Mấy bà ơi, do bộ này để lâu quá rồi với tụi cũng không có thời gian đọc lại nên có lẽ ngôi kể sẽ không khớp lắm nên mấy bà thông cảm nhá <3
– ————————————————————————————————————————-
Trans: Thủy Tích
Đội trưởng?
Có lẽ Lý Tân Hạo là người duy nhất có mặt tại hiện trưởng không bị sự tức giận trên người Sơ Lam Phong dọa sợ. Nhưng cậu cũng hiểu ra được một ít chuyện, Sơ Lam Phong có quen biết vị sĩ quan trông cấp bậc cũng khá cao này.
“Huấn luyện viên Diệp, tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích.” Ngô Đồng bình tĩnh lại, Lý Tân Hạo này là ai? Vì sao đội trưởng lại quan tâm đ ến vậy? Mới không gặp vài năm, anh ta cũng sắp quên mất khí thế khi tức giận của đội trưởng rồi. Không chỉ đổ mồ hôi đầy trán, con mẹ nó, ngay cả lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi nữa. “Đội trưởng, nơi này không phải nơi để giải quyết vấn đề, quay về văn phòng của tôi nhé.”
Sơ Lam Phong nhìn anh ta, sau đó lại nhìn về phía Lý Tân Hạo, chân mày nhíu chặt chưa từng thả lỏng: “Ngoại trừ trên cánh tay, còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Lý Tân Hạo lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Sao anh lại đến đây?”
Câu trả lời của cậu khiến cho Sơ Lam Phong không phải rất vừa lòng, con mẹ nó, anh không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy cởϊ qυầи áo cậu ra kiểm tra: “Chủ nhiệm lớp em muốn gặp phụ huynh nhưng số điện thoại liên lạc khẩn cấp em đăng ký lại viết số điện thoại của tôi, cháu trai yêu quý của chú à.” Sơ Lam Phong giải thích, lại cảm thấy có chút vui sướиɠ tàn ác.
“Chủ nhiệm gọi điện cho anh làm gì?” Lý Tân Hạo lại cảm thấy rất khó hiểu.
“Em cho rằng xảy ra chuyện như vậy thì em định xử lý như thế nào?” Giọng điệu của Sơ Lam Phong lại trở nên hung dữ, nếu không phải ngại ở đây không phải chỗ thì anh nhất định sẽ cởϊ qυầи áo Lý Tân Hạo ra dạy dỗ cậu một trận.
“Nhưng mà… Sơ… Chú Sơ Lam Phong, cháu sẽ không nói xin lỗi, chuyện này cháu không sai, mà bạn trong ký túc xá của cháu cũng không sai, không phải cháu không biết phân đúng sai mà không chấp hành kỷ luật của quân đội. Với lại, bọn cháu không phải quân nhân, không cần bởi vì bọn cháu học quân sự trong này mà áp dụng quy định của người lính lên bọn cháu. Đầu tiên bọn cháu là học sinh, sau đó mới là học quân sự ở đây.” Lý Tân Hạo ngẩng đầu, lời lẽ đanh thép nhìn Sơ Lam Phong nói.
Sơ Lam Phong không nói gì, duỗi tay xoa đầu cậu. Sau đó lại nhìn về phía Ngô Đồng: “Tới văn phòng của anh đi.” Anh nói rồi nắm lấy tay Lý Tân Hạo đi ra phòng ngủ. Nhưng khi đi ngang qua huấn luyện viên Diệp lại lơ đãng liếc nhìn hắn ta.
Một sự sợ hãi chưa từng có lập tức chiếm lấy toàn bộ cả người huấn luyện viên Diệp. Hắn ta cảm thấy tương lai của chính mình, mọi thứ mà mình vất vả đánh đổi tựa như đã bị người đàn ông này nắm trong lòng bàn tay.
Đợi sau khi bọn họ đã rời khỏi, trong phòng ngủ lập tức trở nên náo nhiệt.
“Người đàn ông kia là ai thế? Thật là khí thế, có vẻ như rất có địa vị.”
“Tớ nghe vị sĩ quan có cấp bậc khá cao kia gọi anh ta là đội trưởng, anh ta cũng trong quân đội sao?”
“Ăn mặc không giống lắm.”
“Hình như tớ đã nhìn thấy anh ta ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra.”
“Là Sơ Lam Phong, con trai cả nhà họ Sơ.” Hồng Gia Vĩ cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới lại gặp được Sơ Lam Phong ở nơi này, càng không nghĩ tới Sơ Lam Phong là chú của Lý Tân Hạo.
Nhưng không đúng, Sơ Lam Phong họ Sơ, Lý Tân Hạo họ Lý, chẳng lẽ là chú cháu họ hàng?
“Con trai cả nhà họ Sơ?” Trong phòng ngủ không phải chỉ có một mình Hồng Gia Vĩ là người thủ đô, có một người nghe thấy lời Hồng Gia Vĩ nói lập tức như bừng tỉnh từ trong mộng, “Tớ nhớ ra rồi, Sơ Lam Phong, là Sơ Lam Phong – người sáng lập ra tập đoàn Hạo Phong.”
“Anh ta họ Sơ, chẳng lẽ là người phe Thái tử sao?”
“Người nhà họ Sơ lợi hại lắm sao?” Lý Khải Phi hỏi, trong giọng nói mang theo nghi ngờ lại lộ ra một chút căng thẳng khó hiểu.
Hồng Gia Vĩ trợn trắng mắt: “Cái gì mà phe “Thái tử” chứ, bản thân anh ta đã là Thái tử rồi, được không hả? Lợi hại? Đó là điều đương nhiên, Ủy viên quân sự Tổng tư lệnh đương nhiệm (*) là ông nội của anh ta, Ủy viên quân sự Tổng tư lệnh điều động nội bộ (**) là ba của anh ta, quân đội cả nước đều do nhà họ Sơ quản lý. Anh ta là Thái tử, không phải là phe Thái tử.”
(*), (**): Tôi khum rành chức vụ trong quân đội, tôi chỉ dịch sát nhất thui X_X
“Con mẹ nó, Lý Tân Hạo gọi anh ta là chú, họ là họ hàng sao? Vậy chắc chúng ta không bị sao rồi, cùng phòng ngủ thế nhưng lại có hoàng thân quốc thích.”
Văn phòng của Ngô Đồng.
Sơ Lam Phong ngồi trên sofa, vốn không đợi người mời đã kéo Lý Tân Hạo cùng ngồi xuống nhưng tay lại cầm lấy cánh tay có vết thương của cậu: “Lúc huấn luyện viên Diệp kể lại cho chúng tôi nghe, có phải đã quên nói tới vết thương trên người học sinh rồi không?”
“Chúng tôi chọn dùng bạo lực khống chế bạo lực, vận dụng vũ lực đương nhiên sẽ khiến người bị thương.” Huấn luyện viên Diệp ngang ngược giải thích. “Nhưng chúng tôi đều sẽ chú ý có chừng mực.”
“Lấy bạo lực khống chế bạo lực?” Sơ Lam Phong nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp rõ ràng rất êm tai lại khiến cho trong lòng người ta sinh ra từng đợt lạnh lẽo, “Tôi không biết các huấn luyện viên khác tham dự chuyện này có lý giải khác với huấn luyện Diệp hay không? Trung đoàn trưởng Ngô, anh có muốn nghe thử không?”
“Gọi toàn bộ họ tới đây.” Ngô Đồng nói với lính gác ngoài cửa.
“Lý do gì sẽ khiến cho mọi người trong cả phòng đều phản kháng lại, chẳng lẽ chỉ bởi vì Hạo Hạo không nghe theo lời anh thôi?” Sơ Lam Phong lại hỏi, tiếp đó lại nhìn về phía Dư Quốc Mẫn, “Là một giáo viên chủ nhiệm, ông có từng làm rõ vấn đề của các học sinh không? Hay là ông cho rằng đứa trẻ tôi dạy dỗ là người tùy ý làm bậy, vô cùng bất hảo?”
Dư Quốc Mẫn im lặng, Lý Tân Hạo và các học sinh khác đều có giải thích rõ ràng.
“Hay là có người sẽ ngu ngốc tới nỗi cố ý chống đối huấn luyện viên, không gấp chăn gọn gàng để bị phạt chạy bộ ba tiếng đồng hồ? Loại chuyện vừa hại người lại hại mình thế này, ông sẽ làm sao?” Sơ Lam Phong lại hỏi, giọng điệu anh vẫn bình thản, tươi cười vẫn không giảm nhưng không ai dám cười cũng không ai dám thả lỏng, “Tôi cho rằng lý do con người khác động vật là ở chỗ con người có chỉ số thông minh rất cao, xem ra tôi đã đánh giá cao mọi người quá rồi.”
Ngô Đồng vẫn im lặng, tài ăn nói của đội trưởng đúng là ngày càng tốt. Những ký ức trước đây lúc cùng nhau huấn luyện chợt lóe lên trong đầu, anh ta càng nghĩ càng thấy sợ hãi, lại muốn chửi thề.
“Đội trưởng, anh muốn giải quyết thế nào?” Ngô Đồng lấy can đảm hỏi.
“Tôi cho rằng người lính cần phải thực sự cầu thị cho nên bằng chứng khách quan là rất quan trọng, cho dù người tham dự chuyện này là học sinh hay huấn luyện viên đều phải lấy lời khai. Vả lại, kỷ luật trong quân đội không thể vượt qua luật pháp quốc gia, cho nên vết thương trên người của mỗi học sinh đều phải có giấy xác nhận của bệnh viện.”
Mỗi một câu Sơ Lam Phong nói ra, trái tim huấn luyện viên Diệp lại trĩu nặng thêm một ít. Hắn ta biết Sơ Lam Phong muốn làm gì nhưng mà, “Lúc ấy, tôi vào phòng ngủ kiểm tra tình hình vệ sinh, chăn của Lý Tân Hạo thật sự chưa gấp gọn gàng. Theo như lời Lý Tân Hạo nói, nếu như trước khi cậu ta ra ngoài đã gấp chăn rồi thì trong phòng ngủ của Lý Tân Hạo và Vu Lỗi là có ai đã động vào?”
Huấn luyện viên Diệp ghét Lý Tân Hạo, là thật sự muốn bắt lấy lỗi của cậu nhưng không đến mức bịa đặt khiến người bị oan. Ý định ban đầu của hắn ta không phải muốn đổ oan cho cậu, khi nhìn thấy chăn không gấp gọn, hắn ta cho rằng thời cơ xử phạt Lý Tân Hạo tới rồi, lại không ngờ Lý Tân Hạo lại có người chống lưng. Mà hắn ta cũng không phải là người không biết thức thời.
“Vậy ý của anh thế nào?” Sơ Lam Phong hỏi.
“Nếu Lý Tân Hạo thật sự bị oan, thì phải bắt được người làm ra chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất.” Huấn luyện viên Diệp thấy Sơ Lam Phong có ý nhả ra, lập tức ép bản thân tỉnh táo lại phân tích.
“Đây không phải là trách nhiệm của tôi.” Mục đích của Sơ Lam Phong đã đạt được. Khiến mọi chuyện quá ồn ào sẽ có lợi cho Hạo Hạo.
“Đây là trách nhiệm của huấn luyện viên chúng tôi.” Huấn luyện viên Diệp chủ động ôm việc.
“Vậy thì…” Sơ Lam Phong đứng dậy, “Mong các anh không khiến tôi thất vọng.”
Huấn luyện viên Diệp thở phào nhẹ nhõm, bắt tay với Sơ Lam Phong, tiếp đó… Một tiếng “Rắc” vang lên, ngay sau đó, “Á…” Trong văn phòng Ngô Đồng có một tiếng thét truyền ra.
Ngô Đồng và Dư Quốc Mẫn thấy một màn này, cảm thấy lúc này như là tay mình bị gãy ra vậy. Nhất là Lý Khải Phi, bởi vì sợ hãi mà hàm răng cũng run lên.
“Ba tháng là khỏi hẳn thôi.” Sơ Lam Phong buông tay huấn luyện viên Diệp ra, nếu không phải nhờ chuyện này anh mới được gặp Hạo Hạo, lại không muốn khiến Hạo Hạo trở thành nhân vật bị mọi người chú ý thì anh nhất định sẽ khiến cả hai tay hắn ta tàn phế ngay.
“Tôi có một câu hỏi.” Lý Tân Hạo nhìn huấn luyện viên đó, “Vì sao ông lại nhằm vào tôi?”
Sắc mặt huấn luyện viên Diệp tái nhợt.
Cuối cùng Ngô Đồng cũng có tự tin để nói chuyện: “Đội trưởng, anh còn chưa ăn cơm trưa phải không? Tôi nói căn tin làm vài món, chúng ta đã lâu không gặp rồi.”
Sơ Lam Phong không để ý tới anh ta, mà là nhìn về phía Lý Tân Hạo: “Hạo Hạo thích đồ ăn phương Nam.”
… Ngô Đồng yểu xìu, anh ta thích đồ ăn phương Bắc mà.
Thật ra Lý Tân Hạo cũng không đói bụng nhưng cậu muốn ở chung với Sơ Lam Phong. Bàn tay kéo lấy tay áo Sơ Lam Phong, Lý Tân Hạo nhẹ giọng hỏi: “Vì sao anh ta gọi anh là đội trưởng vậy?”
Sơ Lam Phong trở tay nắm chặt tay cậu: “Không phải lúc trước anh có kể cho em nghe rồi sao? Chỉ cần có thời gian anh sẽ đến doanh trại huấn luyện đặc biệt, anh quen anh ta ở đó. Trưởng tổng doanh trong quân đội đều được chọn ra từ doanh trại huấn luyện đặc biệt, sau đó sẽ bố trí tới doanh trại bảy màu.”
Thì ra là thế.
Ngô Đồng mở to mắt nhìn hai người trò chuyện với nhau, đây là lần đầu tiên anh ta thấy đội trưởng đối xử dịu dàng với một người như vậy. Đương nhiên cũng là lần đầu tiên thấy đội trưởng tức giận, đúng thật là dọa anh ta sợ chết khϊếp.
Ăn cơm trưa xong, Sơ Lam Phong chuẩn bị rời đi lại nhìn thấy ánh mắt vô cùng đáng thương của Lý Tân Hạo, anh không kiềm được mà cúi đầu, hôn lên khóe mắt Lý Tân Hạo. Cũng may đây là ghế riêng được căn tin chuẩn bị cho sĩ quan cấp cao.
Lý Tân Hạo lắc đầu, lại kéo lấy tay anh không chịu buông ra.
“Ngoan, tôi đi đây.”
Lý Tân Hạo vẫn nắm lấy tay anh nhưng không chịu nói gì cả.
Sơ Lam Phong bất đắc dĩ, lại hôn lên bờ môi đang bĩu ra của cậu: “Ngoan, tôi yêu em.”
Trở lại phòng ngủ, các bạn cùng phòng vốn đang tán dóc đột nhiên im lặng, đôi mắt lấp lóe tỏa sáng nhìn Lý Tân Hạo tựa như đang nhìn quốc bảo gấu trúc vậy.
Miệng Lý Tân Hạo càng mím chặt hơn.
“Tân Hạo, cậu không sao chứ?” Hoa Thu Ngụy quan tâm hỏi.
Lý Tân Hạo lắc đầu: “Tớ không sao, mọi người cũng sẽ không bị gì cả, xin lỗi đã làm liên lụy tới mọi người.”
“Cậu khách sáo vậy làm gì, vốn là do huấn luyện viên đó quá đáng sợ mà.” Một nam sinh khoa thể dục nịnh nọt mở miệng, lại tiếp tục hỏi: “Bây giờ, chuyện này sẽ xử lý thế nào?”
Đương nhiên là họ tin rằng mình sẽ không bị gì, đã có Sơ Lam Phong ra mặt, đó chính là Thái tử hàng thật giá thật đó.