Hoàn thành lời hứa hẹn 5c rồi nhé các tình yêu =”))) Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé (◡‿◡✿)
Edit: Thủy Tích
Là một học sinh, Lý Tân Hạo cũng thích Quốc Khánh giống như những học sinh khác vậy. Trước Quốc Khánh, cậu đã trao đổi những chuyện liên quan đến kế hoạch sáng lập “Taobao” với Hạ Hi Kiệt và Hàn Lăng, đương nhiên, Lý Tân Hạo chưa từng nghĩ tới sẽ dùng cái tên “Taobao” này. Cho nên, sau khi bàn bạc với nhau thì họ đã đưa ra quyết định, trang web sẽ gọi là “Soubao”, với ý nghĩa là chỉ cần lục lọi là sẽ đào được báu vật.
Trong đó, Hạ Hi Kiệt còn đưa ra những vấn đề liên quan đến nghiệp vụ như C2C (*), B2C (**).
(*) C2C: Mô hình C2C (viết tắt của Consumer to Consumer) chỉ hình thức kinh doanh giữa cá thể với cả thể, trong đó, người mua và người bán đều là các cá nhân sử dụng nhiều cách khác nhau trêи Internet chứ không phải doanh nghiệp.
(**) B2C: là mô hình hợp tác giữa doanh nghiệp và cá thể.
Theo đó, mô hình B2C sẽ có ưu thế hơn là hàng hóa đa dạng, sử dụng các catalog điện tử thông minh phục vụ cho nhiều hình thức mua hàng khác nhau và hỗ trợ thanh toán trực tuyến tiện lợi.
Lý Tân Hạo không hiểu những thứ này, cậu chỉ cung cấp kế hoạch thành lập “Soubao” thôi.
Mặc dù là bạn thân từ nhỏ nhưng Sơ Lam Phong cũng nói rõ ràng, sau khi công ty thành lập thì Lý Tân Hạo cũng cần phải được hưởng cổ phần công ty, hai người khác không có ý kiến. Mà Lý Tân Hạo cũng không hề biết gì về chuyện liên quan đến vấn đề cổ phần này, đó là do Sơ Lam Phong đã âm thầm trao đổi với hai người bạn của mình.
Nhưng với tuổi tác bây giờ của Lý Tân Hạo, liên quan đến cổ phần của cậu ở “Soubao” sau này sẽ do Sơ Lam Phong quản lý, cũng giống vậy, Sơ Lam Phong sẽ đầu tư vốn cổ phần tương đương vào, đợi tới khi Lý Tân Hạo trưởng thành sẽ trả số cổ phần này lại cho Lý Tân Hạo. Đây là chuyện riêng giữa Sơ Lam Phong và Lý Tân Hạo.
Thủ đô là thiên hạ của bọn họ, cho nên nơi đăng ký của “Soubao” được chọn ở thủ đô.
o……………………………………o
Lý Tân Hạo nằm trêи giường, mẹ Lý đang nói một ít chuyện nhà cô cả cho cậu nghe.
Lý Tân Vĩnh bị xử tù có thời hạn tám năm.
“Mặc kệ họ, con không có hứng thú với chuyện nhà họ.”
Mẹ Lý thấy con trai không hào hứng cũng không nói tới chuyện này nữa: “Mấy hôm trước, bà nội con vẫn còn lải nhải, hỏi khi nào con trở về. Con đã về hôm qua rồi, hôm nay nên đi thăm bà ấy một chút đi?”
“Không muốn đi.” Lý Tân Hạo ôm con gấu bông mà mười năm trước Sơ Lam Phong đã tặng xem ti vi.
“Hạo Hạo.” Mẹ Lý dịu giọng nói phải trái với con trai, “Cho dù chuyện của người lớn như thế nào, nhưng con nít không được như vậy. Nếu chuyện con không tới nhà bà nội mà bị người khác truyền ra ngoài, sẽ nghĩ là mẹ và ba con không dạy dỗ tụi con đàng hoàng. Ba con rất thành thật, mà còn hiếu thuận nữa.”
“Được rồi, con hiểu rồi.” Lý Tân Hạo nhào tới mẹ Lý, “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để ý tới sắc mặt của bà ấy. Con đi với chị cả và chị ba.”
“Chị cả với chị ba của con đã ra ngoài từ sớm rồi. Bạn học cấp ba hẹn hai đứa nó lên thị trấn chơi, nói có lẽ tối sẽ không về.”
“Mẹ, Quốc Khánh chị hai có về không?” Trong các anh chị em, chỉ có chị hai là tốt nghiệp trung học nghề, lại là người đã kết hôn. Lý Tân Hạo còn nhớ lúc chị hai sinh con, vì chưa tới độ tuổi kết hôn do luật pháp định ra cho nên cũng không có làm cả hôn lễ nữa, “Mẹ, theo tuổi mụ thì chị hai đã 22 tuổi, anh rể cũng 23 tuổi rồi.”
“Đúng vậy, thì sao?”
“Chị hai đã đến tuổi kết hôn rồi, nếu như anh rể sinh trước nửa năm thì cũng đã đến rồi đúng không? Con nhớ chị hai còn chưa lấy giấy chứng nhận kết hôn gì đó nữa, có phải cũng nên làm hay không? Sao cứ kéo dài thêm như vậy, ít nhất cũng phải cho chị hai một danh phận chứ?”
Mọi người đều đã quên mất chuyện này rồi, nếu như không phải Lý Tân Hạo đột nhiên nhắc tới thì không ai nghĩ tới chuyện này cả.
Mỗi năm đến Tết, cả nhà chị hai đều về nhà mẹ đẻ ăn Tết. Gặp nhau nhiều cho nên tới bây giờ cũng đã hiểu được con người anh rể, thế là mọi người đều đã quên mất chuyện này rồi.
“Đợi lát nữa mẹ gọi điện cho chị hai con, hỏi thử nó xem sao.”
“Dạ.” Lý Tân Hạo tắt ti vi, “Vậy con đi lên đó.” Lên đó là chỉ nhà bà nội Lý.
“Khoan đã.” Mẹ Lý chỉ chỉ trái cây trêи đất, “Xách theo thùng lê với chuối tiêu này cho bà nội con đi. Đợi qua Quốc Khánh, tụi con đi hết rồi, mà mẹ với ba con cũng không thích ăn cái này.”
“Không thích ăn thì có thể để từ từ ăn, trái cây có chất dinh dưỡng.” Lý Tân Hạo không vui, đó là do Sơ Lam Phong cố ý mua, trái cây nhập khẩu rất đắt tiền.
Cho dù không đắt thì Lý Tân Hạo cũng không muốn mang đi.
“Đứa nhỏ này, nghe lời.”
“Được rồi.”
Đều là trái cây đựng trong hộp quà cho nên Lý Tân Hạo xách theo cũng không nặng. Nhà họ Lý và nhà thím ba Lý cách vách nhau. Khi đi ngang qua nhà thím ba Lý, Lý Tân Hạo bèn hô lên: “Thím ba.”
Thím ba đang giặt quần áo, nghe thấy tiếng Lý Tân Hạo, lập tức vui vẻ chạy ra chào hỏi: “Hạo Hạo về rồi đó hả? Mới nửa tháng không thấy mà hình như đã cao hơn rồi.” Ánh mắt bay tới vật trong tay Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo đứng lại ở ven đường một hồi: “Con còn thấy mình phát triển chậm đây, phải cao như anh Tân Nham mới tốt. Đúng rồi thím, anh Tân Nham về chưa?”
“Về rồi, còn đang ngủ ở bên trong ấy… Tân Nham, Hạo Hạo tới này, con dậy mau đi.”
Lý Tân Hạo cười thành tiếng: “Thím ba, con đi tới đó thăm một hồi, lát nữa con quay lại sau nha.”
“Đi đi, bà nội con cũng đang càm ràm con đấy.”
Lý Tân Hạo đi vào sân nhà bà nội Lý: “Bà nội.” Mặc dù trong lòng miễn cưỡng nhưng miệng lại vô cùng ngọt. Bà nội Lý đang nướng khoai tây trong phòng bếp, cửa sổ phòng bếp lại quay về phía bên này cho nên mùi thơm thi nhau ùa tới.
“Hạo Hạo về rồi à.” Bà nội Lý đi ra, “Về lúc nào vậy?”
Giống như là chưa từng xảy ra chuyện nhà cô cả vậy.
“Vừa tới hôm qua ạ. Bà nội, đây là mẹ bảo cháu mang tới, là lê và chuối tiêu.” Vừa nói, Lý Tân Hạo vừa buông xuống.
“Mẹ cháu khách sáo quá, một bà lão như ta thì sao mà ăn hết nhiều như vậy được.” Bà nội Lý cũng không từ chối, “Ta đang nướng khoai tây này, nhớ trước đây cháu thích ăn nó lắm.”
“Vâng, bây giờ cháu vẫn thích.” Lý Tân Hạo phải công nhận, bà nội Lý làm đồ ăn là hạng nhất.
“Ta lấy cho cháu một đĩa, không đủ thì lại tới lấy thêm.”
“Dạ.”
Đợi tới lúc Lý Tân Hạo bưng một đĩa khoai tây ra thì Lý Tân Nham mới lười biếng đi tới. Phải nói rằng, Lý Tân Nham mới mười bảy tuổi mà đã có dáng dấp cao ráo lại còn đẹp trai nữa, rất có khí chất của ngôi sao lớn.
Mắt của hắn không lớn, lúc cười sẽ hơi híp lại, cho dù bản thân không có khí chất này thì cũng có thể giả bộ phóng khoáng như vậy. “Hạo Hạo.” Lý Tân Nham tiến lên, khoác lấy bả vai của Lý Tân Hạo: “Anh trai nhớ nhóc muốn chết luôn vậy đó.”
“Khoác lác đi, nghe thím ba nói anh đã đổi mấy người bạn gái rồi, thời gian đâu mà nhớ em.”
“Em cũng tin cái miệng của mẹ anh được à?”
“Ha ha…”
Lý Tân Hạo tới nhà Lý Tân Nham ngồi một hồi, thím ba lấy một ít quýt và táo ra đãi.
“Thím ba đừng khách sáo như vậy, con không ăn nổi nhiều thế đâu.”
“Hiếm khi Hạo Hạo mới tới nhà thím, không khách sáo sao được?” Thím ba cười khẽ, “Đúng rồi Hạo Hạo, con biết chuyện của Miêu Miêu không?”
“Dạ? Con không có liên lạc với chị ấy, sao vậy ạ?” Lý Miêu Miêu, con gái lớn của chú hai Lý, bằng tuổi chị cả của cậu. Những người anh em này của ba cậu, ai cũng có thể kiếm chút tiền sống qua ngày, chỉ có ba cậu là văn hóa thấp, mà lại quá hiền lành thôi.
“Trước đây, lúc thi đại học nó chọn làm bác sĩ, nhớ lúc ấy thi đậu, bà nội con còn cho nó rất nhiều bao lì xì đấy.” Thím ba kể chuyện.
“Có chuyện này sao? Chị hai của con đậu giáo viên mầm non coi như không phải đại học, vậy chị cả của con thi lên giáo ɖu͙ƈ tiểu học cũng tính đúng không, sao không thấy bà cho tiền lì xì?” Lý Tân Hạo hừ lạnh. Không phải cậu thèm muốn số tiền đó, nếu biết sớm thì đã đem thùng lê với chuối tiêu kia cho chó ăn rồi.