Không biết vì sao, khi nhìn thấy những viên đá quý lấp lánh đó, cô lại cảm thấy vui vẻ vô cùng, cô và nguyên thân rất giống nhau ở điểm này, đều thích thứ sáng lấp lánh.
Nhưng thẩm mỹ của cô chắc chắn cao hơn nguyên thân, những thứ bảo bối trong hộp bánh quy của nguyên thân đều quê mùa, thua xa bảo bối cô cất giấu trong không gian.
“Không chỉ vậy, còn có ngọc lục bảo, ngọc mắt mèo, hồng ngọc, ngọc bích, các loại phỉ thủy và kim cương, cái nào cũng sáng bóng.”
Giọng nói của Thẩm Kiêu như một chiếc loa êm tai, có hơi khàn, cũng có chút mềm mỏng, giống như chiếc loa tích hợp card âm thanh, hơn nữa anh còn biết nói giọng địa phương Chư Thành.
Hai mắt Đường Niệm Niệm sáng bừng lên, đều là thứ cô thích.
Hiện tại rất muốn nhìn thấy những vật nhỏ sáng lấp lánh đó, nhưng cô vẫn rụt rè mặt lạnh, lạnh lùng từ chối: “Đồ của anh không liên quan tới tôi!”
Còn trả lại sổ tiết kiệm cho Thẩm Kiêu.
Cô cũng không phải là kiểu phụ nữ ngu ngốc chỉ chút đồ đó mà đánh mất bản thân, lại càng không nói chuyện yêu đương.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, sổ tiết kiệm lại bay vào trong túi cô, Thẩm Kiêu cúi đầu, thổi khí bên tai cô: “Của anh chính là của em, Niệm Niệm ơi!”
Mặt Đường Niệm Niệm nóng bừng, tim đập thình thịch, không được rồi, tên này mẹ nó quá quyến rũ!
Giọng nói dễ nghe như thế, khuôn mặt lại hợp gu, dáng người còn đẹp, có tiền còn biết nói chuyện…
Một cực phẩm như thế tự động đưa tới cửa, nếu như cô còn từ chối nữa thì thật sự không còn nhân đạo!
“Vậy tôi cất giữ giùm anh!”
Đường Niệm Niệm cất sổ tiết kiệm, lại móc ra một xấp tiền từ trong túi, cũng không đếm mà đưa luôn cho Thẩm Kiêu.
“Cho anh tiền tiêu vặt.”
Thu của người ta một vạn hai, đưa lại chừng trăm đồng tiền tiêu vặt, rất phù hợp, cô không phải người keo kiệt.
Thẩm Kiêu lại cười, từ sau khi gặp được Đường Niệm Niệm, anh không biết mình đã cười bao nhiêu lần rồi, nếu để chiến hữu trong quân đội của anh thấy được, nhất định hai tròng mắt đều nổ tung, thậm chí còn nghi ngờ bản thân bị mù, không ai cho rằng những gì họ nhìn thấy là thật.
Tảng băng nghìn năm sao có thể tan chảy!
Thẩm Kiêu không từ chối số tiền tiêu vặt, đây là do Niệm Niệm đưa, anh trịnh trọng đút vào túi, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay cô gái bên cạnh giống như khi còn nhỏ.
Đường Niệm Niệm cũng không từ chối, chỉ nắm tay mà thôi, hơn nữa cô cũng không phản cảm với việc đụng chạm của Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiêu lái xe, đỗ cách đó khá xa, là xe của quân đội, một chiếc Jeep cũ.
“Đưa em đến nhà khách, anh cũng ở chỗ đó.”
Thẩm Kiêu lái xe, sau khi đến Chư Thành, anh đều ở trong nhà khách của quân đội.
“Anh làm việc trong cảnh sát sao?”
Đường Niệm Niệm có chút tò mò với cuộc sống của anh trong mấy năm qua, kể từ khi trở lại Bắc Kinh vào năm năm trước, cô không còn nghe gì về tin tức của anh.
“Không phải, anh làm trong quân khu Thượng Hải, thỉnh thoảng sẽ hỗ trợ cảnh sát phá án.”
“Vậy khi nào anh trở về Thượng Hải?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Ba ngày sau, em có muốn tới Thượng Hải chơi không?”
Thẩm Kiêu có chút mong chờ, anh muốn dẫn Đường Niệm Niệm đi xem nhà do anh trang trí, là do anh trang trí từng chút một, toàn bộ đều được trang trí theo sở thích của Niệm Niệm.
Anh biết Niệm Niệm không phải con ruột của nhà họ Đường, cha mẹ là người Thượng Hải, mấy năm nay anh có tra được một chút, cha mẹ ruột của Niệm Niệm cũng họ Đường, trước khi giải phóng nhà họ Đường có thể được xếp vào top 10 ở Thượng Hải.
Nhà họ Đường điều hành các nhà máy dệt và nhà máy in, nhuộm, đồng thời có cả cổ phần trong ngân hàng, tài sản khổng lồ, nhưng có không ít con cháu nhà họ Đường ra nước ngoài, cha của Đường Niệm Niệm là con vợ lẽ nhà họ Đường, mẹ đẻ rất được sủng ái, chia không ít tài sản.
Mười bảy năm trước, tình thế bất ổn, cha mẹ Đường Niệm Niệm chịu liên lụy, buộc phải bỏ chạy, lúc đó không ai biết trên đường sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ không dám đưa con gái nhỏ đi mạo hiểm nên đã gửi gắm Đường Niệm Niệm cho ông cụ Đường Thanh Sơn.
Thẩm Kiêu chỉ tra được nhiêu đó, hiện tại vẫn chưa tra được cha mẹ Đường Niệm Niệm còn sống hay đã chết.
Đường Niệm Niệm rất tò mò với Thượng Hải bây giờ, kiếp trước cô cũng sống ở Thượng Hải, không biết Thượng Hải bây giờ trông như thế nào.
“Khoảng thời gian này không rảnh, sau này tôi sẽ đi tìm anh.”
Đường Niệm Niệm có chút tiếc nuối, cô còn phải tới nhà máy máy kéo và nhà máy máy móc nông nghiệp để thi tuyển dụng, cả máy làm vớ, kiếm tiền quan trọng hơn, tình cảm trai gái cứ để sau.
“Được.”
Thẩm Kiêu cũng không thất vọng, ba ngày sau quay về quân đội, có lẽ sẽ được giao nhiệm vụ khác, trước đó anh đã từ chối nhiệm vụ trên tay để tới Chư Thành, không biết vì sao, anh có một cảm giác mãnh liệt, nếu như không tới Chư Thành thì anh sẽ hối hận.
May mắn thay, anh đã tới, nếu không Đường Niệm Niệm gặp phải tội phạm bi3n thái giết người, anh không dám tưởng tượng tới hậu quả.
Sau khi trở về anh còn phải nhận thêm nhiều nhiệm vụ, dù sao anh của hiện tại đã là người có vợ, nhất định phải kiếm nhiều tiền, không thể để Niệm Niệm chịu khổ.
“Sau khi anh trở về, bọn họ có đối xử tốt với anh không?’
Giọng điệu Đường Niệm Niệm quan tâm, cô còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Thẩm Kiêu.
Ông nội dẫn cô lên núi săn, đuổi theo một con hoẵng, hai ông cháu vô tình tiến vào sâu trong núi, ông cụ vốn dĩ định quay về thì phát hiện Thẩm Kiêu đang bò dưới đất.
Một đứa nhóc đen thui vừa lùn lại vừa gầy, mặt mày bẩn thỉu, cho có đôi mắt vô cùng sáng, trên người quấn vài mảnh vải, gần như tr@n trụi, tóc rất dài, giống như một người hoang dã.
Lúc đó Thẩm Kiêu đã biết nói, nhưng anh không thích nói, chỉ thích hú lên như sói, hơn nữa chạy trốn cũng giống như sói, rất nhanh, nhưng thể trạng của anh lúc đó không được tốt cho lắm, trên người có vết thương do động vật cào, còn bị nhiễm trùng.
Hai ông cháu đưa Thẩm Kiêu về nhà, xử lý miệng vết thương cho anh, nhưng anh vô cùng kháng cự con người, chỉ khi Đường Niệm Niệm tới gần, anh mới không nhe răng, nhưng cũng không quá thân thiện.
Sau đó Thẩm Kiêu đến ở trong chuồng bò, chuồng bò lúc đó có năm sáu người già, lai lịch đều vô cùng thần bí, bọn họ đối xử rất tốt với Thẩm Kiêu, còn dạy anh biết chữ và lễ nghi, chẳng mấy chốc Thẩm Kiêu đã không còn bò giống như sói nữa, nói chuyện cũng lưu loát.
Nhưng anh không hòa hợp với những đứa trẻ trong thôn, chỉ chơi với Đường Niệm Niệm, còn nói về cuộc sống lúc ở trên núi, anh bị người ta ném lên núi ở Chư Thành, được một cặp sói hoang nhận nuôi, khi hai ông cháu gặp anh, cha mẹ sói của anh đều đã qua đời, anh bị bầy sói bài xích, rất nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
Qua mấy năm sau, có người từ Bắc Kinh tới đón Thẩm Kiêu, sau đó không còn tin tức gì về anh nữa.
“Bình thường, anh cũng đối xử với họ bình thường.”
Vẻ mặt Thẩm Kiêu hờ hững, giống như đang nói tới người ngoài.