Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 101



Dịch: Thủy Tích

Lúc chờ Lý Tân Hạo tắm, Sơ Lam Phong đã gọi thức ăn bên ngoài. Đợi tới khi thức ăn bên ngoài giao đến mà vẫn chưa thấy thiếu niên đi ra. Y đi tới phòng tắm mới phát hiện thiếu niên đã ngủ quên trong bồn tắm rồi.

Sơ Lam Phong xả nước trong bồn tắm đi, lại dùng khăn tắm lau khô cả người cho Lý Tân Hạo rồi mới bế cậu trở về trêи giường. Thật ra thì ở trêи đảo năm ngày, mặc dù Lý Tân Hạo ăn không được tốt, nhưng vì sưởi ấm và rèn luyện thân thể cho nên Lý Tân Hạo và Lâu Từ vận động khá nhiều. Tuy thân thể gầy gò nhưng bắp thịt lại rắn chắc, nhờ vậy mà thân thể của cậu đã khỏe khoắn hơn nhiều.

Sơ Lam Phong ngồi ở đầu giường nhìn gương mặt say ngủ xinh đẹp của thiếu niên, bàn tay không cầm lòng nổi vuốt ve lên mặt cậu. Thiếu niên ngủ rất say, một giấc ngủ này đã ném phăng đi toàn bộ bất an trong mấy ngày qua.

Dần dà, Sơ Lam Phong cũng cảm thấy buồn ngủ, y lên giường, ôm thiếu niên vào trong ngực. Chỉ có những lúc ôm lẫn nhau thế này, y mới có thể cảm nhận được đây là nhiệt độ cơ thể của đối phương, cũng chỉ có giờ phút này mới có thể làm cho Sơ Lam Phong cảm thấy an lòng.

Vừa nằm xuống, cả hai người đều đã ngủ say.

Đợi tới lúc bọn họ thức dậy cũng đã tới nửa đêm rồi.

Lý Tân Hạo tựa vào ngực Sơ Lam Phong lắng nghe nhịp tim vững vàng của y, bàn tay đặt ngang eo Sơ Lam Phong, chân bị đôi chân dài của Sơ Lam Phong kẹp lấy, cảm thấy mình vô cùng giống sợi dây mây quấn lên trêи người Sơ Lam Phong.

“Tỉnh rồi?” Từ hôm qua ngất xỉu ngủ đến buổi trưa, rồi lại từ giữa trưa ngủ đến nửa đêm, cho nên Sơ Lam Phong thức dậy sớm hơn Lý Tân Hạo. Nhưng đối với Sơ Lam Phong mà nói thì vừa mở mắt ra là có thể ôm chặt lấy Lý Tân Hạo, chính là theo đuổi lớn nhất trong cuộc đời này của y. Con người, chỉ có trải qua lựa chọn khó khăn thì mới biết thứ gì là quý báu nhất.

“Vâng.” Lý Tân Hạo ngẩng đầu lên, đụng phải cằm của Sơ Lam Phong nhưng không khỏi cười ra tiếng, “Có đau không?”

“Đau.” Sơ Lam Phong nắm lấy tay Lý Tân Hạo đè lên ngực mình, “Đau lòng.”

“Cút.” Người đàn ông này càng ngày càng giỏi nói lời ngon tiếng ngọt. Nhưng mà, “Em sẽ không lại để bản thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa đâu.” Cậu phải quý trọng người đàn ông này, quý trọng duyên phận này, quý trọng lần sống lại không dễ có được này.

“Ngoan.” Sơ Lam Phong xoa đầu Lý Tân Hạo, “Hạo Hạo, có phải em nên cho tôi một lời giải thích về tin nhắn điện thoại cuối cùng đó không?” Sơ Lam Phong không thể quên được sự chấn động mà tin nhắn của Lý Tân Hạo mang đến cho mình. Mà khi đó, Lý Tân Hạo cũng tưởng là mình sẽ chết cho nên mới không muốn che giấu bí mật này nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhưng không ngờ tới mình vẫn còn sống.

“Chính là ý nghĩa trêи mặt chữ.” Lý Tân Hạo định thừa nước đục thả cầu lừa bịp cho qua chuyện.

“Ồ?” Sơ Lam Phong chỉ nâng một âm điệu keo kiệt lên, rõ ràng là không từ bỏ ý định, “Liên quan tới ngày kết hôn của chị Thiên Mẫn, liên quan tới giấc mộng Hạo Hạo chỉ có duyên gặp mặt với tôi một lần. Hạo Hạo, tiếp theo đây tôi có rất nhiều thời gian, để em giải thích rõ ràng hết mọi chuyện. Đời trước, em nhìn thấy chị Thiên Mẫn trong hôn lễ của Tân Long, cũng có nghĩa là, quan hệ giữa nhà em với nhà họ Hàn ở đời trước giống với đời này, có phải hay không? Em nhìn thấy tôi trong hôn lễ của Tân Long và Vân Phỉ, em nói, lúc em gặp tôi thì tôi ba mươi mốt tuổi, cũng có nghĩa là em hai mươi mốt tuổi. Hạo Hạo, ý nghĩa trêи mặt chữ của em cũng qua loa quá rồi đó.”

Sơ Lam Phong đã tỉnh táo trở lại cũng không phải là người mà Lý Tân Hạo có thể tùy tiện lừa bịp qua chuyện.

“Hạo Hạo, nói cho tôi biết hết tất cả mọi chuyện đi.”

Nếu như nói cho Sơ Lam Phong ở đời trước cậu và Hàn Đông Lỗi chia tay làm ầm ĩ, sau đó dùng một ngọn lửa đốt chết hết mọi người thì Sơ Lam Phong sẽ nghĩ thế nào? Lý Tân Hạo không dám nghĩ, cho nên không thể nói.

“Hạo Hạo có thể chấp nhận tôi một cách bình tĩnh như vậy, đời trước cũng là đồng tính sao?” Không nghe thấy tiếng nói của Lý Tân Hạo, Sơ Lam Phong tự mình suy đoán.

Xem kìa, Lý Tân Hạo im lặng cầu nguyện cho mạng nhỏ của mình.

“Nếu đời trước Hạo Hạo là đồng tính, vả lại còn có thể chấp nhận thẳng thắn như vậy thì nhất định đã từng có bạn trai, come out chưa? Bạn trai là ai?”

Xem kìa, mạng nhỏ đúng là gặp nguy hiểm mà. Lý Tân Hạo khóc không ra nước mắt.

“Hạo Hạo?” Sơ Lam Phong nâng đầu Lý Tân Hạo lên, phát hiện gương mặt thiếu niên cũng sắp khóc tới nơi rồi, đôi mắt đỏ bừng tủi thân nhìn mình. Nếu là trước đây, Sơ Lam Phong nhất định sẽ ôm lấy cậu khẽ hôn, nhưng lần này thì chắc chắn là có vấn đề. “Hạo Hạo.” Giọng y trầm xuống, cố ý nói nhỏ bên tai Lý Tân Hạo.

Đầu lưỡi chốc chốc còn ɭϊếʍ lên vành tai cậu nữa.

Là cố ý, cố ý dụ dỗ cậu, Lý Tân Hạo không còn chút sức lực. Làm sao đây?

“Nói cho tôi đi, đừng để tôi phải lo lắng, có được không?” Dưới vành tai, cổ là nơi nhạy cảm của Lý Tân Hạo.

“Đừng làm rộn.” Lý Tân Hạo nằm thẳng ra. “Em nói cho anh biết, nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện.”

“Được.”

“Em còn chưa nói mà anh đã đồng ý rồi sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 115: 115: Ngọc Bội

“Cho dù là điều kiện gì thì tôi cũng sẽ đồng ý.”

“Anh đoán không có sai. Ở đời trước, lần đầu em gặp anh là ở trong hôn lễ của anh trai em với chị Vân Phỉ. Một năm đó em hai mươi mốt tuổi, em đứng xa xa nhìn anh được mọi người vây quanh, tỏa sáng nhưng lại làm cho người khác cảm thấy cách xa ngàn dặm. Đời trước, nhà em rất nghèo, năm em bốn tuổi trong thôn bị dịch cúm gia cầm, chị cả vì vậy mà qua đời, mẹ không chịu đựng nổi nên ngã bệnh không dậy được. Sau đó, nhà họ Hàn xuất hiện muốn anh trai em, mẹ em khám bệnh cần tiền cho nên ba mẹ em không còn cách nào khác đành để anh trai phải chịu uất ức đi đến nhà họ Hàn. May mắn chính là anh trai em và chị Vân Phỉ là thật lòng yêu nhau.”

“Sau đó thì sao? Dựa vào tính tình của em bây giờ thì chắc lúc em chết còn rất trẻ tuổi.” Nếu như là một người đàn ông chín chắn, Sơ Lam Phong nhớ lại từng li từng tí từ lúc bọn họ quen biết nhau, không nên là loại tính tình như Lý Tân Hạo.

Chuyện này mà cũng có thể đoán được? “Em chết năm hai mươi hai tuổi.”

Trái tim Sơ Lam Phong thít chặt, ôm chặt lấy Lý Tân Hạo.

“Đều là chuyện trước đây rồi, em cũng không để ý nữa.” Lý Tân Hạo vỗ vỗ lên bả vai Sơ Lam Phong, “Anh siết chặt quá, làm vai em đau.” Nhẹ một chút, muốn bóp nát bả vai em luôn sao?

“Người đó là ai?” Tuyệt đối muốn chỉnh chết cậu.

… Lý Tân Hạo im lặng, chuyện này là chắc chắn không thể nói ra.

Cho dù Sơ Lam Phong gạ gẫm như thế nào, dụ dỗ như thế nào thì Lý Tân Hạo cũng không nói. Nhưng cậu càng không nói thì Sơ Lam Phong càng muốn biết. Một đòn sát thủ cuối cùng là đè Lý Tân Hạo lên giường, hung hăng hôn cậu. Không hề dịu dàng một chút nào, nụ hôn còn mang theo gặm cắn, cướp đoạt đầy tính chiếm hữu, là miêu tả chân thật nhất cho trong lòng Sơ Lam Phong lúc này.

Thật ra thì, Sơ Lam Phong cũng không phải là một người dịu dàng.

Nụ hôn càng ngày càng sâu, kéo theo ɖu͙ƈ vọng của hai người, giữa miệng lưỡi kéo ra sợi chỉ bạc.

“Em nói… Em nói.” Lăn giường đúng là hành hạ khổ sở nhất đối với đàn ông, “Là Hàn Đông Lỗi.”

Mặc dù Sơ Lam Phong chưa bao giờ nghĩ tới là Hàn Đông Lỗi, nhưng cái tên này vừa ra khỏi miệng lại làm y chẳng thấy bất ngờ chút nào. Bởi vì Sơ Lam Phong đã nhận ra sự yêu thích của Hàn Đông Lỗi đời này dành cho Lý Tân Hạo từ lâu rồi, thì ra, đây là con đường của Hàn Đông Lỗi đời trước.

Nhưng mà: “Muộn rồi.” Sơ Lam Phong ném ra hai chữ, dùng tiết tấu càng sâu hơn để chiếm giữ lấy thiếu niên này, càng sâu, càng nhanh, càng điên cuồng hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 487: Chỗ dựa dịu dàng và kiên định nhất của hắn

Từ hồi tháng chín hai người gặp lại tới bây giờ đã là bốn tháng rồi nhưng chỉ làm có ba lần. Đây là lần thứ ba cho nên Sơ Lam Phong vẫn kiềm chế. Lý Tân Hạo mới mười bốn tuổi, không thể làm nhiều, nhưng mà lúc kiềm chế quá lâu bùng nổ, cộng thêm kϊƈɦ thích từ hoàn cảnh bên ngoài cho nên kết quả là Lý Tân Hạo rất thê thảm.

Thân thể đau nhức không thể động đậy, hai chân chết lặng không còn là của mình nữa. Mùi xạ hương trong phòng nồng đậm, trêи giường dính dớp thật là khó chịu. Lý Tân Hạo không biết mình bị làm mấy lần, lúc đã hôn mê lại bị vui sướиɠ làm cho tỉnh lại. Ông trời ơi, có ức hϊế͙p͙ người như thế sao?

Nhất là sau chuyện này, cái người vận động đó trêи mặt tràn đầy thỏa mãn, mà bản thân hẳn là người hưởng tụ lại cả người không chút sức lực.

“Ăn no chưa?” Sau chuyện này, Sơ Lam Phong tắm cho Lý Tân Hạo rồi mới bế cậu lên ghế salon. Lại mặt mày vô tội hỏi.

“Cút đi.” Gương mặt Lý Tân Hạo đỏ lên rống to.

Ánh mắt Sơ Lam Phong sâu thẳm, do gần đây trêи mặt đã gầy gò đi một chút cho nên càng sâu hơn. “Nếu bạn trai của em là Đông Lỗi thì tại sao em lại chết lúc hai mươi hai tuổi? Đừng nghĩ lừa dối tôi.”

Lý Tân Hạo muốn khóc lớn, nếu như cậu còn do dự thì e là người đàn ông này sẽ đè cậu ra làm tiếp nữa. Làm sao đây? Nhưng mà cậu không đành lòng nói cho Sơ Lam Phong biết là mình tự sát.

“Sau đó em và anh ta đã chia tay, anh ta có người khác, em rất tức giận, thế là… Thế là em dùng lửa đốt chết cả ba người.” Nói xong, cậu lẳng lặng nhìn Sơ Lam Phong, cậu sợ Sơ Lam Phong sẽ thương tiếc cậu, cũng sợ Sơ Lam Phong ghét sự tàn nhẫn của cậu. Đúng vậy, từ trong xương tủy, cậu chính là một người ích kỷ như vậy, tình cảm mà cậu muốn là bắt đầu rồi kéo dài đến cuối cùng, tình cảm có thể dần phai nhạt rồi biến mất nhưng không thể dùng cách thức phản bội, ngoại tình đó của Hàn Đông Lỗi để kết thúc.

Sơ Lam Phong hiểu được sự dè dặt trong mắt Lý Tân Hạo, hiểu được sự yếu ớt mỏng manh của Lý Tân Hạo. Y xoa tóc Lý Tân Hạo nói: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

“Em tin tưởng anh.” Sơ Lam Phong là người khinh thường nói dối, Lý Tân Hạo vẫn luôn tin tưởng y.

“Ừ.” Đối với Sơ Lam Phong thì sự tin tưởng hiển lộ trong mắt Lý Tân Hạo là tình yêu đẹp đẽ nhất.

Đời này, y sẽ bảo vệ cậu thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ người nào làm tổn thương cậu.

Đời này, Lý Tân Hạo sẽ hiểu được làm cách để yêu một người, tuyệt đối sẽ không lại đi lên con đường đời trước nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.