Trans: Thủy Tích
Ú òa >_____< Mấy bà còn ở đây không?? Tôi tới lấp hố đây hahahaaha…
– ——————————————————————————————————————————-
Toàn bộ chủ nhiệm các khoa của đại học Quốc gia đều được bố trí trong văn phòng tạm thời. Dư Quốc Mẫn sau khi liên hệ với Sơ Lam Phong vẫn luôn chờ trong văn phòng, cùng với ông ta còn có chủ nhiệm khoa thể dục nữa.
“Thầy Dư.” Ngay lúc Dư Quốc Mẫn chuẩn bị đi ăn cơm trưa thì có một quân nhân đi vào, “Thầy Dư, trung đoàn trưởng của chúng tôi mời thầy tới văn phòng của anh ấy.”
Dư Quốc Mẫn thầm nghĩ, chẳng lẽ chuyện đánh nhau của nhóm Lý Tân Hạo đã có kết quả xử lý rồi sao?
Vì thế, ông ta lập tức đi theo người quân nhân nọ vào văn phòng của trung đoàn trưởng.
Trước cửa văn phòng trung đoàn trưởng có lính đứng gác. Vừa mở cửa văn phòng lập tức có tiếng cười trầm thấp của một người đàn ông truyền ra, Dư Quốc Mẫn cảm thấy tiếng cười này khá quen thuộc nhưng lại không nhớ được là đã nghe từ nơi nào.
Sau khi đi vào, ông ta nhìn thấy trong phòng có hai người đàn ông đang ngồi. Một người đàn ông để đầu đinh, mặc đồng phục quân đội, thân thể cường tráng, dáng người khá cao, trông vô cùng hiên ngang. Mà người đàn ông còn lại mặc quần tây màu xám đậm cùng sơ mi trắng, vô cùng xuất chúng. Người đàn ông lười biếng ngồi trên sofa, khí thế không hề kém người đàn ông mặc quân trang cường thế trước mặt.
Anh có một đôi con ngươi tối đen thâm thúy, ánh mắt nhìn người khác vừa lạnh nhạt lại xa cách, cho dù khóe miệng hơi cười nhưng vẫn khiến cho người ta không dám bắt chuyện. Cái mũi cao thẳng chống lấy ngũ quan đẹp đẽ, sắc bén lại mang chút tuấn tú, người đàn ông này cũng không hề đơn giản.
“Xin chào, tôi là Dư Quốc Mẫn, chủ nhiệm lớp y học lâm sàng 3.”
“Mời thầy Dư ngồi.” Người đàn ông mặc quân phục mở miệng, “Ngô Đồng, trung đoàn trưởng phân phối nhiệm vụ của doanh trại màu xanh.”
“Xin chào đội trưởng Ngô.” Dư Quốc Mẫn ngồi xuống, khách sáo nói.
Ngô Đồng lại nhìn về phía Sơ Lam Phong: “Vị này chính là Sơ Lam Phong, người giám hộ của Lý Tân Hạo, anh ấy nói các anh đã gọi điện cho anh ấy.”
Dư Quốc Mẫn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới sở dĩ cảm thấy giọng nói của đối phương rất quen là bởi vì đã nghe qua trong điện thoại. Nhưng bởi vì mới nghe một lần cho nên không thể lập tức nhớ ra được: “Xin chào, anh Sơ.”
“Xin chào thầy Dư.” Sơ Lam Phong mỉm cười.
“Tôi muốn hiểu rõ hơn về chuyện đánh nhau trong phòng ngủ của Lý Tân Hạo, huấn luyện viên Diệp cũng sẽ lập tức tới đây.” Diệp Quan mà Ngô Đồng nhắc tới chính là huấn luyện viên hướng dẫn sinh hoạt đó.
Quả đúng như lời hắn nói, huấn luyện viên Diệp tới rất nhanh: “Đội trưởng.” Huấn luyện viên Diệp tiến vào, làm một động tác chào theo nghi thức quân đội.
Ngô Đồng gật đầu: “Vị này chính là người giám hộ của Lý Tân Hạo. Thầy Dư nói là anh yêu cầu mời người giám hộ của Lý Tân Hạo tới, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tôi cần biết rõ hơn.”
Huấn luyện viên Diệp nhìn Sơ Lam Phong, sau đó nói: “Chuyện bắt đầu từ hôm qua. Buổi sáng ngày hôm qua, Lý Tân Hạo vi phạm kiểm tra vệ sinh phòng ngủ, chăn không gấp không gọn gàng, tôi phạt cậu ta sau khi huấn luyện phải bị phạt chạy bộ. Những người bị xử phạt đều phải bị phạt theo mức phạt thống nhất là chạy thêm một tiếng. Sáng nay lại tiến hành kiểm tra vệ sinh, chăn của bạn học Lý Tân Hạo lại không gấp gọn, căn cứ vào quy định kỷ luật thì sẽ bị phạt gấp ba ngày hôm qua. Tôi sợ cậu ta sau khi huấn luyện còn phải chịu phạt chạy thêm ba tiếng sẽ không chịu nổi cho nên yêu cầu cậu ta chạy trước vào buổi sáng nhưng Lý Tân Hạo không đồng ý. Quân đội là nơi phục tùng mệnh lệnh, tuân thủ kỷ luật, cho dù Lý Tân Hạo có lý do để giải thích cho việc vì sao chăn không gấp gọn nhưng vẫn phải chịu phạt.
Sau đó, các thành viên trong phòng ngủ do cậu ta đứng đầu đứng ra phản đối hình thức xử phạt của tôi, tôi muốn tự mình lôi cậu ta ra khỏi phòng để nói chuyện kỹ càng hơn nhưng cậu ta lại đột nhiên ra tay đánh tôi. Lúc ấy, tôi chỉ có một mình, những người trong phòng ngủ cậu ta đều có mặt ở đó. Cấp trên đã dạy chúng ta, khi lực lượng của chúng ta quá yếu thì cần phải lấy bạo lực khống chế bạo lực, tuyệt đối không thể nương tay.
Cho nên tôi gọi bạn trong đội tới giúp đỡ nhưng bọn chúng quá ngang bướng vẫn ra tay với chúng tôi, chúng tôi không còn cách nào chỉ đành dùng vũ lực cản chúng lại.”
“Vậy thì…” Sơ Lam Phong mở miệng, vẻ mặt bình thản, “Huấn luyện viên Diệp định xử lý chuyện này như thế nào?”
“Sai chính là sai, không tuân theo kỷ luật phải chịu phê bình, thầy Dư nói nhóm Lý Tân Hạo còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi đồng ý với cách nói này cho nên chấp nhận lời xin lỗi của chúng. Nhưng Lý Tân Hạo không chịu xin lỗi, thái độ còn ngang ngược. Huấn luyện viên chúng tôi không có trách nhiệm dạy dỗ loại học trò thế này, tôi đề nghị để phụ huynh dạy dỗ lại cậu ta.” Huấn luyện viên Diệp trả lời.
Sơ Lam Phong nheo mắt lại, cũng không nói chuyện, ánh mắt sắc bén nhìn huấn luyện viên Diệp.
Huấn luyện viên Diệp chẳng hiểu tại sao lại đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh.
“Vậy sao?” Một lát sau, Sơ Lam Phong mở miệng, vẫn là thái độ thản nhiên không nghe ra được cảm xúc thật của anh, “Xin hỏi thầy Dư, sự việc có giống như huấn luyện viên Diệp nói không?”
“… Chuyện này, tôi không phải người trong cuộc. Nhưng lúc chuyện xảy ra, chúng tôi đều có hỏi Lý Tân Hạo, thật sự là như vậy.” Dư Quốc Mẫn trả lời.
“Là vậy à…” Sơ Lam Phong đột nhiên đứng lên, “Tôi muốn nghe lời người trong cuộc nói. Tôi không cho rằng đứa nhỏ tôi dạy dỗ lại sẽ không hiểu lễ phép, xúc phạm tới huấn luyện viên.” Giọng nói anh nhã nhặn, nghe có vẻ rất dễ nói chuyện.
Nhưng một khi đứng dậy, dáng người cao lớn lại khiến cho người ta có cảm giác bức bách khó nói thành lời. Lại nhớ tới giọng điệu phản đối lúc mới vừa rồi của anh mang theo sự khẳng định không cho người khác từ chối. Đứa nhỏ mà anh dạy dỗ không phải như vậy, cũng có nghĩa là nói thẳng cho mọi người rằng anh không tin lời huấn luyện viên Diệp và Dư Quốc Mẫn nói.
“Làm phụ huynh, không nên một mực bảo vệ đứa trẻ nhà mình, như vậy sẽ khiến nó không nên người.” Huấn luyện viên Diệp không cho lời Sơ Lam Phong nói là đúng.
“Anh đang dạy tôi sao?” Sơ Lam Phong nhướng mày, mỉm cười nhìn huấn luyện viên Diệp.
“Không dám.” Huấn luyện viên Diệp lạnh lùng nói.
“Nếu không dám cũng đừng có nói ra, tôi không thích loại hiểu lầm này.” Sơ Lam Phong lạnh nhạt nhắc nhở, “Tôi không nghe lời nói từ một phía, bây giờ, tôi muốn đi nghe thử xem đứa trẻ nhà tôi nói thế nào.”
“Tôi sai người đi gọi Lý Tân Hạo tới.”
“Không, tôi tự đi qua xem.” Đã hai ngày không gặp, rốt cuộc hôm nay đã có thể nhìn thấy đứa nhỏ, nếu như đứa nhỏ nhà anh không chịu oan ức quá nhiều thì anh có thể thử tha thứ cho người huấn luyện viên này.
Gọi phụ huynh đến dạy dỗ đứa nhỏ? Đây không phải là gián tiếp tổn thương lòng tự trọng của chúng sao? Có học sinh nào trong tình huống này lại muốn thấy cha mẹ mình chứ? Sơ Lam Phong đã gặp rất nhiều người, anh vừa nhìn đã biết ý đồ của huấn luyện viên Diêp là gì.
Từ trước tới nay, Hạo Hạo nhà anh đều đối xử với người ngoài rất ngoan, tính nết cũng tốt. Chỉ tùy hứng với mỗi mình anh, sẽ nhõng nhẽo một chút, thái độ cũng kém một chút, ăn nói thô lỗ một chút. Đương nhiên, đây đều là đặc quyền của riêng anh.
Cho nên, chuyện Hạo Hạo nhà anh và vị huấn luyện viên này tuyệt đối không hề đơn giản như lời huấn luyện viên này nói.
Lý Tân Hạo ngủ trên giường, không có tâm trạng ăn cơm. Cậu đã đợi cả buổi sáng nhưng vẫn chưa đợi được tin tức từ chủ nhiệm, thật ra cậu không quan tâm mình sẽ bị xử lý như thế nào, cậu chỉ lo mọi người vì mình mà bị ảnh hưởng thôi.
“Đây, hộp đồ ăn của cậu.” Hoa Thu Ngụy ăn cơm trưa xong cũng tiện thể lấy cơm tới cho Lý Tân Hạo. Thấy Lý Tân Hạo nằm trên giường, hắn cũng không biết nên an ủi thế nào? Những người khác cũng lần lượt trở lại nhưng không hề ồn ào như trước nữa. Có lẽ lúc đánh nhau là hành động theo cảm tính, sau khi bình tĩnh lại,mọi người đều sợ bị xử phạt.
“Nước uống này mùi vị thế nào? Nghe nói ở ngoài không có đâu, là nhà xưởng sản xuất riêng cho doanh trại đó.” Lý Khải Phi và Vu Lỗi cùng nhau tiến vào, mỗi người trong tay cầm một chai nước có nhãn hiệu giống nhau.
Vu Lỗi thản nhiên nói: “Cũng được.”
Lý Khải Phi cười, lại thấy trong phòng ngủ quá im ắng, vì thế hắn ta lại nói: “Mọi người cũng uống thử đi, món nước này cũng được lắm… Tân Hạo, còn chưa ăn cơm sao?”
Lý Tân Hạo nhìn hắn ta: “Ừ.”
Sau đó, trong phòng ngủ lại trở về im lặng, Lý Khải Phi cũng không nói chuyện nữa.
Cốc cốc cốc… Cửa phòng đang mở nhưng có người vẫn lễ phép gõ vài cái lên cửa để nhắc nhở, tiếp đó có một nhóm người đi vào. Bởi vì sự việc quá lớn, qua một buổi sáng, chuyện Lý Tân Hạo và huấn luyện viên đánh nhau đã truyền đi ai ai cũng biết, cho nên vừa thấy nhóm người này tới, không ít người đều chen sang bên này. Họ đều đến xem Lý Tân Hạo sẽ bị xử phạt thế nào.
Người trong phòng ngủ nhìn thấy huấn luyện viên Diệp, thầy Dư tiến vào đều trở nên căng thẳng. Cho dù kết quả xử lý thế nào thì đều có liên quan đến tương lai sau này của họ, học phần huấn luyện quân sự bị hủy chỉ là chuyện nhỏ, sang năm học lại cũng được nhưng nếu bị đại học Quốc gia đuổi học… Tất cả mọi người đều vô cùng hồi hộp.
Lý Tân hạo cầm đũa đang ăn cơm, nghe thấy tiếng động bình tĩnh ngẩng đầu lên. Lạch cạch… Chiếc đũa trong tay rơi xuống đất, cậu sững sờ nhìn người đang đi tới trước mặt mình.
Người nọ nhíu mày, dùng giọng nói dịu dàng mà bản thân cậu đã quá quen thuộc nói: “Em tự chăm sóc bản thân như vầy đó hả? Không phải nói em ba bữa cơm phải ăn đúng giờ sao?”
Lý Tân Hạo trừng mắt nhìn, giống như còn chưa lấy lại phản ứng: “Anh… Sao anh lại tới đây?”
Sơ Lam Phong không trả lời câu hỏi của cậu nhưng chân mày càng nhíu chặt hơn. Anh tiến lên từng bước, kéo lấy tay Lý Tân Hạo, nhìn vết thương rõ ràng trên cổ tay cậu: “Đây là có chuyện gì?” Anh không phải hỏi Lý Tân Hạo, mà là quay đầu nhìn về phía Ngô Đồng, “Trong doanh trại lại sử dụng vũ lực với học sinh vô tội sao?”
Ánh mắt mang theo khí thế bức người khiến cho người ta vô cùng sợ hãi, không khí xung quanh dường như bắt đầu loãng ra, mọi người đều cảm thấy khó thở.
“Chuyện này…” Ngô Đồng còn muốn giải thích, lại bị Sơ Lam Phong cắt ngang.
“Không cần viện cớ với tôi, tôi với anh rất quen thuộc, tôi biết trong quân đội thứ gì có thể tạo thành loại vết thương này. Ngô Đồng, quân nhân dưới sự quản lý của anh dùng vũ lực với học sinh, còn động tới người của tôi nữa?” Giọng nói lạnh lùng, từng chữ đâm thẳng vào ngực Ngô Đồng.
“Đội… Đội trưởng, xin nghe tôi giải thích.” Trên trán Ngô Đồng ứa ra mồ hôi, người đàn ông cao lớn hiên ngang lại bị dọa ra không ít mồ hôi lạnh. Mẹ nó, ai tạo nghiệt này vậy chứ?
Mà hai chữ đội trưởng từ trong miệng Ngô Đồng khiến cho mọi người đang đứng đều sửng sốt. Nhất là huấn luyện viên Diệp nọ.