cùng với màu xanh lục của đảo nhỏ.

Ngay khi cậu đi đến bậc thang cuối cùng, bốn phía nhẹ nhàng vang lên tiếng hát vui sướng.

Trên không, hai đoàn chiến hạm từ phương xa bay tới, đuôi chiến hạm kéo theo một làn khói sặc sỡ, đồng thời hai bên hông phóng ra từng chùm pháo hoa chói lọi, dù đang là ban ngày nhưng vẫn có thể nhìn thấy đủ loại hình dáng.

Một người đàn ông vóc dáng cao gầy, mặc bộ trường bào màu xanh nước biển, đeo trang sức xinh đẹp trên tóc đứng đầu đội ngũ nghênh đón, phía sau hắn là hai người đàn ông với biểu tình kích động.

Người đàn ông áo tím đi tới trước mặt An Cẩn, tay phải đặt trên ngực trái, khom lưng: “Vương, hoan nghênh ngài.”

Người phía sau hắn cũng thực hiện động tác tương tự, giọng nói phá lệ vang dội.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.