Thẩm Kiêu giảm tốc độ, lái xe giống như ốc sên bò, nói tới cuộc sống của mình ở nhà họ Thẩm mấy năm qua.
Mặc dù anh không thích nói chuyện, nhưng không có nghĩa anh không hiểu, nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh cũng coi như khá có uy tín, cha anh có địa vị khá ổn trong quân đội, nhưng lại không biết cách xử lý việc nhà.
Mẹ anh lúc sinh anh ra xuất huyết nặng, mặc dù lúc đó không chết nhưng cơ thể yếu ớt, kéo dài được hai năm liền qua đời. Lúc anh ba tuổi, cha anh cưới em kế của mẹ anh, người em kế này khẩu phật tâm xà, nói ngon nói ngọt nhưng lòng dạ ngoan độc, cả Bắc Kinh ai ai cũng khen bà ta là mẹ kế tốt, nhưng người ném anh lên núi lại chính là người mẹ kế tốt này, còn có tay chân của nhà họ Thẩm và nhà ngoại anh.
“Tình huống của nhà họ Thẩm và nhà ngoại anh đều vô cùng phức tạp, không ai đáng tin, ngoại trừ cậu của anh.”
Thẩm Kiêu giải thích với Đường Niệm Niệm, anh chỉ có một người cậu ruột, những người gọi là cậu khác đều là anh em của mẹ kế, bà ngoại sau của anh cũng giống như mẹ kế, đều biết diễn kịch, cũng may trước khi qua đời ông ngoại cuối cùng cũng tỉnh táo, chỉ nói cho một mình cậu biết bí mật về kho báu của nhà họ Phó, chìa khóa cũng chia thành hai, một nửa ở chỗ của cậu, một nửa ở chỗ của anh.
“Chú và anh đều tương khắc với mẹ kế.”
Đường Niệm Niệm tổng kết lại, cậu của Thẩm Kiêu và em trai của mẹ đều phải kiếm sống dưới tay của mẹ kế nên rất khó khăn, bản thân Thẩm Kiêu còn suýt chút nữa chết dưới tay mẹ kế.
Quá ác nghiệt!
“Anh sẽ không để họ tổn thương tới em!”
Thẩm Kiêu bảo đảm, mặc dù đôi cánh của anh vẫn chưa đủ to, nhưng vẫn sẽ dốc hết sức để che chở cho Niệm Niệm.
Mấy năm qua anh luôn nghĩ tới Niệm Niệm, nhưng anh sợ sẽ mang tới nguy hiểm cho cô, nếu lần này không phải lo lắng Niệm Niệm bị từ hôn sẽ khó chịu trong lòng, anh vẫn sẽ nhẫn nhịn tiếp.
Anh vốn nghĩ rằng, đợi anh đủ mạnh mẽ, có thể chống lại hai nhà Phó – Thẩm thì anh mới gặp lại Niệm Niệm.
Nhưng hiện tại nếu đã gặp lại, anh sẽ cố gắng hết sức bảo vệ Niệm Niệm, tuyệt đối sẽ không để những người đó có cơ hội.
“Tôi cũng không phải kẻ dễ đụng, anh tự lo cho bản thân đi!”
Đường Niệm Niệm trợn mắt, cô còn ước gì được gặp những người đó đấy, đúng lúc đang ngứa tay.
Thẩm Kiêu cười khẽ, anh đã nhìn thấy sự tàn nhẫn và nhanh gọn của Niệm Niệm khi đối phó với kẻ giết người hàng loạt trước đó, thật sự có năng lực tự bảo vệ bản thân.
Anh cũng không cảm thấy kinh ngạc, Niệm Niệm từ nhỏ đã đi theo ông nội lên núi đi săn, thân thủ tốt là chuyện vô cùng bình thường, hơn nữa Niệm Niệm từ khi còn nhỏ đã mạnh hơn con gái bình thường, nhưng cô lười, không thích ra tay.
Đến nhà khách quân đội, Thẩm Kiêu đỗ xe, lấy ra giấy chứng minh để đăng ký, thuê một phòng cho Đường Niệm Niệm, anh ở phòng kế bên.
“Anh ngủ ở phòng bên cạnh, có gì cứ gọi cho anh.”
Thẩm Kiêu trải ga giường ra, còn đi lấy nước ấm, bận trước bận sau một hồi mới quay về phòng mình.
Đường Niệm Niệm đóng cửa lại, ngồi trên giường thẫn thờ một lúc, không nhịn được bật cười.
Ngâm chân trong nước ấm, Đường Niệm Niệm lên giường nghỉ ngơi, cũng đã gần mười hai giờ, sau khi xuyên tới đây, đây là lần đầu tiên cô ngủ muộn như vậy, sau khi nằm lên giường chưa được bao lâu, cô đã ngủ thiếp đi.
“Niệm Niệm, anh đến trễ, anh sẽ khiến bọn họ phải xuống dưới cùng em!”
Giọng của Thẩm Kiêu vang lên bên tai cô, nhưng lạnh lùng vô tình, giống như vọng lên từ địa ngục, khác hoàn toàn với giọng của Thẩm Kiêu lúc tối nay.
Đường Niệm Niệm muốn mở mắt ra, nhưng cô lại bay lên, cơ thể vô cùng nhẹ, cô lơ lửng trên không trung, nhìn thấy một nấm mồ, còn có bia mộ.
Bên trên viết—
“Mộ của Đường Niệm Niệm tôi yêu!”
Một người đàn ông đang quỳ gối đào hố trước mộ, bên cạnh có rất nhiều viên đá quý lấp lánh, là Thẩm Kiêu.
Nhưng Thẩm Kiêu lúc này lại lạnh lùng không ai dám lại gần, anh đào một cái hố sâu chừng ba tấc, chôn hết đá quý vào trong đó, lấp đất lên, còn cắm đầy những cây hoa đỗ quyên đỏ tươi trước mộ.
Đây là loài hoa yêu thích của Đường Niệm Niệm.
Hoa đỗ quyên là món ăn vặt tuổi thơ.
Mỗi độ xuân về, hoa đỗ quyên trên núi sẽ nở đỏ rực, cắm lên đầu rất đẹp, cánh hoa còn ăn được, rất chua, nhưng đối với những đứa trẻ nông thôn, đó cũng là một món ngon.
Đường Niệm Niệm lúc còn nhỏ sẽ hái rất nhiều hoa đỗ quyên, cắ m vào trong hộp, trên đầu cũng cắm mấy đóa hoa, còn dùng cỏ dại kết thành một vòng hoa treo trên cổ, Thẩm Kiêu biết cô thích, lúc nào xuân về cũng lên núi hái hoa đỗ quyên.
Cô muốn kêu tên Thẩm Kiêu nhưng không mở miệng được, đưa tay chạm vào anh lại xuyên qua cơ thể anh, Đường Niệm Niệm trơ mắt nhìn Thẩm Kiêu rời đi.
Lại trơ mắt nhìn anh liều mạng trả thù cho cô, gia đình Dương Bảo Căn ngược đãi cô đến chết cũng đã chết, nhưng khi anh ra tay với Tề Quốc Hoa lại bị tên này xuống tay trước.
Trong một lần thực thi nhiệm vụ, Tề Quốc Hoa ám sát Thẩm Kiêu, mặc dù anh không chết nhưng lại bị chặt đứt một chân, không thể ở lại quân đội.
Sau khi Thẩm Kiêu rời bộ đội thì mai danh ẩn tích, nhưng vào mấy năm sau, Tề Quốc Hoa, Liễu Tịnh Lan, Chu Tư Nhân, Dương Hồng Linh và những người từng nối giáo cho giặc giết hại Đường Niệm Niệm đều vô tình bỏ mạng.
Tất cả là do Thẩm Kiêu làm.
Nhà họ Chu tìm người liên hợp đối phó anh, giăng bẫy, dùng di vật của cô làm mồi nhử, Đường Niệm Niệm hét lớn, muốn nhắc nhở anh đừng đi, nhưng Thẩm Kiêu không nghe thấy giọng cô, cô lại trơ mắt nhìn Thẩm Kiêu chết trong sự bao vây của bọn họ, toàn thân đầy máu, lúc chết anh lại kêu tên ‘Niệm Niệm’, môi nở nụ cười, nắm chặt nanh sói trong tay.
Sau đó Đường Niệm Niệm lại mơ thấy lúc còn ở thời mạt thế, cô cố gắng học tập kỹ năng, biểu hiện vô cùng ưu tú, nhưng đối với tình cảm nam nữ lại mờ mịt, cho dù là ở mạt thế, chuyện giữa nam nữ cũng trở nên vô cùng tùy tiện, chỉ cần một túi bánh quy là có thể ngủ với những anh chàng đẹp trai chất lượng cao.
Hơn nữa bởi vì đồ ăn của cô dồi dào, đàn ông chủ động bò lên giường đếm không xuể, nhưng Đường Niệm Niệm không hề động lòng.