Edit: Thủy Tích
Hàn Đông Lỗi tỉnh lại vào nửa đêm hôm qua, buổi sáng mới đến Cục cảnh sát khai báo. Thì ra mấy hôm trước, ba người đó đã từng cướp một cửa tiệm bán điện thoại di động, mà lúc ấy Hàn Đông Lỗi đang mua card điện thoại ở tiệm đó.
Hắn không nhận ra ba người đó nhưng ba người lại nhận ra hắn. Vì vậy mới bắt cóc hắn. Ba người cũng không biết Hàn Đông Lỗi là người thừa kế của tập đoàn Hàn thị, chứ nếu không đã làm tiền từ lâu rồi.
Mà ở đời trước ba người bắt cóc chồng của Hàn Thiên Mẫn lại tống tiền là vì chúng đã thấy được tấm áp phích, nhận ra thân phận của chồng Hàn Thiên Mẫn.
Sau khi viết tường trình xong, Hàn Đông Lỗi sẽ tới chỗ Sơ Lam Phong là vì ba hắn nói cho hắn biết hôm qua Sơ Lam Phong cứu hắn.
Nhưng không biết tại sao mà Hàn Đông Lỗi cứ cảm thấy ánh mắt khi Sơ Lam Phong nhìn mình rất không thân thiện, trong nguy hiểm còn mang theo âm u. Hàn Đông Lỗi suy nghĩ kỹ thêm chút nữa, hình như mình đâu có làm chuyện gì đắc tội với vị tiểu thúc này đâu.
“Chú, ba đã nói với cháu rồi, hôm qua may mà có chú.” Hàn Đông Lỗi vội nói vào chuyện chính.
“Cậu không sao là tốt rồi.” Giọng nói của Sơ Lam Phong rất từ tính mang theo sự gợi cảm đặc biệt của đàn ông vào thời điểm nào đó.
Hàn Đông Lỗi nheo mắt lại. Là một người đàn ông, đôi lúc cũng cần phải có nhạy cảm. Hắn nhìn Sơ Lam Phong, sau đó dời tầm mắt xuống dưới: “Chú, có phải cháu đã quấy rầy chuyện tốt của chú rồi không?”
Những vết hôn trêи cần cổ Sơ Lam Phong, là mới.
“Hửm?” Thấy Hàn Đông Lỗi dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm mình, “Ừ, quấy rầy.” Y thừa nhận một cách sảng kɧօáϊ, mặc dù không biết trêи cổ có cái gì nhưng vẫn có thể liên tưởng đến được.
“Chú, đây là cô em “nóng bỏng” từ đâu tới vậy, để lại dấu ô mai trêи cổ chú, ý muốn chiếm hữu cao quá?” Vừa nói, Hàn Đông Lỗi còn vừa phát ra tiếng cười mờ ám, “Chú, cháu thật sự không dám tưởng tượng, thì ra chú cũng không phải ngoại lệ.”
Rầm…
Trong phòng có tiếng vang truyền tới, là thứ gì đó bị ném tới cánh cửa.
Hàn Đông Lỗi lại sửng sốt một lúc: “Chú, cô em nóng bỏng còn ở bên trong đó hả?”
“Ừ, còn ở.” Sơ Lam Phong mỉm cười, nhớ lại sự nhiệt tình vào tối hôm qua của thiếu niên, máu huyết trong thân thể y lại muốn kêu gào ầm ĩ lên rồi.
“Gọi ra cho cháu xem chút đi, chú từ tìm nơi nào vậy?” Hàn Đông Lỗi tò mò muốn chết.
“Đông Lỗi.” Nghe thấy Hàn Đông Lỗi ăn nói tùy tiện, ánh mắt Sơ Lam Phong trở nên nghiêm khắc, “Sau này có thể cậu phải gọi người đó là thím đó.”
Đây là cảnh cáo, cũng là nhắc nhở.
Rầm…
Lại có một thứ bị ném lên cửa.
Nhưng lần này lại không khiến Hàn Đông Lỗi giật mình bằng câu Sơ Lam Phong mới vừa nói: “Chú, đây là bạn gái chú sao?” Đanh đá quá đi? Chú thích kiểu này?
Hàn Đông Lỗi run sợ, hắn vẫn là thích dịu ngoan, thỉnh thoảng ngạo kiều, làm nũng cũng không sao.
“Ừ.” Là bạn trai. “Nếu không còn chuyện gì thì cậu đi về đi, hai bọn tôi phải tiếp tục hoàn thành chuyện tốt đã bị cậu quấy rầy.”
Hức… Hàn Đông Lỗi không bình tĩnh.
Đợi tới khi Hàn Đông Lỗi đã ra khỏi phòng, Lý Tân Hạo mới đẩy cửa bước ra, gương mặt sa sầm chờ Sơ Lam Phong: “Đầu óc tên Hàn Đông Lỗi này không được bình thường, y hệt như một tên não tàn vậy.”
“Không cần phải để ý tới cậu ta.” Sơ Lam Phong tiến lên, xoa đầu cậu, “Đi ăn cơm?”
Lý Tân Hạo liếc y: “Anh đi tìm bạn gái hoàn thành chuyện tốt của anh đi, tự tôi đi ăn cơm.”
“Đó là lừa gạt cậu ta, cậu ta não tàn như vậy cho nên rất dễ gạt.” Sơ Lam Phong ôm lấy Lý Tân Hạo từ phía sau lưng, cúi đầu xuống thì thầm bên tai cậu, “Tôi không có bạn gái, chỉ có một người bạn trai là em thôi.”
“Cút.”
“Ha ha…”
o…………………………o
Người bạn IT mà Sơ Lam Phong nói tới tên là Hạ Hi Kiệt, còn người làm marketing gọi là Hàn Lăng. Sơ Lam Phong dẫn Lý Tân Hạo tới sân bay đón hai người này.
Hạ Hi Kiệt nhuộm một đầu tóc ngắn màu xám trắng, mặc áo T-shirt màu đen cùng quần jean xanh, nhìn lướt qua thì không thấp dưới 180 centimet, vóc người rất đáng ngưỡng mộ. Hàn Lăng hơi thấp hơn một chút, khoảng 175 centimet, mặc áo sơ mi tay ngắn màu hồng nhạt cùng quần đùi jean, mang giày trắng.
Hạ Hi Kiệt là loại hình trưởng thành, gương mặt rất nổi bật.
Hàn Lăng là loại hình lạnh lùng, mặc dù ăn mặt rất sáng ngời.
“Hạ Hi Kiệt, Hàn Lăng, bạn từ nhỏ của tôi. Lý Tân Hạo… Một nửa kia của tớ.”
Phụt… Hạ Hi Kiệt đang uống nước, nghe thấy Sơ Lam Phong giới thiệu như vậy suýt chút nữa đã bị sặc chết rồi: “Này, vị thành niên thì phải?” Mặc dù anh em bọn hắn đều nói không thấy Sơ Lam Phong có bạn gái, cũng nghĩ tới là GAY, nhưng không cần vừa nhìn thấy mặt thì đã kϊƈɦ thích như vậy chứ.
Hàn Lăng liếc thằng bạn ngu ngốc này, tuy mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn chút: “Tôi là Hàn Lăng, chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Lý Tân Hạo thích người thông minh, lập tức mỉm cười với Hàn Lăng: “Đúng vậy, bốn năm trước, ở ga xe lửa thủ đô.”
“À.” Cuối cùng, Hạ Hi Kiệt đã nhớ ra rồi, “Là nhóc con đó à.”
Thật ra thì Lý Tân Hạo có ấn tượng rất tốt với Hạ Hi Kiệt, chính là vì tính cách hắn có chút lưu manh. Tuy nhiên, cậu vẫn xoay người hỏi Sơ Lam Phong: “Anh nhất định phải tìm anh ta hợp tác với em sao?”
“Mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng về IT thì cậu ấy rất có tài, xin em chỉ báo cậu ấy nhiều hơn.” Sơ Lam Phong biết, Lý Tân Hạo là cố ý trêu chọc bạn mình cho nên cũng phối hợp dí dỏm theo.
Hạ Hi Kiệt nheo mắt lại: “Dự án mà lúc trước cậu nói là do cậu bé này đưa ra sao?” Trong phút chốc, cả người trở nên sắc bén hơn.