Nốt chương 100 giữa mùa bão =”)))
Nói chứ cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ib nhắc nhở và lo lắng cho truyện của tui.
Tui là người kỹ tính cho nên truyện tui edit đều lưu trong word cả rồi, không sợ bọn “nwngs” đâu, trừ phi trong nhà tui có “nội gián” thì sớm muộn gì cũng sẽ bay màu thôi =”)))
Với cả, cái nhà cù bất cù bơ này chắc nó cũng không để ý tới đâu :X
Edit: Thủy Tích
Yêu, là hứa hẹn một đời chờ đợi không hối tiếc.
Tôi mờ mờ mịt mịt, đi tới thế giới này.
Nhìn thấy một đôi mắt thấu hiểu hết thảy kia, giống như, đêm không trăng đột nhiên xuất hiện ánh sáng mặt trời vậy.
Anh, là lưu luyến không hối tiếc cả đời này của tôi.
Tôi run run rẩy rẩy, tiến vào trong cái ôm của anh.
Nghe thấy trái tim đó đập thình thịch, giống như, giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh vậy.
Đừng sợ, có anh đây.
Nước mắt, chảy tí tách không ngừng.
Anh tiến tới gần, nhẹ nhàng lau giúp tôi.
Tôi thích anh. Là lời bày tỏ của tôi.
Tình cảm tôi dành cho em còn sâu nặng hơn cả thích. Là lời tỏ bày của anh.
Có lẽ sống qua cả hai đời là để bù đắp những thiếu sót của đời trước, bởi vì, anh xuất hiện quá muộn.
Lý Tân Hạo biết lúc này mình khóc rất xấu xí, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm đến mặt mũi gì đó, tự ái gì đó nữa rồi. Từ khoảnh khắc người đàn ông đó nghiêng ngã lảo đảo chạy từ trong rừng cây ra, Lý Tân Hạo không nhìn thấy sự nhếch nhác của y, không thấy vẻ mệt mỏi của y, cậu chỉ thấy người này không ngừng chạy về phía mình mà thôi.
“Sơ Lam Phong.” Lý Tân Hạo chạy vào trong lồng ngực y, giống như đã dùng hết sức lực cả đời rồi vậy, cậu ôm chặt lấy y. “Sơ Lam Phong.” Lý Tân Hạo lặp lại tên của y thêm một lần nữa, nhưng ngoài ra chẳng biểu đạt thêm gì nữa.
“Hạo Hạo.” Giọng nói của Sơ Lam Phong mang theo yếu ớt mà y chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài. Cho đến tận giờ phút này, y mới cảm nhận được một cách rõ ràng rằng có rất nhiều thứ trêи thế giới này là mình không nắm giữ lòng bàn tay được. “Hạo Hạo, tôi yêu em.”
“Em cũng yêu anh, chỉ yêu anh thôi.” Lý Tân Hạo đã từng nói, người quan trọng nhất trong lòng cậu là cha mẹ, là anh chị, cậu không biết Sơ Lam Phong xếp hạng thứ mấy, nhưng trong giây phút đối mặt với cái chết thì người duy nhất mà cậu nghĩ tới chỉ có Sơ Lam Phong mà thôi. Đây cũng không phải là xếp hạng thứ mấy có thể so sánh được.
Cậu yêu người đàn ông này.
“Hạo Hạo, em…” Còn chưa nói dứt lời, Sơ Lam Phong đã té xỉu trước mặt Lý Tân Hạo rồi.
“Sơ Lam Phong.” Lý Tân Hạo vội vàng ôm lấy Sơ Lam Phong. “Có ai không, mau tới đây đi!”
“Cậu ấy chỉ là mệt mỏi quá mà thôi.” Hạ Hi Kiệt vác Sơ Lam Phong lên, “Hạo Hạo đừng lo lắng, cậu ấy đã không ngủ năm ngày rồi.” Năm ngày, Lý Tân Hạo gặp nạn năm ngày, Sơ Lam Phong tự hành hạ bản thân năm ngày. Năm ngày này, y ép buộc bản thân không được ngủ, không được nghỉ ngơi, khi nào mệt mỏi quá thì chỉ nhắm hờ mắt lại nhưng chẳng bao lâu đã tỉnh lại rồi. Nếu như không có ý chí vô cùng cao thì không thể nào chống đỡ nổi.
Có một loại tình cảm, lúc không phát hiện sẽ không biết sâu sắc bao nhiêu, đến khi phát hiện ra thì nó đã khắc cốt ghi tâm rồi. Giống như Sơ Lam Phong vậy, cho dù trong lúc hôn mê vẫn không thể nào gỡ bàn tay đang kéo lấy tay Lý Tân Hạo ra được, cho nên các bác sĩ chỉ đành phải đưa luôn hai người “dính liền” nhau vào bệnh viện.
“Còn chưa tỉnh lại sao?” Hạ Hi Kiệt và Hàn Lăng cách một ngày đến thăm bọn họ. Sơ Lam Phong còn ngủ, Lý Tân Hạo đã tỉnh lại nhưng cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Sơ Lam phong thôi, bởi vì bàn tay kia vẫn không buông cậu ra.
“Vâng, mấy ngày nay đã làm hai anh nhọc lòng rồi, rất xin lỗi.”
“Nói gì vậy chứ.” Hạ Hi Kiệt vỗ lên bả vai cậu, “Mấy ngày nay ở trêи đảo, làm sao hai cậu sống sót được vậy?”
“Mỗi ngày đều ăn vỏ cây.” Lý Tân Hạo trả lời.
Hạ Hi Kiệt nghe mà trong lòng vô cùng đau xót: “Cũng qua hết rồi.”
“Vâng, đều qua cả rồi.” Tầm mắt Lý Tân Hạo dời trở về trêи người Sơ Lam Phong, ánh mắt dịu dàng mang theo ý cười.
“Còn chưa thông báo chuyện Lam Phong nằm viện cho nhà họ Sơ. Nhóc cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi, bọn anh đi trước, có cần gì cứ nói với bác sĩ nhé.” Hạ Hi Kiệt hoàn hồn lại, tỉ mỉ dặn dò Lý Tân Hạo.
“Cảm ơn, người nhà em không biết em tới thủ đô, Sơ Lam Phong có nói chuyện tai nạn máy bay lần này cho ba em mẹ không?”
“Lam Phong chưa từ bỏ ý định tìm nhóc, tin chắc nhóc còn sống cho nên chắc là vẫn chưa báo cho ba mẹ nhóc đâu.” Hạ Hi Kiệt trả lời.
“Cảm ơn.”
“Tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
Hai người tới rồi lại đi, trong phòng bệnh lại trở về yên tĩnh. Lý Tân Hạo ngồi bên mép giường với Sơ Lam Phong, nhìn gương mặt đang ngủ của y. Cho dù là đang ngủ nhưng hai hàng chân mày của y vẫn luôn nhíu lại, rất chặt, giống như bàn tay kéo mình không chịu buông tay ra vậy. “Đại thúc, rất xin lỗi.” Lý Tân Hạo duỗi tay, vuốt ve gương mặt gầy gò của Sơ Lam Phong. Từ mặt y đi lên, lướt qua đỉnh mày, lại dán lên trán y, “Đại thúc không sao rồi, đừng sợ, em không sao.” Thấp giọng thủ thỉ một câu lại một câu bên tai Sơ Lam Phong.
Người đàn ông đã từng nói với cậu “Đừng sợ, có tôi đây”, mà nay lại khiến cậu đau lòng. Sơ Lam Phong vẫn luôn đều là phấn chấn tỏa sáng, từ khi nào lại bất lực như vậy chứ?
“Hạo Hạo… Hạo Hạo…” Tựa như nghe được lời thì thầm của Lý Tân Hạo, Sơ lam Phong dù đang ngủ vẫn không kiềm chế được đáp lại cậu.
“Em đây, đại thúc, em đang ở đây này.” Cho nên đừng sợ, đừng cố chịu đựng như vậy, cũng nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng khiến em áy náy như vậy, khó chịu như vậy.
Từ trước tới nay, Lý Tân Hạo không phải là người thích khóc, trải qua hai đời, trái tim cậu kiên cường hơn bất kỳ người nào khác, nhưng cũng… yếu ớt hơn bất kỳ người nào khác.
“Hạo Hạo… Hạo Hạo…”
“Đại thúc đừng sợ, em không có chuyện gì cả, đừng sợ.” Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống tay Sơ Lam Phong.
“Đừng… Đừng khóc, Hạo Hạo đừng khóc.” Một giọng nói khàn khàn vang lên, bàn tay đang kéo lấy tay Lý Tân Hạo buông ra, y sờ lên mặt Lý Tân Hạo, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cậu, “Đừng khóc.”
“Anh tỉnh rồi, anh tỉnh rồi… Anh Hạ nói anh không ngủ năm ngày rồi, anh có biết sẽ chết hay không hả?” Đột nhiên Lý Tân Hạo rống lên. Nước mắt càng tuôn dữ dội hơn khi nãy nữa.
“Nếu là chết thật thì đời sau đổi thành tôi đi tìm em.” Sơ Lam Phong cười ra tiếng.
“Anh đang nói nhăng nói cuộc gì đó, em không cho anh chết, anh không được chết.” Nhoài lên người Sơ Lam Phong, Lý Tân Hạo vứt luôn mặt mũi, cậu phải khóc cho đã một trận mới được.
Sơ Lam Phong không nói lời nào, chỉ vỗ lên vai cậu xem như an ủi.
Sức khỏe của Sơ Lam Phong không có vấn đề gì cả, sau khi tỉnh lại thì y lo lắng cho sức khỏe của Lý Tân Hạo nhất: “Bác sĩ đã tới làm kiểm tra cho em chưa? Có nói gì không?”
“Anh ngất xỉu vẫn luôn kéo lấy em, ngay cả đi vệ sinh mà em cũng phải dùng bô, anh nói thử xem em có thể đi kiểm tra sao?” Nếu như không phải có hộ lý tới quét dọn vệ sinh thì Lý Tân Hạo cảm thấy mình đã vứt sạch mặt mũi rồi.
Phụt… “Còn có thể nhìn thấy Hạo Hạo như vậy, cảm thấy rất vui.”
Trong lòng Lý Tân Hạo đau nhói: “Sơ Lam Phong, sau này cho dù em xảy ra chuyện gì thì anh cũng không được dùng bất kỳ cách thức nào để hành hạ bản thân, nghe chưa.”
“Ừm.” Đồng ý rất quả quyết, bởi vì Sơ Lam Phong đã quyết định, sau này cho dù Lý Tân Hạo đi tới chỗ nào thì y cũng sẽ cùng đi tới chỗ ấy.
“Thật sao?” Y quả quyết như vậy lại khiến Lý Tân Hạo không tin tưởng mấy.
“Thật.”
Cốc cốc cốc…
“Mời vào.”
Người đi vào là trợ lý của Sơ Lam Phong, tên là Chương Lạc, lúc trước ở Hạ Giang đã có quen biết với Lý Tân Hạo. “Ngài Sơ đã tỉnh rồi? Tôi đi gọi bác sĩ.”
Sơ Lam Phong không có vấn đề gì cả, chỉ do quá mệt mỏi thôi. Xế chiều hôm đó, bác sĩ đã đồng ý cho hai người xuất viện. Hai người không trở về nhà họ Sơ, mà là một căn hộ tư nhân của Sơ Lam Phong ở ngoại ô, ba phòng ngủ hai phòng khách, khoảng một trăm bảy mươi mét vuông. Nhà đã được quét dọn sạch sẽ, lần này Lý Tân Hạo tới thủ đô, Sơ Lam Phong đã định để hai người ở lại chỗ này.
“Thời tiết ở thủ đô lạnh thật.” Lý Tân Hạo chưa từng biết thời tiết nơi này lại lạnh đến như vậy. “Bên bọn em lúc lạnh nhất cũng chỉ âm hai, âm ba độ thôi.”
“Thời tiết bên này khô lạnh, còn bên em là ẩm ướt.” Sơ Lam Phong mở cửa, “Vào đi.”
“Vâng, mở hệ thống sưởi lên đi, em sợ lạnh lắm. À phải rồi, em còn muốn tắm nữa, cảm thấy cả người đã bốc mùi rồi… Đại thúc?” Ríu ra ríu rít còn chưa nói xong, Sơ Lam Phong đã từ sau lưng ôm cậu vào lòng. Lý Tân Hạo yên tĩnh lại, hưởng thụ cái ôm ấm áp, cùng với hơi thở mà cậu quen thuộc.
“Để tôi ôm em một lúc.” Đầu Sơ Lam Phong vùi lên cần cổ Lý Tân Hạo, cảm giác trong ngực rất chân thực, vào giờ phút này y không có nằm mơ, thật sự không phải là nằm mơ.
“Đại thúc, em có từng nói em yêu anh chưa?”
Tay Sơ Lam Phong cứng đờ, càng ra sức ôm chặt lấy cậu hơn: “Có, lúc ở trêи hòn đảo đã nói.”
“Vậy bây giờ em lại nói cho anh nghe thêm lần nữa. Em yêu anh, Sơ Lam Phong.”
“Ừ.”
Yêu, là hứa hẹn một đời không hối tiếc.
Tôi cũng yêu em, Hạo Hạo.